Tai Họa Thành Nạn Yêu Thành Hoạ

Chương 4




Mười lăm năm trước:

Hoàng Cửu Cửu: “Đình Xuyên ~ cậu thích đọc truyện tranh không? Nhà tôi có rất nhiều nha ~ ”

Lương Đình Xuyên: “Cấp, thấp.”

Hoàng Cửu Cửu: “Đình Xuyên ~ khăn quàng cổ mẹ tôi mang về từ nước ngoài, tặng cậu ~ ”

Lương Đình Xuyên: “Khó, coi.”

Hoàng Cửu Cửu: “Đình Xuyên ~ tôi mang theo bánh ngọt chocolate, cho cậu ~ ”

Lương Đình Xuyên: “Buồn, nôn.”

Hoàng Cửu Cửu: “Đình Xuyên ~ tan học cùng nhau về nhà đi ~ ”

Lương Đình Xuyên: “Chết, đi.”

Hoàng Cửu Cửu: “Đình Xuyên ~ cùng nhau ăn bữa trưa đi ~ ”

Lương Đình Xuyên: “Ghê, tởm.”

Hoàng Cửu Cửu: “Đình Xuyên ~ Cùng đi WC đi ~ ”

Lương Đình Xuyên: “Biến, thái.”

Hoàng Cửu Cửu: 〒_〒

=========================

Thành Thực uống chút thuốc giảm đau dạ dày xong liền mặt dày mày dạn ngủ trên giường nhà người khác. Hoàng Cửu Cửu vọt tới bình trà thiết quan âm, rót một chén cho Lương Đình Xuyên, sau đó vắt chéo chân thong dong ngồi vào trong sô pha màu trắng sữa, cười nói: “Cậu không về nấu ít cháo cho cậu ta sao? Chờ lát nữa tỉnh tốt nhất là ăn chút gì đó.”

Lương Đình Xuyên cảnh giác nhìn người kia một cái, nói: “Ầm ĩ đến đau cả đầu, nghỉ ngơi một chút, lát nữa tôi cõng cậu ấy về.”

Hoàng Cửu Cửu cố ý hỏi: “Để cậu ấy ngủ một mình trong nhà tôi lo lắng như thế?”

Lương Đình Xuyên nói: “Không sai.”

Hoàng Cửu Cửu bị hình dạng nghiêm trang của anh chọc cười.

Hoàng Cửu Cửu từ nhỏ chính là một tay khôn khéo, giáo viên bạn học gia trưởng, cả đám đều nghĩ anh hoàn mỹ vô hạ, có tiền có tài có bề ngoài, xử thế lại khéo đưa đẩy, kết quả là, Hoàng Cửu Cửu mười phần tự kỷ, thầm nghĩ trong thiên hạ duy ngã độc tôn. Thẳng đến khi học cấp 3, lớp học có một người có tiền có tài có bề ngoài hơn anh, chính là Lương Đình Xuyên. Lương Đình Xuyên này là một băng sơn mỹ nhân, ai nói với cậu ta, cậu ta liền dùng mắt trả lời người đó, dùng tình huống trong truyện tranh hình dung, chính là bên thân người này có kết giới bằng băng không ai đánh vào nổi.

Hoàng Cửu Cửu mang theo đồng cảm giữa các chàng đẹp trai thực lòng dán tới, ai biết ta vốn đem tâm hướng trăng sáng, trăng sáng lại đi chiếu mương máng, Lương Đình Xuyên liếc cũng không liếc anh. Hoàng Cửu Cửu thật không cam lòng! Cái gì kêu bị coi thường? Hoàng Cửu Cửu sau đó nghiên cứu một chút, đoạn thời gian kia của mình thực sự có thể coi là tấm gương bị coi thường, giá trị đến mức người cam chịu mình là giá rẻ trong thiên hạ cũng phải học tập và cúng bái, chi tiết cụ thể nghĩ lại mà kinh, kết quả chính là sau khi quấn sống quấn chết mối tình đầu, Lương Đình Xuyên không biết trong bụng anh ôm lấy kế hoạch nham hiểm gì, thật đúng là ấm lên coi anh là bạn.

Nghỉ hè năm thứ nhất Lương Đình Xuyên mặt không chút thay đổi nói: Ba tôi ly hôn với mẹ tôi, tôi muốn dọn nhà đến chỗ khác với mẹ tôi, không học ở đây nữa.

Sấm sét giữa trời quang! Hoàng Cửu Cửu ngẫm nghĩ lấy tính cách của Lương Đình Xuyên, sau khi chuyển trường không những sẽ không viết thư làm loại chuyện lề mề này, dù chỉ gọi một cú điện thoại cũng là không có khả năng. Hậu quả của nghĩ trước nghĩ sau chính là để lại tiếng xấu muôn đời: Hoàng Cửu Cửu lấy đau buồn phẫn nộ làm lực lượng, đem Lương Đình Xuyên lừa về nhà mình uống mấy bình rượu, sau đó bắt đầu động tay động chân. Lương Đình Xuyên vừa mới bắt đầu còn không chống lại, sau lại phát hiện cái tay người ôm mình khóc hô nói luyến tiếc đang không thành thật sờ đến chỗ không nên sờ. Vì vậy anh bị dọa tới, trong lúc giãy dụa bị Hoàng Cửu Cửu cường hôn.

Hoàng Cửu Cửu trăm tư không hiểu được mình khi ấy lớn tuổi người cao vai to, một Lương Đình Xuyên giống như mầm đậu làm thế nào đánh cho mình răng rơi đầy đất?

Hai người triệt để tuyệt giao từ nay về sau cả đời không qua lại với nhau.

Tâm lý tuổi nhỏ ngây thơ của Hoàng Cửu Cửu lọt vào nghiêm trọng đả kích, nhưng điều này không ảnh hưởng đến tiền đồ của anh, sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh đại học trường y liền đi làm một bác sĩ ngoại khoa, kỹ thuật chuyên nghiệp thành thạo cao siêu, hơn nữa thủ đoạn xã giao nam nữ ăn cả già trẻ đều thích, đầu 30 tuổi liền có một đống danh hiệu, đường làm quan rộng mở, duy nhất không vừa lòng chính là sau khi bố mẹ biết chuyện giới tính của anh liền bắt đầu khắp nơi tìm đối tượng thân cận cho anh, tiếp đến là một khóc hai nháo ba thắt cổ, cuối cùng thực sự không có cách nào khác chỉ đành nhắm một mắt mở một mắt, Hoàng Cửu Cửu nhìn ánh mắt u oán của hai lão ngược lại càng nổi loạn. Ngay sau đó anh thẳng thắn mua một căn chung cư cao tầng dọn ra ngoài ở một mình, bên tai thanh tịnh, cũng không cần phải luôn luôn đến khách sạn đi hưởng tình một đêm.

Sau vài ngày dọn đến căn nhà thư thích, có một hôm anh vào thang máy chuẩn bị đi làm, ở tầng 9 có hai người bước vào, một người là nam sinh nhìn qua rất có hơi thở học trò, cắt mái tóc húi cua sạch sẽ gọn gàng, mày thanh mắt sáng, hình dạng ngoan ngoãn nhu thuận, chính là loại hình Hoàng Cửu Cửu thích. Vì vậy anh sắc meo meo nhìn nhiều vài lần, nam sinh thấy anh liếc mình, cũng cười cười với anh, anh vội vàng cười lại cười.

Nam sinh kia bị anh cười đến sợ run một chút, kéo kéo một người mặc âu phục đen bên cạnh, miệng không ngăn cản nói: “Đình Đình, lão già háo sắc kia một mực nhìn em!”

Hoàng Cửu Cửu suýt bị sặc chết nước bọt của mình.

Lão già háo sắc!?

Người đàn ông mặc âu phục đen kia liếc Hoàng Cửu Cửu, vẻ mặt ngạo mạn, không rên một tiếng.

Hoàng Cửu Cửu nhìn chằm chằm khuôn mặt người đàn ông kia phát ngốc trong một giây, tiếp theo chính là kinh hoàng hồn vía lên mây: Lương Đình Xuyên!?

Lương Đình Xuyên liếc Hoàng Cửu Cửu xong thu hồi ánh mắt, cũng ngây người một giây, sau đó chậm rãi quay sang, sát khí bức người.

Hoàng Cửu Cửu lui tới góc thang máy.

Lương Đình Xuyên trước đây gầy như gậy trúc hôm nay sợ là còn cao hơn Hoàng Cửu Cửu anh, chừng hơn 1m8, vai rộng lưng thẳng, khuôn mặt giống như đao tước, mày cong mũi góc rõ ràng. Hoàng Cửu Cửu không biết mình dùng cái gì nhận ra Lương Đình Xuyên nam lớn đổi 18 lần này ( Vũ: ý nói con trai lớn lên sẽ không giống như hồi nhỏ), chỉ biết là lúc bé anh đã đánh không lại người này, hiện tại nếu ở trong không gian nhỏ hẹp tại đây đánh lên, mình sẽ bị đánh bán thân bất toại.

“Hoàng... Cửu... Cửu?”Lương Đình Xuyên mở miệng.

Hoàng Cửu Cửu chờ mong thang máy mau mau đến lầu một một chút, để còn trốn khỏi chầu trời.

Lương Đình Xuyên nở nụ cười, cười đến Hoàng Cửu Cửu thiếu chút nữa đại tiểu tiện đều không khống chế nổi.

“Sao cậu lại ở đây?” Lương Đình Xuyên hỏi.

Hoàng Cửu Cửu chỉ chỉ lên trên, lắp bắp nói: “Nhà tôi... Trên tầng, tầng 10, không đúng, tầng 16...”

Đình Xuyên gật đầu, nói với nam sinh đứng một bên: “Bạn học cấp 3 của anh, Hoàng Cửu Cửu.”

“Vương Cửu Cửu?” Tiểu nam sinh vẻ mặt vô tri, “Anh ơi có phải anh tên Vương Bát Bát không?”

〒 ◎ 〒 trình độ thỏa mãn của Hoàng Cửu Cửu đối với căn nhà mới mua từ 98% thẳng tắp rớt xuống 0, nhất là sau khi cậu em Thành Thực bề ngoài đáng yêu đơn thuần nhưng bản chất là yêu nghiệt nghìn năm này biết anh là bác sĩ, cuộc sống an ổn của anh ầm ầm sụp đổ.

Khi anh đang cùng bạn giường mây mưa thất thường, Thành Thực kiên trì bền bỉ ấn chuông cửa nhà anh, vẻ mặt uất ức nói: “Bác sĩ Vương Bát Bát, em ăn hàu biển đặt trong tủ lạnh không biết từ bao giờ, có chút buồn nôn...” Lương Đình Xuyên thì nói: “Sao lâu như vậy mới mở cửa? Ở chỗ cậu hẳn là có thuốc chứ?”

Hoặc là khi anh làm giải phẫu cả đêm vừa về nhà ngã vào trên giường ngủ một giấc, điện thoại di động vang lên không tha, đối phương nói: “Thành Thực bị dao rọc giấy cắt vào tay, chỗ cậu hẳn là có băng dán cá nhân chứ? Mau cầm một cái xuống đây!”

Đệt mợ! Băng dán cá nhân!   ̄﹏ ̄

Con chim sáo đá Hoàng Cửu Cửu nuôi mỗi lần vào những lúc như thế đều sẽ vẫy cánh khàn tiếng kêu lên: “Cát ~~ chết đi!”

...

Lương Đình Xuyên uống mấy ngụm trà, lật xem thời báo tài chính nhét trong sô pha, nói: “Gần đây thị trường chứng khoán rất suy thoái.”

Hoàng Cửu Cửu đáp lời: “Dù sao con đường cậu kiếm tiền có rất nhiều, lần trước nghe Thành Thực nói có một ông chủ cửa hàng thiết bị điện nhờ cậu giúp trốn thuế...”

Lương Đình Xuyên tỉnh rụi: “Cái đó gọi là trốn thuế hợp pháp.”

“Đừng chơi chữ với tôi, nghe cậu ta nói cậu làm một khoản kiếm lời mấy triệu?”

“Mấy triệu? Cậu đi cướp ngân hàng luôn đi.” Lương Đình Xuyên nhíu mày: “Thằng nhóc kia nói mà cũng tin? Cậu ta khoác lác đấy. Chỉ lời được một con xe.”

“Chính là chiếc BMWs X5 kia? Còn là màu đỏ, có lóa mắt quá không? Không giống phong cách của cậu.”

Lương Đình Xuyên nhàn nhạt nói: “Thành Thực thích kiểu ấy, tôi cũng không có biện pháp.”

Hoàng Cửu Cửu từ trước đến nay không giỏi bàn việc đứng đắn, vì vậy rất nhanh đem đề tài kéo tới chuyện không đứng đắn, anh gần đây câu được một anh bạn nhỏ, là anh bạn nhỏ chân chân chính chính, không giống yêu nghiệt của Lương Đình Xuyên, nhìn qua y như vị thành niên, kỳ thực đều đã là nghiên cứu sinh tuổi 20, anh đắc ý khoe khoang với Lương Đình Xuyên nói tình nhân nhỏ của anh thực sự là thanh thuần không chịu nổi, nhất là khi mặc đồng phục cấp 3 càng khiến người ta cảm xúc mạnh mẽ dâng trào, nói đến đây anh ý vị sâu xa thêm một câu: “Luôn khiến tôi nhớ tới dáng dấp cậu 16 tuổi...”

Lương Đình Xuyên nhíu mày, rút ra điện thoại di động, Hoàng Cửu Cửu nhìn anh ấn hai số 1 xong, vụt tới cướp lấy di động của anh, hỏi: “Cậu muốn làm gì?”

“Tội dâm loạn bé trai, tôi thay cậu cố vấn một chút phải phán vài năm tù.” Lương Đình Xuyên nhấc lên ống nghe điện thoại bàn trên bàn trà, bắt đầu ấn số đường dây nóng thời sự thành phố, hỏi Hoàng Cửu Cửu: “Đầu đề ngày mai: bác sĩ trung niên biến thái dụ dỗ gian dâm vị thành niên, cậu nghĩ có đủ vang dội hay không?”

 ̄□ ̄ Hoàng Cửu Cửu mồ hôi lạnh ứa ra, luống cuống tay chân nhào tới đè lại điện thoại, cười làm lành nói: “Tiểu đệ mạo phạm, Lương huynh đại nhân xin đừng so đo tiểu nhân, tha cho tôi đi!”

Lương Đình Xuyên hừ lạnh một tiếng, nhấc chân đi vào phòng ngủ, chốc lát sau cõng yêu nghiệt đi ra, lúc đi tới gần cửa, yêu nghiệt run giọng nói: “Em... Vừa mới nhìn thấy trong tủ rượu của anh ta có một hộp... Chocolate rất lớn...” ( ̄ ▽  ̄ sắp chết rồi còn nhớ đến ăn?)

Lương Đình Xuyên ừ một tiếng, mở tủ rượu cầm lấy hộp chocolate Godiva, tiện tay mang đi chai rượu Cognac Camus X.O.

Chim sáo đá theo tiếng đóng cửa ở trong lồng vỗ cánh, “Dát — chết – đi — “