"Có chuyện gì?” Lần này Trì Tiểu Úc đã kịp phản ứng, giật mình làm đổ chén trà ở bên cạnh, một trận luống cuống tay chân.
"Hừ.” Tần Linh Huyên khinh miệt, từ trong cổ họng hừ nhẹ một tiếng.
Trì Tiểu Úc dọn dẹp xong, ngồi xuống, tò mò hỏi: "Là tên vệ sĩ kia sao? Lá gan của anh ta lớn như vậy sao?"
"Trì Tiểu Úc, thái độ của cậu như vậy là có ý gì?” Tần Linh Huyên bất mãn, lạnh lùng liếc Trì Tiểu Úc: “Đến cậu cũng có thể gả ra ngoài, sao tớ lại không thể?"
"Hai điều này có thể giống nhau sao?” Trì Tiểu Úc không cam lòng yếu thế, lên tiếng phản bác: “Có người đàn ông tốt nào cũng đều bị ông anh trai yêu em gái như mạng kia hù dọa chạy hết rồi."
"Cậu cho rằng mình tốt hơn tớ sao? Cậu quên rằng mình còn có thêm một người mẹ kế, còn được khuyến mãi thêm một em trai, một em gái.”
Một câu phơi bày hết yếu điểm của Trì Tiểu Úc.
Giữa hai người bọn họ đã không còn có chút bí mật nào, dùng lời lẽ châm chọc lẫn nhau không chút lưu tình.
Giản Diệc Tu và tên vệ sĩ kia liếc mắt nhìn nhau, trong mắt cả hai đều là tia bất đắc dĩ, cuối cùng cũng không chịu được mà lên tiếng ngăn cản, cuộc chiến tranh mới vì vậy mà kết thúc.
"Hừ!"
Hai người đều hừ lẫn nhau một tiếng, rồi quay lưng lại, không muốn nhìn đối phương.
Một bữa cơm kết thúc trong bầu không khí không vui.
Trì Tiểu Úc coi như là được ăn no một bữa, về đến nhà đã ngay lập tức nằm lỳ ở trên giường, không chịu nhúc nhích.
Giản Diệc Tu nhìn thấy cái bụng tròn xoe, chưa kịp tiêu hóa kia của cô, khẽ nhíu mày lại, mấy ngày qua người này càng ngày càng trở nên ấu trĩ rồi.
Điện thoại của Trì Tiểu Úc đột nhiên rung lên.
Giản Diệc Tu không quan tâm, xoay người đi vào nhà tắm.
Trì Tiểu Úc cầm điện thoại di động lên, ý trí bỗng nhiên bừng bừng sức sống.
"Ăn no đến chết đi..."
"Ai sợ cậu, tớ không chống đỡ được chút trò mèo của cậu mới là lạ đó."
"Cậu cứ chờ đấy cho tớ."
"Tớ đành mỏi mắt chờ vậy!"
.....
Hai người cứ đối đắp tới tới đi đi một hồi lâu, bỗng nhiên đầu ngón tay Trì Tiểu Úc xiết chặt lại một chút, thời gian như được dừng lại...
"Huyên Huyên, chuyện lập gia đình rất quan trọng, cậu phải nghĩ cẩn thận, không nên vọng động, cậu thật sự yêu anh ta sao?"
Trì Tiểu Úc từ từ ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt tái nhợt của chính mình trên màn hình điện thoại.
Nét u buồn nhàn nhạt nơi đáy mắt ngay cả bản thân cô cũng khó mà phát hiện ra.
Một lúc lâu sau, Tần Linh Huyên cũng không có đáp lại câu hỏi kia của cô.
Cửa phòng tắm mở ra, Giản Diệc Tu đi ra ngoài.
Trì Tiểu Úc nhanh chóng nén cảm xúc trong mắt xuống, lại bày ra một bộ dáng cợt nhả, không tim không phổi.
Huýt sáo, chêu chọc anh.
Giản Diệc Tu lười quan sát cô, anh cũng nhạy cảm nhận ra gần đây cô có chút không bình thường, anh chỉ tay về phía phòng tắm, ý bảo cô đi tắm đi không muộn.
"Tuân lệnh.” Nụ cười trên mặt Trì Tiểu Úc có chút quá rực rỡ, hồn nhiên như một đưa bé nhảy xuống giường, vui vẻ chạy về hướng phòng tắm.
Mày Giản Diệc Tu cau chặt lại, đôi mắt đen trở nên thâm thúy.
Trong phòng tắm, Trì Tiểu Úc đang mải mê ngâm nga một bài hát nào đó không ngừng.
Giản Diệc Tu nghe được, chân mày càng nhíu lại chặt hơn.
"Lão công, em quên không măng theo áo tắm rồi.” Trì Tiểu Úc cất giọng nói.
Mắt Giản Diệc Tu khẽ đảo một vòng quanh phòng, thì thấy được một chiếc áo tắm được đặt ở trước cửa phòng tắm.
Giản Diệc Tu đi tới, mở cửa, duỗi một cái tay vào bên trong, đưa áo cho cô.
Lại không nghĩ rằng, bị cô trực tiếp kéo vào.
Nước ấm xả lên người Giản Diệc Tu, mái tóc mới vừa khô một chút lại bị ướt một lần nữa.
Giản Diệc Tu híp mắt, đè nén lửa giận.
"Trì Tiểu Úc, em muốn làm gì?"
Trì Tiểu Úc cả một câu cũng không nói, hành động tiếp theo là kéo cổ áo của anh, để cho đầu anh thấp xuống một chút, dẵm lên chân anh để kéo ngắn khoảng cách giữa hai người lại, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
Lúc mới bắt đầu, Giản Diệc Tu định kéo cô ra, tiện thể giáo huấn cô cẩn thận một lần.
Nhưng sau khi bị cô quấn lấy, dục vọng cũng vì vậy mà bị khơi dậy, nên anh định chuẩn bị đổi một loại phương thức khác để giáo huấn cô.
Giản Diệc Tu với tay để tắt vòi hoa sen, ôm Trì Tiểu Úc lên, xoay người chống đỡ bên cạnh bồn tắm, hôn cô đến kịch liệt.
Trì Tiểu Úc hoàn toàn mất đi sức chống cự, may là có Giản Diệc Tu ôm cô, nên cô mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng.
Không biết Giản Diệc Tu đã hôn cô bao lâu, mãi đến khi cô không thở được nữa, anh mới thả cô ra, ôm chặt lấy cô, hai người ngồi bên trong bồn tắm, vlần này lại bắt đầu một trận quấn quýt triền miên khác, từ cánh môi tới hàm răng, từng điểm từng điểm trêu chọc cô.
"Em quá thấp.” Nhân lúc dừng lại để lấy không khí, Giản Diệc Tu không quên dùng giọng nói khàn khàn gợi cảm của mình phả lên bên tai Trì Tiểu Úc, quyến rũ nói.
Ánh mắt Trì Tiểu Úc ngập tràn sương mù, bộ dáng nghe không hiểu thật là đáng yêu đến trí mạng.
Thấy vậy hạ thân Giản Diệc Tu càng thêm căng thẳng, cúi đầu lại bắt đầu hôn cô cuồng nhiệt, lần này là đoạt lấy, từ đầu đến cuối, muốn nuốt trọn cô vào bụng, xương cốt cũng không còn.
Trì Tiểu Úc đột nhiên thấy đau bụng, cố gắng hết sức dùng bàn tay mềm nhũn vô lực của mình đẩy Giản Diệc Tu ra.
Đối với Giản Diệc Tu mà nói, một chút sức lực này của cô thì không khác gì bị muỗi đốt là bao, anh hoàn toàn không hề cảm giác được.
Cơn đau bụng càng ngày càng thêm mãnh liệt.
Trì Tiểu Úc đã trở nên có chút hoảng hốt, dùng chân đá anh.
Lúc này Giản Diệc Tu mới tỉnh lại, híp mắt bất mãn nhìn cô, rồi lại tinh tế trêu chọc tai cô.
Trì Tiểu Úc cuống quít đẩy anh ra, tránh ra một chỗ đủ xa, đủ an toàn, hai tay để lên bụng của mình.
"Em đau bụng."
Giọng nói Trì Tiểu Úc mềm nhũn, bộ dáng làm nũng.
Giản Diệc Tu nhìn cô, nhìn cô không giống giả bộ, chân mày hơi nhăn lại.
"Ai bảo em ăn nhiều như vậy."
Giản Diệc Tu liếc cô một cái, tức giận nói, sau đó một tay ôm lấy Trì Tiểu Úc, mang cô để lên giường.
"Ít lăn qua lăn lại, ngủ đi."
Bị khơi dậy dục vọng lại không được ăn no, Giản Diệc Tu đang rất không thoải mái.
Nhưng mà, khi nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của cô, anh có chút không đành lòng miễn cưỡng cô.
Giản Diệc Tu xoay người đi vào phòng tắm, đây là lần tắm thứ ba trong ngày hôn nay.
Trì Tiểu Úc ôm bụng, cũng có chút không vui, làm sao cái bụng của cô lại không có tiền đồ như vậy chứ?
Chỉ còn lại mấy ngày tự do, không thoải mái phóng túng một chút, ai biết được sau khi ra khỏi rù, anh còn là của cô hay không?
Trì Tiểu Úc cứ mệt mỏi mông lung thiếp đi, lúc giữa đêm thức dậy di nhà vệ sinh thì phát hiện ra, cạnh đùi mình có một bãi máu.
Nguyên lai là kinh nguyệt tới!
Trì Tiểu Úc mơ hồ vỗ vỗ đầu.
Tới sao?
Trì Tiểu Úc lặng lẽ bò lên giường, nhưng vẫn làm Giản Diệc Tu tỉnh lại.
Trì Tiểu Úc rầm rì mãi một lúc mới ngủ lại, cô như vậy cũng khiến Giản Diệc Tu không ngủ được.
Giản Diệc Tu mượn ánh sáng mờ mờ của đèn ngủ để nhìn Trì Tiểu Úc.
Đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, sau đó mới xoay người đưa lưng về phía cô.
Có một số chuyện cũng nên nói với cô rồi.