"Không cần đâu! Mấy chuyện lãng mạn vẫn để người khác làm đi, anh vẫn không nên làm mấy kiểu chuyện như vậy thì hơn." Trì Tiểu Úc cảm thấy nếu cô lại bị anh đùa giỡn thêm một lần nữa khẳng định cô chịu không nổi, quả nhiên nằm trong kỳ vọng của cô, những chuyện lãng mãn mà Giản Diệc Tu có thể làm cho cô thật là đủ khả năng dọa người mà.
"Ah chỉ muốn lấy lòng em mà... " Giọng nói của Giản Diệc Tu trầm thấp khàn khàn mang theo chút tùy ý đùa bỡn **.
"Em đã bảo là không cần là không cần! Anh có nghe không?" Giọng nói của Trì Tiểu Úc không tự chủ tăng lên, cô có chút không kiên nhẫn ở đây càm ràm với anh nhiều, thấy vậy tài xế taxi không rõ ràng chuyện gì đang xảy ra nên đưa mắt nhìn cô một cái, Trì Tiểu Úc thức thời biết mình luống cuống nên vội vàng dùng tay che miệng lại, cố gắng đè thấp giọng xuống, cô cũng không muốn để người ngoài biết cái đội xe chở đầy hoa hồng trên bản tin kia là món quà lãng mạn mà Giản Diệc Tu tặng cho cô.
"Em cảm thấy cuộc sống của chúng ta trước đây cũng đủ hài hòa rồi, những chuyện tặng quà quá mức phô trương kia không phù hợp với khí chất cao nhã của anh đâu, anh thấy đúng không?" Vẻ mặt Trì Tiểu Úc hết sức nghiêm túc, cô cũng không quản ở đầu dây kia Giản Diệc Tu căn bản không nhìn thấy mình, vừa nói còn vừa không quên gật đầu, bộ dáng rất thuyết phục người.
"Là em muốn anh làm mấy chuyện lãng mạn mà. Giờ lại muốn đổi ý, em xoay anh đủ mệt." Ngón tay Giản Diệc Tu nhẹ nhàng gõ bàn, vẻ mặt khó lường, nhưng cũng không có ý định dễ dàng bỏ qua cơ hội hiếm có để trêu chọc cô.
"Em biết là em sai rồi, được chưa?" Trì Tiểu Úc không hề do dự trực tiếp nhận lỗi, rơi vào tình huống này cô cũng không muốn tranh cãi ai đúng ai sai.
Chóp mũi Giản Diệc Tu tràn ra hai tiếng cười lạnh, một lúc sau thì cúp điện thoại.
Trái tim Trì Tiểu Úc hung hăng đập mạnh, trực giác nói cho cô biết, Giản Diệc Tu sẽ không bỏ qua vấn đề này đơn giản như vậy.
Xe taxi chậm rãi lăn bánh, Trì Tiểu Úc hoàn hồn hướng nhìn đoàn xe chở hoa hồng phía xa xa.
Tài xế cười hai tiếng, "Cô gái này, có phải là rất hâm mộ người ta không?"
Trì Tiểu Úc kiên định lắc đầu, "Cháu mới không đâu."
Tài xế tới hứng thú, "Cháu còn nhỏ chắc chưa thích kiểu như thế này đi, cháu bao nhiêu tuổi rồi hả?"
Trì Tiểu Úc xấu hổ, trong lặng lẽ liếc mắt đi chỗ khác, thừa dịp điện thoại di động rung rung, cúi đầu nhìn điện thoại di động, coi như không nghe thấy câu hỏi của người tài xế.
>Không nên có lần sau nữa.<
Tin nhắn của Giản Diệc Tu và con người của anh ấy thật là giống nhau, đơn giản lưu loát... cũng có thể nói cách khác là đơn giản nhưng cũng không kém phần thô bạo.
Chiếc xe taxi cuối cũng đến trước cửa công ty, vừa xuống xe Trì Tiểu Úc đã nhìn thấy Triệu Húc Nghiêu đi xuống từ trên một chiếc xe hơi.
Nhìn phương hướng mà chiếc xe kia đến đây, Trì Tiểu Úc hơi lúng túng giơ tay lên đầu sờ sờ mái tóc, cố gắng tự trấn định bản thân, cất bước đi vào tòa cao ốc.
Ngón tay mảnh khảnh nhấn thang máy, lúc cô gần chạm vào nút bấm kia thì có một bàn tay nhanh hơn đè xuống trước rồi.
Trì Tiểu Úc quay đầu nhìn lại, hóa ra là Triệu Húc Nghiêu.
Triệu Húc Nghiêu đi vào thang máy, con ngươi lạnh nhạt nhìn về phía Trì Tiểu Úc, "Làm sao vậy? Không vào sao?"
Triệu Húc Nghiêu đổi một kiểu mắt kiếng khác, gọng kính mảnh màu bạc làm cho khí chất cả người anh ta trở nên lạnh lùng hơn xưa, hơn nữa...
Anh ta thật giống như đã thay đổi rất nhiều, khí chất dối trá làm cho người ta chán ghét bị một cái mặt lạnh hoàn toàn che đậy hết một cách rất kín đáo.
Vào chứ, sao lại không vào, Trì Tiểu Úc mặt lạnh đi vào thang máy.
Thang máy đều đặn đi lên, tầng 2, tầng 3, tầng 4... Tầng 21.
Trì Tiểu Úc thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đã tới, lần này cùng một thang máy với Triệu Húc Nghiêu không khí bị đè nén, cô cảm giác như bị áp bức vậy, chuyện này chưa từng xảy ra, thật là có chút không giải thích được.
Cửa mở ra, Trì Tiểu Úc đang muốn nhanh chóng đi ra ngoài, đã bị một lực mạnh lôi trở về, khuỷu tay hung hăng đụng vào trên tường thang máy.
Đau quá, Trì Tiểu Úc cảm giác được cả cánh tay của mình vì cú va đạp kia mà cũng trở nên tê dại, thật đáng chết, mẹ nó, không biết anh ta lại định làm chuyện gì nữa đây.
"Anh làm gì vậy hả?" Trì Tiểu Úc chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa thang máy một lần nữa khép lại, dáng người đang pha cà phê của Trầm Mạt cũng bị triệt để ngăn cách bởi cánh cửa kia.
Triệu Húc Nghiêu không lên tiếng giải thích với cô, chỉ dùng một bàn tay để chế trụ Trì Tiểu Úc, hất quyết không để cho cô tránh thoát khỏi anh, một bàn tay khác trầm mặc nhấn nút tầng chót.