Editor: Umi
“Đến, Tiểu Úc, uống một chén, nhiều năm không gặp cô vẫn xinh đẹp như trước.”
Ngón tay mảnh khảnh đung đưa ly rượu trong tay, khóe môi mỉm cười, Trì Tiểu Úc ý vị thâm trầm, nhìn thoáng qua người đàn ông đối diện, nâng chén, quay đầu đi coi như không nghe thấy những gì anh ta vừa nói.
“Đến, đến, Triệu ca, tôi uống cùng anh.”
Người người đàn ông bên cạnh tiến tới hoà giải, anh một ly tôi một ly.
Trì Tiểu Úc mí mắt cụp xuống, nhìn về một hướng khác, không hề có động tĩnh gì, lông mi dày mà dài thỉnh thoảng chớp động, cô ở trong hoàn cảnh huyên náo nhưng dường như bị lạc lõng trong đó.
“ Ba!” người người đàn ông gọi là Triệu ca, dùng sức đặt ly rượu xuống, đứng lên lớn tiếng:
“Tôi nói cho các anh nghe, không nên xem thường người khác, tôi Triệu Húc Nghiêu cũng không còn là một tiểu tử nghèo như lúc trước, các anh biết hiện tại tôi công tác ở đâu không? hừ.”
Triệu Húc Nghiêu tự đắc nói lầm bầm, cũng không để cho người khác kịp hỏi, tự bản thân nói: “Tập đoàn Cẩm Tú, mọi người ai cũng biết đi, tôi hiện tại chính là giám đốc của Cẩm Tú.”
Trì Tiểu Úc nhìn Triệu Húc Nghiêu nói chuyện, nàng chỉ cười không nói gì.
“Cẩm Tú mà anh nói là cái công ty kia sao? Là cái tập đoàn Cẩm Tứ đứng đầu top 100 xí nghiệp hàng đầu toàn cầu đó hả?”
Thấy ánh mắt mấy người khác hâm mộ có, ghen tị có, Triệu Húc Nghiêu càng đắc ý hơn, lớn tiếng nói: “Trừ bỏ Cẩm Tú đó còn có người nào dám đặt tên công ty hắn là Cẩm Tú chứ?”
“Ôi, Triệu ca bây giờ anh trở nên thành công rồi, về sau chuyện tốt phải nhớ đến người anh em này nha.”
“Không có gì, nếu cậu được tôi tiến cử có khả năng lớn sẽ trúng tuyển.” Triệu Húc Nghiêu vừa nói chuyện, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía Trì Tiểu Úc.
Người bên cạnh cũng đều là người thông minh, bừng tỉnh đại ngộ, vẻ mặt giống như nhớ tới chuyện gì đó, nói: “Triệu ca, lúc trước anh thích Hoa Hậu giảng đường, Trì Tiểu Úc, hiện tại xem ra là tài tử xứng giai nhân, Tiểu Úc nghĩ sao?”
Trì Tiểu Úc nhíu mi, việc này như thế nào lại đẩy lên cô, cô nãy giờ vẫn bảo trì trầm mặc, không có chen vào câu nào a, mấy người họ nói chuyện thì cứ nói đi, thật là phiền phức.
Triệu Húc Nghiêu vung tay áo, không có ý nghĩ muốn khiêm tốn, kiêu ngạo nói: “Ai~~~, chuyện cũ đừng nhắc lại nữa, mấy ngày hôm trước tổng giám đốc có triệu kiến tôi.”
Triệu Húc Nghiêu cố ý đem chuyện nói một nửa.
“Chẳng lẽ ông ấy muốn tìm con rể? Tập đoàn Cẩm Tú có hai tiểu thư, nổi danh là hoa tỷ muội, đều là người xuất chúng, tài sắc song toàn đó.”
Triệu Húc Nghiêu được tâng bốc, người có chút lâng lâng.
Trì Tiểu Úc bưng ly rượu lên, che khuất khóe môi đang đầy ý cười.
“Không biết anh đã gặp Đại tiểu thư chưa?”
Đột ngột có người hỏi ra câu này, như là cố ý phá đám. Trì Tiểu Úc quay đầu nhìn về phía người đặt câu hỏi đó, đập vào mắt cô chính là một đôi mắt sáng rực sao, nhìn nàng ngả ngớn, nháy mắt một cái.
Trì Tiểu Úc nhíu mày.
Người đàn ông kia tiếp tục nói: “Tôi nghe nói Đại tiểu thư mới là người thừa kế duy nhất, cho dù là tổng giám đốc cũng không có cách quản nổi cô ấy.”
“Nói bừa, cho dù là như vậy, lời nói của cha cô ta dám không nghe sao?” Bị người lại phá hỏng bầu không khí cao hứng, Triệu Húc Nghiêu có chút thẹn quá hóa giận.
“Nói một câu không nên nói, anh nên cẩn thận, tương lai muốn hối hận có thể đã quá muộn.”
Người đàn ông cười khẽ, sau đó yên lặng uống rượu, không thèm quan tâm phản ứng của mọi người.
Lúc anh ta không nói lời nào tựa như cùng mọi người xung quanh cách nhau cả một thời không. Mặt anh ta sắc bén, tinh xảo, khí chất vừa thần bí, vừa hào hoa, vừa cao quý, không lúc nào là anh ta không hấp dẫn ánh mắt người khác.
Người người đàn ông này cô quen sao?
Trì Tiểu Úc tự hỏi bản thân liền bị âm thanh du dương của chuông điện thoại đánh gãy.
Vừa thấy tên người gọi, Tiểu Úc nhịn không được khóe miệng cong lên.