Trì Tiểu Úc mím môi, vẻ mặt thấy chết không sờn, đã đến nước này thì cô đành phải nói thôi: "Em đã từng theo đuổi anh ta, anh ta đồng ý, sau đó bọn em nhân tiện kết hôn, trải qua cuộc sống hôn nhân thì mới phát hiện anh ta so với tưởng tượng của em hoàn toàn không giống nhau... Tất cả chỉ có như vậy."
Trì Tiểu Úc cuối cùng cũng không có nói đến chuyện Mạc Cánh Bắc uy hiếp cô.
Cô không thể kéo Giản Diệc Tu xuống vũng bùn này cùng mình, những thủ đoạn của Mạc Cánh Bắc có bao nhiêu điên rồ, điểm này cô biết rất rõ ràng, anh ta chính là một kẻ đại biến thái.
Cô phải bảo vệ Giản Diệc Tu khỏi anh ta.
Trì Tiểu Úc nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn vo thành một nắm, bày ra một bộ dáng cá nằm trên thớt, chờ Giản Diệc Tu xử lý.
Nhưng mà thật lâu sau cô cũng không hề nghe được một chút động tĩnh nào, nếu không phải là bị mùi thuốc lá làm sặc, cô sẽ cho là nãy giờ bản thân mình đã nói chuyện với không khí.
Trì Tiểu Úc cố gắng gượng, cẩn thận lặng lẽ mở tròng mắt, khi vừa nhìn thấy sắc mặt của Giản Diệc Tu nhanh chóng bị dọa sợ, cơ thể theo phản xa có điều kiện lùi về phía sau mấy bước, cuối cùng cái chân vì bị vướng mà ngã sấp lên trên ghế sofa.
"Đó là những chuyện trước khi em gặp anh mà, lúc còn trẻ ai không có một thời điên cuồng chứ, anh thấy có phải không?"
"Anh không có."
Giọng nói Giản Diệc Tu trầm thấp lạnh lùng, nghe rất không thân thiết, hình như anh sắp bùng nổ lửa giận, Trì Tiểu Úc có thể cảm nhận được sự nguy hiểm rất rõ ràng, cô phải tìm cách dỗ anh mới được.
"Mỗi người mỗi tính, khác nhau cũng không phải là chuyện gì lạ cả... Ha ha."
Trì Tiểu Úc khó khăn cười, cố gắng vớt vắt chút mặt mũi ít ỏi còn sót lại, nhưng cuối cùng ở dưới ánh mắt uy hiếp càng ngày càng lạnh của Giản Diệc Tu mà đành phải thức thời ngậm chặt miệng lại.
"Lão công, em biết sai rồi mà."
Trì Tiểu Úc biết sai nhận lỗi, ngoan ngoãn quỳ gối trên ghế sofa.
"Nhưng mà nếu không có những chuyện đó thì em cũng không hiểu như thế nào yêu, nếu không có đoạn thời gian đó thì em cũng sẽ không gặp được anh... Lão công, anh xem, em đang nhận sai với anh, anh đừng tức giận nữa được không?"
Trì Tiểu Úc còn muốn giãy dụa tìm lý do phó thác nhưng khi đụng phải đôi mắt lạnh của Giản Diệc Tu thì chỉ biết buông vũ khí, nhanh chóng phục tùng.
"Trì Tiểu Úc, kinh nghiệm của em hẳn là rất phong phú đi."
Lời nói Giản Diệc Tu mang theo tia trào phúng, điếu thuốc trong tay bị anh mạnh mẽ dập tắt.
"Hả?" Trì Tiểu Úc đang muốn khơi gợi chút đồng tình từ Giản Diệc Tu, thì bị câu nói này dọa sợ, cả người co rụt lại.
"Kia... Thật ra thì chuyện giữa em và anh ta không có gì hay để nhớ tới... Ha ha."
Giản Diệc Tu càng nghe càng cảm thấy rất chói tai, không nhịn được nhíu mày lại, ngay lập tức Trì Tiểu Úc biết mình không nên nói về chuyện này, im lặng là vàng, sao cô lại quên mất điều này chứ, nói càng nhiều càng sai nhiều.
Giản Diệc Tu lạnh lùng nhìn cô, trong lòng có chút mất mác, hóa ra trước khi gặp anh Trì Tiểu Úc đã kết hôn, chuyện này đúng là có chút vượt qua sự tưởng tượng của anh.
Chỉ bằng sự ấp úng của Trì Tiểu Úc mỗi khi nhắc đến người đàn ông kia là anh có thể kết luận được.
Anh ta là người đàn ông đầu tiên của Trì Tiểu Úc!
Dĩ nhiên những thứ này cũng không phải trọng yếu, điều quan trọng nhất là... hiện tại Trì Tiểu Úc còn tình cảm gì với anh ta hay không?
Mặt Giản Diệc Tu lạnh lẽo, không nói lời nào, vì vậy Trì Tiểu Úc cũng đoán không ra ý nghĩ trong lòng anh, giờ này tâm tình của cô khó chịu như bị mèo cào vậy.
"Sự thật chính là như vậy, chỉ là chút mê luyến nông nổi của tuổi trẻ mà thôi, cũng không có cái gì hay để nhắc lại."
Trì Tiểu Úc ủy khuất nhíu mày, lúc trẻ ai không có một thời điên cuồng nghịch ngợm chứ, cô còn không có phàn nàn anh xuất hiện muộn thì thôi, anh lại còn trách cô!
"Mê luyến?" Giản Diệc Tu âm u liếc cô một cái.
"Ừ.” Trì Tiểu Úc nhẹ giọng đáp một tiếng.
"Sau này không cho phép em gặp mặt anh ta nữa.”
Giản Diệc Tu nghiêm túc nói, anh muốn bóp chết chút liên quan cuối cùng giữa hai người bọn họ.
Trì Tiểu Úc thở phào nhẹ nhõm, nghe giọng điệu của anh, cô cũng biết một cửa ải này hẳn đã qua.
"Có nghe hay không?" Giản Diệc Tu cau mày, giọng nói có chút không kiên nhẫn.
Nội tâm Trì Tiểu Úc siêu cấp quấn quýt, dưới tình huống này không thể nào không đáp ứng anh.
Nhưng nhìn nét mặt nghiêm túc của Giản Diệc Tu, Trì Tiểu Úc đành khe khẽ gật đầu.
Cùng lắm thì len lén gặp, không để anh ấy phát hiện là được.
Chuyện tình của hai người được giải quyết không sai biệt lắm, lúc này Giản Diệc Tu mới nhận cuộc gọi tới.
"Lão Đại, anh đi đâu thế? Đột nhiên lại không bắt máy làm em tưởng anh xảy đã ra chuyện gì rồi chứ, đối phương hợp tác đã đến, bọn họ đều đang đợi anh đó."
"Rồi, tôi lập tức tới ngay."
Giản Diệc Tu cúp điện thoại, đưa cho Trì Tiểu Úc một cái ánh mắt cảnh cáo.
"Em tốt nhất không nên âm phụng dương vi (ngoài nóng trong lạnh, trong ngoài bất nhất), nếu lại bị anh bắt được một lân nữa..."
Giản Diệc Tu nói xong lời này, ngay lập tức cầm chìa khóa xe lên, rời khỏi nhà.
"Phù!"
Trì Tiểu Úc hung hăng thở phào nhẹ nhõm, ngã sấp ở trên ghế sofa, hù chết cô rồi.
Điện thoại di động nhẹ nhàng rung hai tiếng.
Trì Tiểu Úc duỗi bàn tay ra, sờ soạng xunh quanh, lúc này cô không muốn nhúc nhích.
Mệt mỏi quá!
Khi tìm được chiếc điện thoại, mở tin nhắn ra đọc một lượt, nhất thời cảm thấy càng thêm uể oải, cô mạnh mẽ ném điện thoại lên trên ghế sofa, thật to thở dài một lần nữa.
Đây là muốn giết chết cô đi!
“Còn một ngày rưỡi nữa.”
Trì Tiểu Úc miễn cưỡng tìm lại tâm tình, nhưng cô thật sự không muốn đi làm, nhưng đã một ngày không đi làm rồi, nếu hôm nay cũng không đi thì có chút quá đáng.
Trong phòng làm việc, Trì Tiểu Úc mới vừa xuống, còn chưa kịp ngồi nóng mông đã bị Trầm Mạt thông báo đến giờ mở cuộc họp.
"Là để chọn ra chủ đề trang phục cho quý sau sao?" Trì Tiểu Úc ngồi trên ghế, mơ màng hỏi.
"Đúng vậy." Trầm Mạt gật đầu đáp.
"Ba nhà thiết kế được ngài chỉ danh đã chuẩn bị xong, hơn nữa tham gia cuộc họp lần còn có người của bộ phận khác nữa."
"Tại sao lại vậy?" Trì Tiểu Úc cau mày, mất hứng hỏi: "Đây không phải là chuyện của bộ phận thiết kế chúng ta sao, người khác cũng có tư cách chen vào sao?"
"Đây là yêu cầu của tổng giám đốc, hơn nữa đó cũng là yêu cầu của những bộ phận bởi vì ngài cũng kéo dài chuyện này quá lâu..."
Trì Tiểu Úc nhìn thoáng qua quyển lịch trên bàn, hình như đúng là vậy, lần này là cô bị đuối lý, đành phải mặc cho người ta bố trí thôi.
"Vậy sắp bắt đầu chưa?"
"Nửa giờ sau sẽ bắt đầu, cuộc họp sẽ diễn ra ở tầng chúng ta." Trầm Mạt mở cuốn sổ tay của mình ra, nhìn một chút rồi mới nói.
"Được! Tôi biết rồi." Trì Tiểu Úc đáp lại.
"Vậy ngài chuẩn bị một chút, tôi đi ra ngoài trước." Trầm Mạt khép lại cuốn sổ, báo cáo xong lên tiếng rời đi.
"Cho tôi một ly cà phê." Trước khi Trầm Mạt đi ra ngoài, Trì Tiểu Úc không quên phân phó một câu, bây giờ cả người cô đều uể oải, một cốc cà phê nóng có thể giúp cô nâng cao tinh thần được đôi chút.
Những bộ phận khác cũng tham gia, Thẩm Hải Quyền đang muốn giở trò quỷ gì đây?
Họ tham gia để làm gì?
Dù sao đây là chuyện của bộ phận thiết kế, bọn họ có nhiều tay hơn đi chăng nữa cũng không thể quản được chuyện này.
"Đến giờ bắt đầu cuộc họp.” Trầm Mạt mở cửa, nhẹ giọng nói với Trì Tiểu Úc.
Trì Tiểu Úc ôm cốc cà phê của mình, vẻ mặt thanh thanh lãnh lãnh, hướng về phòng hội nghị mà đi.
Ngồi ở một vị trí giữa trung tâm, thoải mái ngồi xuống, chờ cuộc họp bắt đầu.
Trầm Mạt đúng mực ngồi xuống một chô ngồi bên tay phải cô.
Một đám người lục tục đến đông đủ. Trì Tiểu Úc ngẩng đầu, có chút ngạc nhiên, sau đó lại là cảm giác, hẳn là nên như thế.
Triệu Húc Nghiêu cũng tới dự, còn không biết xấu hổ ngồi ở bên tay trái cô.
"Lại gặp mặt rồi, Tiểu Úc." Triệu Húc Nghiêu nhếch miệng cười một tiếng.
Trì Tiểu Úc theo bản năng cảm thấy buồn nôn.
Người này càng ngày càng làm cho người ta ghét rồi.
Không biết từ khi nào thì anh ta bắt đầu mang lại cho cô cảm giác chán ghét nữa.
Đoạn thời gian trước kia, mặc dù cô vẫn nhìn anh ta không vừa mắt, nhưng mà cũng chưa chán ghét anh ta tới loại trình độ này.
"À, đúng rồi, chút nữa thì quên mất chúc mừng em." Triệu Húc Nghiêu đột nhiên nói ra một câu không liên quan.