Trì Tiểu Úc nghĩ đi nghĩ lại, không biết đã ngủ thiếp đi tự bao giờ, gần đây khí trời bắt đầu trở lạnh, cũng không cần phải nói cô càng ngày trở nên lười nhác và thích ngủ rồi.
Điện thoại di động ở bên cạnh khẽ rung rung vài tiếng, Trì Tiểu Úc đã ôm chăn ngủ quên hết trời đất, tất nhiên là không hề hay biết, khẽ trở mình, đưa lưng về phía nó.
Cộc cộc!
Trầm Mạt gõ cửa, không có ai đáp lại, đi vào thì nhìn thấy Trì Tiểu Úc đang ngủ ngon lành, vì vậy cô ấy lại đi ra ngoài.
“Thật xin lỗi, hiện tại giám đốc không tiện tiếp khách.”
Trầm Mạt đóng cửa lại, xoay người, nhìn về phía nam nhân đang đưa lưng về phía mình nói.
Người đàn ông kia xoay người lại, mặt mũi anh tuấn, ở trong tất cả những người mà Trầm Mạt đã gặp qua, anh ta có thể xếp vào thứ ba.
Trên mặt là một nụ cười dịu dàng, đúng tiêu chuẩn của người đàn ông một ấm áp thông thường.
Nhưng mà khi Trầm Mạt vô tình đối điện với ánh mắt của anh ta thì trong lòng không khỏi rét run.
Trì Tiểu Úc ngủ đủ rồi thì lật người lại, mắt mới vừa hé mở chỉ một đường nhỏ, ngay lập tức như bị giật mình bừng tỉnh, hai mắt trừng lớn nhìn người trước mắt.
Trong mắt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
“Anh! Anh tại sao lại ở chỗ này?”
Trì Tiểu Úc giống như là thét chói nói, mới vừa tỉnh ngủ giọng nói còn có chút khàn khàn.
Trì Tiểu Úc che miệng ho khan.
Trầm Mạt đứng ở một bên không thể làm gì ngoài cười, ánh mắt không dám để trên người đàn ông thần bí kia, cô thật sự là không chịu được áp lực trong ánh mắt của anh ta.
Mạc Cánh Bắc tựu như vậy đang cười híp mắt nhìn cô, giọng nói rất bình thản, mở miệng hỏi một câu: “Anh không thể đi vào sao?”
Cô sẽ không có cốt khí bị anh ta dọa kinh sợ đâu.
“Tôi ra ngoài pha cà phê đây.” Nói xong, Trầm Mạt xoay người rời đi.
Mạc Cánh Bắc thản nhiên ngồi đối diện Trì Tiểu Úc, ngón tay thon dài đang cầm một ly cà phê, thoải mái tự nhiên giống như anh ta có ý định nghỉ phép nghỉ phép lâu dài ở đây vậy.
Trì Tiểu Úc uống một chút nước trà đã lạnh để nhuận giọng.
Sửa sang lại quần áo và đầu tóc rối tung bởi vì giấc ngủ lúc trước, vừa làm vừa không có quên phòng bị nhìn Mạc Cánh Bắc một cái.
“Yên tâm, anh sẽ không ăn em.” Mạc Cánh Bắc nở một nụ cười thích ý, anh ta hiểu rõ tiểu tâm tư của cô như lòng bàn tay.
Trì Tiểu Úc mấp máy môi, nhìn bộ dạng thành thạo Mạc Cánh Bắc, nhịn xuống lửa giận trong lòng.
“Mạc Cánh Bắc, anh rốt cuộc muốn cái gì?”
Trì Tiểu Úc lười cùng anh ta chơi trò ngựa hổ đấu, cũng không muốn làm con mèo nhỏ, mỗi lần nhìn thấy anh ta là bị kinh sợ.
Lúc Mạc Cánh Bắc xuất hiện, thật sự đã hù cô một trận không nhẹ.
Nhưng mà, đã qua một năm rồi, cô cũng không còn là cái bình hoa yếu ớt như lúc trước, thời gian dài như vậy cô cũng đã thay đổi.
Mặc dù nội tâm vẫn lưu lại sự sợ hãi đối với Mạc Cánh Bắc, nhưng mà, nếu Mạc Cánh Bắc cho rằng Trì Tiểu Úc cô sẽ giống như lúc trước bảo gì nghe nấy...
Vậy thì anh ta sẽ phải thất vọng rồi.
“Anh muốn lão bà của mình trở về.”
Khóe mắt Mạc Cánh Bắc cong cong, ôn nhu nhìn hướng Trì Tiểu Úc: “Đây không phải là chuyện mà em vẫn muốn hay sao? Anh hiện tại thành toàn cho em.”
“Tôi đã không còn ham hố chuyện đó nữa rồi.”
Trì Tiểu Úc cau mày: “Hiện tại tôi chỉ hi vọng anh cách xa tôi một chút.”
“Cái này... Bây giờ anh làm không được, có lẽ, sau này có thể.”
Mạc Cánh Bắc tùy tâm sở dục nói ra lời tàn nhẫn... không chút để ý nét biến hóa trên mặt Trì Tiểu Úc, khóe miệng treo lên một nụ cười ngọt ngào.
Con ngươi màu hổ phách của Trì Tiểu Úc tỏa ra ánh sáng lấp lánh, không kìm lòng được nhích lại gần chỗ ghế sofa.
Cô đã từng thấy qua vẻ mặt kia trên người Mạc Cánh Bắc.
Ngày đó, cô núp khúc quẹo lầu hai ở biệt thự, vô tình tận mắt nhìn thấy một nụ cười giống y như thế trên mặt Mạc Cánh Bắc.
Sau đó, người phụ nữ từng được anh ta nâng niu sủng ái trong lòng bàn tay đã bị vài người dã man ném ra ngoài cửa.
Người phụ nữ đó còn đang mang trong mình cốt nhục của anh ta.
Bất kể cô ta khẩn cầu như thế nào cũng không đổi được một cái liếc mắt của anh ta.
Trì Tiểu Úc đột nhiên cảm giác được một cơn buồn nôn, che miệng muốn ói.
Một người đàn ông tàn nhẫn như vậy, ban đầu cô thật sự là mắt mù.
Trầm Mạt gõ cửa đi vào, chân chó rót hai ly cà phê, mùi thơm xông vào mũi.
Trầm Mạt thấy sắc mặt trắng bệch của Trì Tiểu Úc thì có chút bận tâm.
Trì Tiểu Úc lắc đầu, ra hiệu chính mình không có chuyện gì, không nên lo lắng.
Mạc Cánh Bắc là người đàn ông không chấp nhận bất kỳ một tỳ vết nào, nếu không may chọc tới anh ta, cuộc sống tiếp theo của ngươi sẽ không khác gì ở trong địa ngục.
Trầm Mạt ôm khay cẩn thận đi từng bước đi ra ngoài.
“Hôm nay là kỳ hạn cuối cùng rồi, quyết định của em?”
Mạc Cánh Bắc nhẹ nhàng nói, thật giống như đó là một chuyện rất nhỏ, mà không phải là chuyện có quan hệ đến tương lai của một nhà xí nghiệp.
Khuôn mặt Trì Tiểu Úc rất bình tĩnh, dù cô có trang điểm nhưng giờ này trên mặt không có một tia huyết sắc.
Trì Tiểu Úc đưa mắt nhìn Mạc Cánh Bắc, mà Mạc Cánh Bắc không có ý tứ muốn bỏ qua câu hỏi này.
Mạc Cánh Bắc tự nhiên cao ngạo bưng lên một ly cà phê, ở chóp mũi hít hà vài hơi, thật giống như là rất hài lòng với mùi hương này.
“Thời giờ của anh rất quý.”
Mạc Cánh Bắc ngước mắt, ánh sáng lạnh lẽo nơi đáy mắt và nụ cười ấm áp trên mặt tạo thành một sự tương phản khổng lồ.
“Mạc Cánh Bắc, anh rốt cuộc muốn gì từ tôi? Chuyện này đâu có mang lại cho anh chỗ tốt nào, không phải sao?”
Trong mắt Trì Tiểu Úc lóng lánh nước mắt, cô đã bị anh ta dồn ép đến cực hạn.
“Tôi hiện tại rất hạnh phúc, anh bỏ qua cho tôi có được không?”
Trì Tiểu Úc lại một lần nữa từ bỏ lòng tự trọng của mình để cầu xin Mạc Cánh Bắc.
Người nam nhân này chiếm đoạt đoạn thời gian ba năm tốt đẹp nhất trong đời cô, cũng đã đích thân phá hủy long tự trọng, sự tôn nghiêm của cô, anh ta đã thành công biến cô thành một cái xác sống không có linh hồn.
Mà cô ngoại trừ thỏa hiệp thì không có biện pháp nào khác.
“Không được.” Môi mỏng của Mạc Cánh Bắc nhẹ nhàng mở ra, nụ cười trên mặt trở nên lạnh hơn.
“Em tại sao phải hạnh phúc, em là phải phụng bồi bên cạnh anh, mãi mãi... cho đến tận lúc chết.”
Trì Tiểu Úc tuyệt vọng, hai tay bưng kín mặt, ôm lấy chính thân thể rét run của mình.
Thời còn trẻ cô không hiểu chuyện, vì vậy đã giao ra quá nhiều rồi, tại sao còn muốn trừng phạt cô?
“Hai chọn một.”
Giờ này giọng nói của Mạc Cánh Bắc không khác gì ác ma, không ngừng tuần hoàn bên tai cô.
Trì Tiểu Úc trầm mặc một lúc lâu, rồi mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Mạc Cánh Bắc.
“Tôi chọn lựa xong, anh sẽ không tới dây dưa với tôi nữa, đúng không?”
Mạc Cánh Bắc nhìn bộ dáng của cô, tròng mắt híp lại, dường như nghĩ tới điều gì, con ngươi léo lên chút ánh sáng âm u.
“Tôi sẽ chọn.” Trì Tiểu Úc giống như được giải thoát, thật ra thì nội tâm cô đã sớm có quyết định, không phải sao?
“Tôi chọn... Giản Diệc Tu.” Lời Trì Tiểu Úc nói ra khỏi miệng, thở phào nhẹ nhõm, ngọn núi lớn trên người cô đã biến mất rồi.
Ông ngoại, con thật xin lỗi người, ông đã nói Cẩm Tú là vì để cho hậu thế vượt qua cuộc sống hạnh phúc, ông hãy cho phép con ích kỷ một lần, con lựa chọn hạnh phúc của mình.
Ba ba ba!
Ba tiếng vỗ tay vân đạm phong khinh, chậm chạp truyền đến.