Tái Hôn! Ông Xã Mới Rất Xảo Quyệt

Chương 54: Hẹn một cái thời gian khác anh sẽ hảo hảo lấy lòng em




“Tiếp tục cái đầu anh ấy!” Trì Tiểu Úc nhô đầu từ trong chăn ra, hung hăng đạp Giản Diệc Tu một cước, trong mắt lóe ánh lửa tức giận.

Cái tên đàn ông háo sắc này, bệnh viện là nơi công cộng, anh không biết thức thời một chút còn cố ý trêu đùa cô.

“Rõ ràng là em cũng rất hưởng thụ mà.” Giản Diệc Tu khẽ nheo mắt lại, hai tay để ở sau ót, bộ dáng thư giãn đầy thích ý, thật giống như anh chưa được Trì Tiểu Úc thỏa mãn dục vọng vậy.

“Anh mau cút khỏi đây cho em!” Trì Tiểu Úc thẹn quá hóa giận, cầm một chiếc gối lên náo loạn, nhất quyết muốn đuổi Giản Diệc Tu ra khỏi phòng.

Giản Diệc Tu xoay người, ưu nhã rơi xuống đất, hoàn mỹ tránh thoát những cú nện bằng gối của cô vợ nhỏ.

Ai biết được Trì Tiểu Úc vẫn không chịu buông tha cho Giản Diệc Tu, đuổi Giản Diệc Tu tới tận cửa mới chịu dừng lại.

Đóng cửa phòng bệnh lại, trên mặt Trì Tiểu Úc giờ này đã nóng rang, chắc phải một lúc lâu hai má của cô mới có thể hạ được nhiệt, Trì Tiểu Úc tức giận dậm chân, “Phiền chết mất, người đàn ông thối!”

Trì Tiểu Úc đưa cái đầu nhỏ ra khỏi cánh cửa phòng bệnh để nhìn tình hình bên ngoài, cô chỉ thấy được một tiểu hộ sĩ vẫn đang bối rối đứng một góc, cậu ta chính là người lúc nãy mang túi vào quần áo vào cho cô.

Quần áo mà Trì Tiểu Úc thường mặc đều là những bộ sưu tập mới nhất của Cẩm Tú.

Đúng rồi, chuyện quyết ddihj chủ đề trang phục cho quý tiếp theo cô vẫn chưa chọn được một phong cách mà cô cảm thấy ưng ý nhất.

Trì Tiểu Úc đưa tay gãi gãi đầu, vấn đề này thật là khó để quyết định, có lẽ cô nên hỏi ý nghĩ của người khác, nhỡ đâu lại có thu hoạch bất ngờ không biết chừng.

Trì Tiểu Úc nhìn đồng hồ, đã muộn vậy rồi cơ à, cô vẫn nên tranh thủ thời gian thay quần áo.

Một chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt, trên ngực có thêu một mảng hoa văn phiền phức, màu sắc này càng tôn làn da trắng nõn mềm mại của Trì Tiểu Úc, phối cũng một chiếc quần dài màu đen, chỗ mắt cá chân thì hơi xèo ra một chút, làm cho đôi châ tho dài của Trì Tiểu Úc càng thêm như ẩn như hiện, đi vào giày cao gót mà cô đã đi ngày hôm qua, cài quai giày cao gót lên, mắt cá chân tinh tế, nhở nhắn xinh xinh.

Trên trán bị quấn băng gạc nhìn qua rất chướng mắt, Trì Tiểu Úc tự tháo băng gạc xuống, vết thương kia của cô lúc này đã kết rồi, dùng tóc mái che khuất cơ hồ nhìn không ra dấu vết đã từng bị thương.

Trì Tiểu Úc tự luyến vỗ vỗ mặt mình, gươg mặt thon dài xinh đẹp, vóc người đủ tiêu chuẩn, tự nhiên mặc gì cũng đẹp.

Vừa mở cửa phòng ra, ngay lập tức nhìn thấy Giản Diệc Tu, Trì Tiểu Úc coi như không thấy anh, hừ lạnh một tiếng, trực tiếp lướt qua anh mà đi.

Khóe miệng Giản Diệc Tu khẽ nhếch độ lên, bất đắc dĩ lắc đầu, nhanh chóng cất bước đi theo Trì Tiểu Úc.

Lúc Giản Diệc Tu lấlái xe tới của bệnh viện, thì thấy được cảnh Trì Tiểu Úc lên xe taxi.

Giản Diệc Tu cho cửa kính hạ xuống, một cánh tay chống lên trên cửa kính, con ngươi thâm trầm, có thế mà cô đã tức giận sao?

Trên xe taxi, Trì Tiểu Úc đang cầm điện thoại di động ngẩn người, cô có phải hoa mắt hay không?

Nếu Giản Diệc Tu thật sự đang gạt cô, thì cô nê làm sao bây giờ?

Lúc Trì Tiểu Úc còn đang phát ra ngốc, chỉ nghe thấy giọng nói kinh ngạc của vị tài xế, ông ta chắc lưỡi hít hà cảm thán, “Đúng là mấy người giàu quá không có gì hay để làm, thật là... haha haha haha, ba ngày thì có hai lần xuất hiện trên bản tin, có tiền thì tới phân phát một chút cho đám người nghèo như chúng ta có phải tốt hơn không, lần này cái sự kiện này cũng quá khoa trương rồi, đội Hoa Hồng gì chứ? Thật là lãng phí a...”

Chiếc xe taxi không biết đã dừng lại lúc nào, Trì Tiểu Úc ngẩng đầu lên nhìn, mắt trợn to vì kinh ngạc, Trì Tiểu Úc cho là mình nhìn lầm rồi.

Ba chữ kia xác định là tên của cô mà, không thể nào sai được?

Đợi một chút cô nên cẩn thận nhìn lại một lần nữa, lỗ tai trong nháy mắt bị nung đỏ, Trì Tiểu Úc nghĩ muốn tìm một cái lỗ để chui vào, thật quá mất mặt đi.

Điện thoại di động rung rung lên hai cái, Trì Tiểu Úc trong nháy mắt bắt máy, để lên bên tai.

Giọng nói đầy từ tính của Giản Diệc Tu không nhanh không chậm truyền đến, “Như thế này đã được coi là lãng mạn chưa? Em có thời gian không để anh hảo hảo lấy lòng em?”