Trì Tiểu Úc khi bị một trận chim hót hương hoa làm tỉnh giấc, coi như là đã tỉnh nhưng cô vẫn cảm thấy mông lung kỳ lạ, có cái gì không đúng, phòng cô ở tầng ba mươi, ở đâu ra chim hót với hương hoa chứ?
Mở mắt ra Trì Tiểu Úc đã nhìn thấy cảnh vật xung quanh báo động cho cô biết cô đang ở bệnh viện, nương theo cánh cửa sổ, Trì Tiểu Úc thật sự có thể nhìn thấy hai ba con chim nhỏ đang nhảy nhót vui đùa, về phần hương hoa thì...
Trì Tiểu Úc nhìn về phía đầu giường, ở đó còn có một bó dính vài giọt nước.
Lông mi Trì Tiểu Úc run rẩy, hoa này không biết là của ai đây.
Cửa truyền đến động tĩnh, Giản Diệc Tu đẩy cửa đi vào.
Vừa nhìn thấy người tới là Giản Diệc Tu, Trì Tiểu Úc giật mình từ trong mớ ý nghĩ ngổn ngang, cánh tay chống lên mép giường ngồi dậy, cười đến mặt mày cong cong, một bộ dáng biết điều khả ái, giờ ày Trì Tiểu Úc so sánh với hoa còn có điểm yêu kiều hơn.
Giản Diệc Tu sắc mặt hơi trì hoãn, tròng mắt vừa chuyển, thấy được bó hoa bên giường.
Trì Tiểu Úc cũng chuyển tầm mắt theo hướng nhìn của Giản Diệc Tu, khóe miệng cau lên, đưa thay sờ sờ cánh hoa, tròng mắt lưu chuyển, "Hoa này là anh tặng sao?"
Giản Diệc Tu lạnh lùng liếc Trì Tiểu Úc một cái, đi tới bên giường bệnh kéo ra cái ghế, ngồi xuống, hiển nhiên đối với việc tặng hoa rất khinh thường.
"Quả nhiên không phải là hoa của anh, em vừa nghĩ sao anh lại có thể làm chuyện lãng mạn như vậy?” Trì Tiểu Úc bĩu môi, trong lòng có cảm giác mất mát, cười nhạt, cũng không có ý nghĩ thu tay lại mà tiếp tục vuốt ve cánh hoa.
Cái vẻ mặt không thèm để ý của Giản Diệc Tu khiến Trì Tiểu Úc rất căm tức, rõ ràng có người tặng vợ của mình hoa mà anh không thèm phản ứng một điểm!
Trì Tiểu Úc nhíu mày, nụ cười trên mặt tràn ra, ra vẻ thẹn thùng xoa xoa đôi bàn tay, "Hoa này có lẽ không phải do bệnh viện tặng. Nhìn loại hoa này chắc là có người dụng tâm chọn lựa, người tặng chắc chưa đi xa, hiện tại đuổi theo đại khái còn kịp, nói không chừng người đó còn rất tuấn tú... Ai, thật là tò mò, người chọn lựa được bó hoa đẹp như thế này trông như thế nào?"
Giản Diệc Tu cầm bó hoa lên, ngồi yên tĩnh trên ghế thưởng thức một lượt, cổ tay khẽ dùng lực, trực tiếp ném bó hoa từ cửa sổ đi xuống tầng một, bộ dáng vẫn bình tĩnh thong dong như cũ, cứ như người vừa ném bó hoa không phải là anh vậy.
Trì Tiểu Úc bất mãn cau mày, anh đúng là có bản lĩnh làm tức chết cô mà, "Bộ dáng này của anh bày ra cho ai xem vậy, những lúc như thế này không phải nên nổi cơn ghen rồi hỏi em là hoa này do ai tặng hay sao?"
"Người đó chắc hẳn có mắt như mù." Giản Diệc Tu liếc liếc đầu ngón tay, "Cũng lên đi mở mang tầm mắt một chút."
"Vậy anh gấp cái gì?" Trì Tiểu Úc đắc ý nhíu mày, bắt được cái của Giản Diệc Tu, "Em còn chưa nói hết, sao anh đã ném hoa rồi?"
"Ít nói nhảm." Giọng của Giản Diệc Tu lạnh xuống, liếc xéo cô, "Bộ dạng đáng thương này của em là do ai gây nên?"
Trì Tiểu Úc sờ sờ đầu, bàn tay truyền đến xúc cảm của băng gạc được cuốn cẩn thận.
"Cái này a... Người làm em bị thương em không nhìn rõ …" Trì Tiểu Úc nói xong rũ mi xuống, trên mặt lộ ra một nụ cười mơ hồ, "Một chỗ ồn áo như vậy..."
Thấy Giản Diệc Tu giữa lông mày nhíu chặt lại, Trì Tiểu Úc lại không thèm để ý, nhún vai nói, "Anh cũng biết tính em như vậy chỉ cần vỏn vẹn một phút đồng hồ là có thể đem người chung quanh đều đắc tội hết, cho nên..."
"Thôi! Được rồi." Giản Diệc Tu xoa xoa vị trí giữa hai hàng lông mày, cắt đứt lời nói chẳng biết xấu hổ của Trì Tiểu Úc, tật xấu này cô không biết giấu còn kiêu ngạo nói ra, thật là hết chỗ nói.
Trì Tiểu Úc liếc mắt, "Anh không thể để em nói hết một câu được à! Thật là một người khó hầu hạ."
Giản Diệc Tu lười nhiều lời với Trì Tiểu Úc, chỉ đành miễn cưỡng đưa cho cô một ánh mắt cảnh cáo, đã được tiện nghi còn ý kiến, cái miệng của cô đúng là có năng lực làm tức chết người mà.
"Sẽ có một ngày anh vá cái miệng của em lại." Giản Diệc Tu tức giận nói.
Trì Tiểu Úc nghe thấy câu nói này rất thức thời không dám ho he gì, mím chặt môi không nói lời nào.
"Anh sẽ cho người đi điều tra, em nên cầu nguyện để anh không tìm ra được kẻ đó là ai... " Con ngươi Giản Diệc Tu léo ra ánh sáng lạnh đầy nguy hiểm.