Mãi cho đến khi về đến nhà, Trì Tiểu Úc mới mơ hồ cảm thấy tâm tình của Giản Diệc Tu khác với ngày thường.
"Cái kia..." Trì Tiểu Úc mới vừa muốn nói chuyện thì đã nhìn thấy Giản Diệc Tu đang trực tiếp đi về hướng thư phòng, lời đang định nói nơi khóe miệng cô liền tiêu tan.
Giản Diệc Tu mở cửa thư phòng ra, quay đầu lại nhìn về phía cô.
Mắt Trì Tiểu Úc sáng lên, thì ngay lập tức nghe được giọng nói lạnh nhạt của Giản Diệc Tu, "Anh còn có rất nhiều công việc phải giải quyết, sẽ trở về phòng muộn, một mình em ngủ trước đi."
"... Hả? " không đợi Trì Tiểu Úc trả lời, Giản Diệc Tu đóng cửa thư phòng lại.
"Làm sao vậy?" ánh mắt Trì Tiểu Úc ảm đạm, có chút tức giận, bộ ngực cô rầu rĩ, hôm nay cô biểu hiện tốt như vậy, không phải anh nên khen cô sao? Làm sao lại lạnh lùng chứ?
Trì Tiểu Úc cảm thấy hình như anh đang giận cô chuyện gì đó.
Yên lặng trở về phòng, Trì Tiểu Úc lấy điện thoại di động ra, muốn gọi cho quân sư quạt mo điện thoại, mặc dù cô ấy không phải rất đáng tin cậy, nhưng thỉnh thoảng cũng có chút hữu dụng, có người để tâm sự còn hơn không có.
Điện thoại vang lên thật lâu mới có người bắt máy.
"Huyên Huyên, nhà ngươi đã ngủ chưa?” Trì Tiểu Úc nằm xuống giường, ôm lấy cái gối ôm, lăn qua lăn lại.
"... Chưa ngủ." Thật lâu sau Tần Linh Huyên mới trả lời lại câu hỏi của cô, giọng nói còn chứa ít thở dốc.
Trì Tiểu Úc không có cảm giác có cái gì không đúng, chỉ khi nghĩ là Tần Linh Huyên đang chơi trò chơi gì đó, trước kia cô ấy cũng hay như vậy, Trì Tiểu Úc còn tưởng rằng Tần Linh Huyên đang bận chính sự gì, giờ cũng không còn ngại ngùng vì làm phiên cô ấy vào giờ này nữa.
Cho nên lần này Trì Tiểu Úc cũng giống mấy lần trước, cho nên liền bắt đầu phàn nàn.
"Có chuyện gì vậy?" đột nhiên giọng nói Tần Linh Huyên cao chót vót, làm cho Trì Tiểu Úc bị dọa sợ đến cái tay cũng run lên, điện thoại trên tay rớt xuống giường, "Ngươi sao lại không gọi cho ta, để ta đến nhà ngươi xem kịch hay, ta đã mong đợi vở kịch này từ rất lâu."
Đầu Trì Tiểu Úc đầy hắc tuyến, cầm lên điện thoại di động của mình, không biết nên nói gì với người bạn vô tâm này? Người này thật sự là bạn tri kỉ của cô sao?
Qua điện thoại, Trì Tiểu Úc hình như nghe được Tần Linh Huyên đang khiển trách với người nào đó mấy câu, một trận ồn ào, sau đó chỉ nghe thấy vài tiếng chân chạy, “ầm” một tiếng đóng cửa rõ to.
"Tốt lắm, ngươi nói tiếp, chầm điện thoại cho chắc, đừng làm rơi nữa." Tần Linh Huyên nghiêm túc nói, giống như nếu Trì Tiểu Úc nói lời không hợp ý Tần Linh Huyên thì sẽ tuyệt giao với cô.
"Có phải ta đã quấy rầy ngươi không?" Trì Tiểu Úc nhạy cảm cảm giác được hình như có gì đó không đúng lắm.
"Không có, ngươi Ít ở đây nói nhảm đi, có chuyện gì nói mau." Tần Linh Huyên thúc giục Trì Tiểu Úc nói.
Trận này tuồng hàng năm này, cô đã mong đợi hơn một năm rồi, thế nhưng cuối cùng lại bỏ lỡ, tại sao Tần Linh Huyên có thể không tức giận được chứ?
"À?" cô suy nghĩ nhiều rồi sao? Trì Tiểu Úc gãi gãi đầu, sau đó từ đầu tới đuôi cô kể chuyện qua loa một lần.
"Ngươi nói xem tại sao anh ấy lại tức giận với ra chư?" Trì Tiểu Úc cau mày, cô không rõ nguyên nhân làm cho anh tức giận.
"Cho nên, anh ta còn chưa biết đến chuyện của Mạc Cánh Bắc sao?" Tần Linh Huyên gật gù đối đáp, chỉ quan tâm hỏi đến chuyện cô muốn biết nhất.
"Ừ. " Trì Tiểu Úc gật đầu, "Hẳn là vậy, vậy thì tại sao anh ấy lại tức giận, ta nghĩ mãi cũng không ra, ngươi biết không?”
"Chuyện này ta cũng không biết." Tần Linh Huyên thở phào một cái, hoàn hảo, vở tuồng mà cô chờ đợi hàng năm vẫn chưa kết thúc, cô vẫn còn cơ hội.
Giọng nói Tần Linh Huyên nhẹ nhàng, làm cho tâm tình Trì Tiểu Úc trở nên khó chịu, cô bắt đầu hoài nghi mình tìm người bạn này kể khổ có phải là một quyết định sai lầm hay không?
Càng kể càng làm cho cô cảm thấy xấu hổ.
Cộc cộc!
Hai tiếng gõ cửa cực lớn truyền đến, Trì Tiểu Úc quay đầu nhìn về phía cửa phòng, cô vốn tưởng người gõ cửa là Giản Diệc Tu, nhưng sau đó mới hậu tri hậu giác phát hiện tiếng gõ cửa này là được truyền từ phía bên kia đầu điện thoại.
"Huyên Huyên, trong nhà của ngươi còn có người nào khác sao?" hai mắt Trì Tiểu Úc mở to, giật mình rống lên.