Hướng Hải: “Kay nói, tôi chỉ được ăn đồ anh ấy ăn qua, nếu như để anh ấy biết tôi ăn đồ người khác đã ăn thì sẽ đánh tôi.” Nhịn đau đẩy ra lon nước ngọt Đường Ngữ đưa qua.
Ba tên anh không ra anh, em không ra em kia hai mặt nhìn nhau, Thành Thực, gãi đầu: “Vì sao?”
Hướng Hải: “Anh ấy nói đó là một thói quen không tốt.”
Đường Ngữ, nghi hoặc: “Vì sao?”
Hướng Hải: “Anh ấy nói như vậy mất vệ sinh.”
Vạn Triết, vô tri: “Vì sao?”
Hướng Hải, tủi thân: “Em cũng không biết, lúc em hỏi đến đây nắm tay của anh ấy liền bay tới...”
( không nên hoài nghi, mấy tên thần kinh não chập mạch tuyệt đối đều không có khiết phích. PS: hơn nữa đều rất giống chó bắt được cái gì là ăn cái đấy.)
——————————————————-
Trẻ miền núi, là khái niệm gì?
Hướng Hải nói: “Từ nhỏ em đã không ra ngoài, bởi vì đi ra một chuyến rất phiền phức, còn có người quản nữa.”
Trẻ miền núi học bài như thế nào?
Hướng Hải nói: “Em đều học ở nhà, mẹ em nói em thích học thì học không thích học thì thôi.”
Trẻ miền núi chơi cái gì?
Hướng Hải nói: “Ừm, một mình ở nhà nghịch bùn... Hắc hắc, ở đỉnh núi này cũng chỉ có mỗi nhà em, vậy nên không có bạn cùng lứa tuổi chơi với em, sau đó đi học đại học em mới xuống núi...”
Nguyên Khải ròng rã thương hại gấu chó đáng thương nhà mình tròn một tuần lễ, thẳng đến khi cậu đứng dưới công trình kiến trúc cổ điển châu Âu cực lớn, triệt để hết chỗ nói rồi.
Đi ra một chuyến rất phiền phức, ý là phải ngồi Phantom hơn 2 tiếng!
Học bài ở nhà, ý là có vô số gia sư cao văn bằng tùy thời đợi mệnh.
Đỉnh núi này chỉ có mỗi nhà em, ý là cả tòa núi này đều là phần đất thuộc sở hữu của nhà gấu chó.
Cửa sắt tự động hoá toàn bộ chậm rãi mở ra hai bên, quản gia mặc Âu phục phẳng lì cung kính cúi người, “Thiếu gia!”
Gấu chó được gọi là thiếu gia cư nhiên cũng không chút hổ thẹn đáp lại, nói: “Chú Tề, anh ấy là bạn cháu, Nguyên Khải.”
Quản gia lập tức treo lên dáng cười hiền lành, “Nguyên thiếu gia, hoan nghênh, xin đi theo hướng này.”
Đây là, tòa thành hả?
Hóa ra gấu chó là sinh vật tiền sử trong truyền thuyết bị diệt sạch — hoàng tử?!!
Nguyên Khải suy yếu kéo Hướng Hải, “Nhà em rốt cuộc là làm gì?”
Hướng Hải chưa kịp giải thích, quản gia dáng cười khả cúc nói: “Thiếu gia, tiểu thư đã tới.”
Tiểu thư? Gấu chó còn có chị em gái? Trong đầu Nguyên Khải hiện lên dáng dấp gấu chó tết tóc dài hai bên.
Một người phụ nữ ăn mặc diễm lệ chói mắt từ bên bức tường điêu khắc suối phun chạy tới, Nguyên Khải sốc. Lại nghĩ cho dù là Thành Thực hay Đường Ngữ hay Vạn Triết thấy cũng đều sẽ sốc, bởi vì chị của Hướng Hải cư nhiên là siêu sao quốc tế Anna Thư ~
Nữ thần gợi cảm kia nhào tới trên người gấu chó, ôm cậu liên tiếp hôn hai cái, nũng nịu gọi: “Hướng Hải ~~”
Gấu chó bụm mặt, có chút xấu hổ, “Mẹ, đừng như vậy.”
Mẹ? Nguyên Khải lần thứ hai bị đả kích cực lớn, thần kinh tiếp cận trạng thái tan vỡ.
Anna Thư giậm chân, “Đã nói với con là phải gọi là chị! Thằng bé này sao không nghe lời như vậy!”
Gấu chó xoa xoa khuôn mặt, dịu ngoan gọi: “À, chị.”
Nguyên Khải giật giật khóe miệng, hơi thở chỉ ra chứ không có vào.
Gấu chó đã từng nói: “Mẹ em thích đồ đẹp nhất.”
Xem ra một chút cũng không sai, Nguyên Khải chưa từng nghĩ tới mình sẽ dính dáng với siêu sao quốc tế, cũng chưa từng nghĩ tới có một bà mẹ nghe con mình là đồng tính luyến ái còn hưng phấn như thế.
Anna Thư ôm mặt Nguyên Khải tấm tắc khen: “Ai nha Hướng Hải! Không hổ là con trai ngoan của mẹ, cư nhiên câu được một bé trai xuất sắc như vậy! Quá lợi hại!” Bẹp bẹp hôn một trận lên mặt Nguyên Khải, thét chói tai: “Thực sự là càng xem càng thích! Mẹ cũng muốn có một đứa con vượt trội thế này! Ô ô...” Xoa một mảng nước mắt, cực độ không cam lòng trừng Hướng Hải, “Người ta trước đây còn trông cậy vào Hướng Hải có thể lớn lên trắng trẻo non mềm, hiện tại cư nhiên lớn thành như vậy! Quá khiến mẹ thất vọng! Mẹ vẫn cho rằng Hướng Hải là con của XXX (đạo diễn nổi danh nào đó), thế nhưng càng lớn càng không giống, chẳng lẽ của con của XXX (siêu sao con lai nào đó)?” Lại nhìn về phía Nguyên Khải, hai mắt lóe ra ánh sao, lập tức mặt mày rạng rỡ, “Thế nhưng Hướng Hải có thể đem về cho mẹ một đứa con trai xinh đẹp cũng không tệ, ai ô ô, thanh âm gợi cảm như thế! Vóc người cũng tốt không phản đối! Đến, cho mẹ hôn thêm mấy cái... Bẹp bẹp...”
Nguyên Khải: sớm biết như vậy mình khẩn trương gì chứ? Làm mình lo lắng vài đêm không ngủ được. Ừm, xem ra bề ngoài đẹp quả nhiên là có ưu thế.
Anna Thư: “Đến đến, Hướng Hải, chụp cho bọn mẹ một tấm, mẹ phải khoe con trai mới của mẹ với bạn, khiến cho bọn họ đố kị chết ~~ nhìn một cái, XXX (người mẫu nam đỉnh cấp nào đó) với XX (siêu sao thần tượng nam nào đó) cũng không đẹp trai bằng Nguyên Khải nhà chúng ta! Nga ha hả ha hả... Sau đó mẹ sẽ không đưa Hướng Hải cho bạn xem, nó thực sự là chẳng có gì để khoe!”
Hướng Hải: ưm... Chẳng lẽ mình là nhặt được?
Nguyên Khải: thật hết giận, em dám mê hoặc mẹ anh, anh đi mê hoặc mẹ em.
Bàn ăn bằng đá bạch ngọc dài 3 thước, trên mặt bàn là mãn hán toàn tịch khoa trương, Nguyên Khải ngồi ở một đầu, nhìn Hướng Hải ở một chỗ xa khác ăn như hổ đói, chẳng còn chút thèm ăn nào.
Trong phòng ngủ lắp đặt thiết bị xa hoa phú quý, giường lớn chưa từng thấy, trên tường còn treo TV cực lớn, Hướng Hải ngồi dưới đất chơi trò chơi, Nguyên Khải uống một ít trà, nhuận nhuận cổ họng, hỏi: “Hướng Hải, Thành Thực bọn họ biết mẹ em là ai không?”
Hướng Hải gật đầu, “Biết, ba mẹ bọn họ cũng là diễn viên điện ảnh.”
“Gì?” Nguyên Khải cả kinh không nhỏ, “Không thể nào?”
Hướng Hải gãi đầu, “Lần trước em thấy building phương Đông có treo quảng cáo đồ trang điểm mẹ em chụp, nên nói với Thành Thực đó là mẹ em.”
Nguyên Khải: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó Thành Thực nói: ‘Bố tôi còn là Nicolas Cage(*).’ Vạn Triết nói: ‘Mẹ anh còn là Matsushima Nanako cơ(**).’ Đường Ngữ nói: ‘Mẹ của anh chính là Nicole Kidman nha(***)!’ ”
(*) Nicolas Cage: nam diễn viên, nhà sản xuất và đạo diễn người Mỹ.
(**) Matsushima Nanako: nữ diễn viên, người mẫu người Nhật Bản.
(***) Nicole Kidman: nữ diễn viên, ca sĩ và nhà sản xuất phim người Úc.
Nguyên Khải rất thương tâm: kẻ ngu si đáng thương của anh...
Mở một cửa tủ quần áo có vẻ rất bình thường, bên trong là phòng tắm xanh vàng rực rỡ, Nguyên Khải nằm trong bồn tắm mát-xa to bằng cái hồ bơi, nghĩ mình y như là nữ chính cỏ dại trong phim bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng.
Sam Thái? (****)
Vậy kẻ ngu si đang chơi trò chơi bên ngoài là Đạo Minh Tự?(*****)
(****)(*****) Sam Thái và Đạo Minh Tự là 2 nhân vật nam nữ chính trong phim vườn sao băng phiên bản Trung và Đài Loan.
Nguyên Khải nghĩ nghĩ cũng thấy vui vẻ.
Hướng Hải mở cửa phòng ngủ, Anna Thư từ ngoài cửa ngã vào trong.
Hướng Hải: “Mẹ, mẹ làm gì vậy?”
Anna Thư cười gượng hai tiếng, “Là muốn hỏi hai đứa có cần ăn lót dạ không.”
Hướng Hải buồn bực: “Không phải mới vừa ăn xong sao?”
“À?” Anna Thư che miệng cười quyến rũ, “Có thể là mẹ nhớ lầm rồi, ha hả a...” Vươn đầu vào trong phòng ngủ, “Nguyên Khải ngủ rồi?”
“Không, anh ấy đang tắm.”
Anna Thư trên dưới quan sát con trai, che miệng thấp giọng hỏi: “Con trai, trên người con có cảm giác là lạ không?”
Hướng Hải lắc đầu.
Anna Thư trừng cậu, sẵng giọng: “Thằng bé ngốc, đi ngủ sớm một chút!”
Hướng Hải khép cửa lại, chẳng hiểu ra sao, Nguyên Khải từ trong phòng tắm đi ra, hỏi: “Sao vậy?”
“Mẹ em cứ ngồi xổm ở cửa, thần thần bí bí...”
Nguyên Khải liếc cậu, xấu xa cười cười, “Mẹ em tối nay sai người nấu canh ba ba cẩu kỷ.”
“Ồ? Em không để ý.” (chó hoang sẽ để ý ăn cái gì sao?)
Nguyên Khải cởi ra áo tắm, vòng tay lên lưng Hướng Hải, nhẹ giọng nỉ non: “Đến, chúng ta cho mẹ em được toại nguyện đi.”
Gấu chó ăn ba ba vừa đụng đã bốc lửa, xoay người ôm Nguyên Khải ngã xuống.
Anna Thư dán tai lên cửa kích động giật nhẹ bảo mẫu: “Có động tĩnh có động tĩnh!”
Bảo mẫu: “Động tĩnh lớn như vậy! Thiếu gia thật lợi hại!”
Bảo mẫu kể công tự ngạo: “Đều nhờ công tôi nấu canh!”
Anna Thư đắc chí: “Con trai thật dũng mãnh! Xem ra nó là con của XXX (ngôi sao nam V nào đó)!”
Một giờ sau, bảo mẫu: “Tiểu thư, tôi mệt rồi, tôi về ngủ trước.”
Bảo mẫu: “Tiểu thư, kỳ thực thiếu gia không cần bát canh kia đâu.”
Anna Thư ngáp một cái, nghi hoặc: “Hướng Hải sao dây dưa được lâu như vậy? Nó rốt cuộc là con ai?”