Tai Họa Thành Nạn Yêu Thành Hoạ

Chương 12




Thôi Hòa, giận không thể nén: “Vì sao lý luận mỹ học của mấy đứa tất cả đều là điểm 0! Vì sao?”

Thành Thực, uất ức: “Hôm thi dậy muộn ~~ “(đó là vì mi cả đêm chơi ma thú.)

loading...

Đường Ngữ, căm giận: “Chết tiệt! Xe bus bỏ bến!” (mi đến trường học căn bản không đi xe bus có được hay không!)

Vạn Triết, đang gọi điện thoại: “XX, không phải tôi gọi cậu giúp tôi thi lý luận mỹ học sao? Gì? Không thi! Thật quá đáng, không cần nói nữa, 100 khối kia không trả cho cậu...” (nợ tiền người ta còn dám kiêu ngạo như thế...)

Hướng Hải, nhìn Thôi Hòa, nhìn Thành Thực, nhìn Đường Ngữ, nhìn Vạn Triết, cuối cùng trừng lớn con mắt vô tri, kinh ngạc: “Cái gì? Lý luận thi rồi? Lúc nào?”(...)

Thôi Hòa suy yếu: ai tới cứu cứu tôi ~

=============================

Chạng vạng Thành Thực nơm nớp lo sợ bồi hồi ở dưới lầu, vừa vặn gặp phải Mạch Đào đã đón Hoàng Cửu Cửu trở về, Thành Thực như nhìn thấy ân nhân cứu mạng nhào tới ôm lấy Mạch Đào, mở miệng gọi: “Anh giai...”

“Nhóc lại gây chuyện gì hả?” Mạch Đào một tay nắm Thành Thực, một tay nắm chặt Hoàng Cửu Cửu muốn nhân lúc loạn lạc chạy trốn.

“Em em em em không có, chỉ là gọi anh đến nhà bọn em ăn cơm.” Thành Thực cười làm lành, làm nũng, đột nhiên phát hiện Hoàng Cửu Cửu sợ hãi rụt rè ở một bên, nghi hoặc nói: “Ế, bác sĩ Vương Bát Bát?”

Mạch Đào quay đầu nói với Hoàng Cửu Cửu: “Bác sĩ Hoàng, cùng đi đi.”

“Tôi muốn về nhà!” Hoàng Cửu Cửu lắc đầu, vô hiệu, bị Mạch Đào túm vào thang máy.

Lương Đình Xuyên mở cửa phòng chỉ nhìn thấy Mạch Đào, hai người khác mỗi người tựa ở mỗi bên trên tường, Lương Đình Xuyên đem Thành Thực kéo vào, cười hỏi: “Mạch Đào, anh ngươi chừng nào thì cặp với Hoàng Cửu Cửu vậy?”

Hoàng Cửu Cửu một đường đều đang lắc đầu, anh gần đây lắc đầu nhiều đến có quán tính, vừa nghe người khác nói chuyện liền lắc đầu trước.

Mạch Đào đem Hoàng Cửu Cửu đẩy mạnh vào, tùy tiện ngồi xuống sô pha, thuận thế ôm chặt cổ Hoàng Cửu Cửu, biểu hiện quan hệ hai người bọn họ đã thân mật đến nước này.

Lương Đình Xuyên trước sau như một cười, nói với Thành Thực: “Em đã kêu bọn họ tới, vậy làm thêm vài món ăn đi, nếu không sẽ thiếu.”

Thành Thực hai chân run run đáp: “Được... A.”

Lương Đình Xuyên vô cùng thân thiết vỗ vỗ mặt cậu, “Thật ngoan, vào bếp giúp đi.”

Lúc ăn cơm hai người tâm tình sảng khoái, hai người khác như đi trên băng mỏng, Mạch Đào giả vờ dịu dàng gắp thức ăn cho Hoàng Cửu Cửu, Lương Đình Xuyên giả vờ săn sóc múc canh cho Thành Thực. Mạch Đào nói với Hoàng Cửu Cửu: “Cậu xem bọn họ ân ái thế nào, có phải rất hâm mộ không?”

Hoàng Cửu Cửu lắc đầu lắc đến một nửa thấy dáng cười tà ác của Mạch Đào, lại vội vã gật đầu.

Lương Đình Xuyên ưu nhã uống canh, thản nhiên nói: “Quá khen, Mạch Đào, anh cũng có thể dọn tới trên lầu ở chung với bác sĩ Hoàng thử xem, có thể càng đằm thắm hơn chúng tôi... Thành Thực, ăn canh không được phát ra âm thanh.”

Sắc mặt Hoàng Cửu Cửu càng thảm đạm, ngực mắng: Con mẹ cậu Lương Đình Xuyên cậu cũng mang thù mang nhiều năm đúng không?

“Ý kiến hay.” Mạch Đào ở dưới bàn cầm tay Hoàng Cửu Cửu, dùng bàn tay vuốt nhẹ mu bàn tay Hoàng Cửu Cửu.

Hoàng Cửu Cửu cười làm lành, ngầm đem tổ tông mười tám đời nhà Lương Đình Xuyên đều mắng một lần.

Thành Thực thần kỳ thành thật, Lương Đình Xuyên thừa cơ đem củ cải đỏ cậu và thịt mỡ không thích ăn đều bỏ vào trong bát cậu, Thành Thực ngẩng đầu muốn biểu thị một chút kháng nghị, Lương Đình Xuyên vẫn như cũ mỉm cười đem một miếng gừng tươi chưa thái cũng thả vào...

Ăn cơm xong Lương Đình Xuyên bắt đầu hạ lệnh đuổi khách, Mạch Đào thức thời mang theo Hoàng Cửu Cửu rời đi, Thành Thực ở tại cửa ôm Mạch Đào khóc rống: “Anh giai — em luyến tiếc anh — đừng bỏ lại em –”

“Ngoan, đừng quấy rầy cuộc sống cá nhân của Mạch Đào và bác sĩ Hoàng, người lớn có chuyện người lớn cần làm.” Lương Đình Xuyên hòa ái cười nói với Mạch Đào và Hoàng Cửu Cửu: “Không tiễn, đi thong thả.”

Sau khi cửa đóng lại Mạch Đào hỏi Hoàng Cửu Cửu: “Cậu có thấy Đình Xuyên hôm nay cười đến rất âm hiểm không?”

Hoàng Cửu Cửu: “Cậu ta cho tới bây giờ đều rất âm hiểm...”

Mạch Đào lẩm bẩm: “Nhất định là Thành Thực lại hư rồi... Quên đi, Đình Xuyên không phải người hẹp hòi, phỏng chừng cũng sẽ không ầm ĩ bao lâu...”

Hoàng Cửu Cửu: cậu ta là kẻ hẹp hòi nhất thiên hạ!

Lương Đình Xuyên túm cổ Thành Thực trực tiếp ném vào phòng ngủ khóa cửa, Thành Thực giống như bọ chó nhảy tới nhảy lui.

Lương Đình Xuyên chậm rì rì cởi xuống cà- vạt, Thành Thực giơ lên cái gối hình cá sấu trên giường siết cổ cá sấu uy hiếp: “Đừng tới đây, trên tay em có con tin!”

Lương Đình Xuyên đem cúc áo sơmi từng cái cởi ra, sau đó tiện tay ném áo sơmi, Thành Thực mò lấy bút lông ở đầu giường, dí trên cổ tay, đỏ mắt quát: “Đừng tới đây! Em tự sát! Em thà chết chứ không chịu khuất phục!”

Lương Đình Xuyên đâu vào đấy cởi ra cúc quần và kéo khóa quần Âu, Thành Thực ném đi bút lông kéo mở ngăn kéo khóc thét: “Doraemon, cứu mạng — ”

Lương Đình Xuyên xách tai Thành Thực kéo tới lên giường, mệnh lệnh: “Nằm sấp xuống.”

Thành Thực: “Em em em cảnh cảnh cáo anh, ba em là xã xã hội đen em tìm tìm tìm người chém anh...”

“Nhếch cái mông lên.”

“Oa bên ngoài đó là ai? Người nhện!”

Lương Đình Xuyên lột quần cậu, hừ lạnh nói: “Siêu nhân đến cũng không cứu được em.”

Ngoài cửa phòng ngủ truyền đến tiếng cào cửa và “Meo...”

Thành Thực sung sướng, “Meo meo! Tao quả nhiên không có thương nhầm mày! Mau tới cứu tao!”

Lương Đình Xuyên quát một câu: “Đô Đô, mày muốn làm mèo bay chứ gì?”

Ngoài cửa nhất thời một mảnh vắng vẻ.

Thành Thực khóc rống chảy nước mắt: “Meo meo, mày mau nhớ lại là ai nhặt mày từ trong đống rác đem về...”

Lương Đình Xuyên cười lạnh một tiếng.

Thành Thực hô to: “A đau chết mất — a — mẹ ơi... Ai nha nha Như Lai phật tổ cứu khổ cứu nạn Quan Thế Âm thánh mẫu Maria... Ai tới cứu cứu... Đình Đình em sai rồi em biết sai rồi...”

Sáng sớm Hướng Hải đến phòng vẽ tranh thấy KAY ngồi trên bậc thang cạnh cửa phòng phía tây cùng một cô bé nói chuyện.

Cô bé khoảng 5, 6 tuổi, lớn lên xinh xắn đáng yêu, bé hỏi: “Anh ơi, anh bấm bao nhiêu lỗ tai thế?”

KAY cười cười, lộ ra má lúm đồng tiền chết đuối người: “Em đếm xem.”

Cô bé một hai ba bốn năm sáu bảy đếm lên, sợ hãi than: “Bấm nhiều như vậy, thật là lợi hại! Trước đây mẹ mang em đi bấm lỗ tai, bấm một cái em liền khóc, ba ba liền không cho em bấm nữa, anh không sợ đau sao?”

KAY cười mà không đáp.

Cô bé sờ sờ một hàng khuyên tai của KAY, ước ao nói: “Thế nhưng rất đẹp, pha lê màu tím này đẹp nhất.”

KAY vui tươi hớn hở hỏi: “Cái này là thủy tinh, em thích?”

“Ưm.”

KAY đem khuyên tai tím đeo trên vành tai lấy xuống nói: “Tặng cho em.” Cô bé vẻ mặt mừng rỡ, KAY lại hỏi: “Anh đeo giúp em được không?”

Cô bé gật đầu không ngừng.

Hướng Hải đứng ở một bên nhìn KAY nhẹ nhàng đeo khuyên tai cho cô bé, thấy một trận sững sờ. KAY liếc nhìn cậu một cái, nhìn điện thoại di động nói: “Cậu đến muộn 18 phút.”

Hướng Hải gãi gãi đầu, hỏi: “Em gái anh?”

KAY lắc đầu, nói: “Không quen, tôi vừa hỏi tên cô bé, kêu Tư Tư. Lúc tôi tới cô bé đã ngồi ở chỗ này rất lâu rồi.”

Hướng Hải khẩn trương, “Trẻ bị bỏ rơi.”

KAY: “Bỏ rơi cái đầu cậu ấy.”

Tư Tư nói: “Mẹ em đi tìm ba ba rồi.”

KAY hỏi: “Tư Tư, cơm sáng ăn chưa?”

Tư Tư lắc đầu nói: “Em và mẹ ngồi tàu hoả một đêm sáng sớm mới đến, điện thoại di động và ví tiền của mẹ đều bị người trộm đi rồi, bọn em từ trạm xe lửa đi đến đây đều mệt muốn chết, cái gì cũng chưa ăn.”

Thành Thực đang cầm cặp lồng cơm, khổ hề hề nói: “Em không thích cháo trứng sữa.”

Lương Đình Xuyên đỗ xe ở cửa trường học, thay Thành Thực cởi đai an toàn, “Anh xem sách dạy nấu ăn làm, loại cháo này tốt cho dạ dày.”

“Thế nhưng em không thích ăn...”

Trong mắt Lương Đình Xuyên vụt qua sát khí, hỏi: “Em nói gì cơ? Anh không nghe rõ.”

“Em em, em rất thích ăn.” Thành Thực vội vàng đổi giọng, luống cuống tay chân bò xuống xe.

Lương Đình Xuyên cười, trong dáng cười có điểm dữ tợn, chậm rãi nói: “Sáng sớm 6h30 anh đã dậy hầm cháo cho em, nếu để anh biết em không ăn hậu quả thế nào tự mình suy nghĩ.”

Thành Thực ô ô gật đầu.

KAY và Hướng Hải tìm một quán hoành thánh ăn bữa sáng, Tư Tư ngồi ở trên đùi KAY nỗ lực dùng đũa kẹp hoành thánh ăn, khó khăn gắp được một cái, vừa đưa đến bên mép liền trượt xuống rơi lên quần KAY. Hướng Hải thấy bé chật vật nở nụ cười, KAY trừng mắt, “Còn không mau đi lấy thìa tới?”

Hướng Hải lên tiếng trả lời, đứng lên đến tủ khử trùng bát đũa tìm một cái thìa đưa cho Tư Tư. Tư Tư ngọt ngào nói: “Cảm ơn anh.”

KAY mắt trợn trắng, “Không biết lấy thêm một cái sao?”

Hướng Hải lại vội đi lấy thìa, KAY nhận lấy, xuy cười, sau đó vùi đầu ăn. Hướng Hải cầm đũa ngẩn ngơ một chút, KAY hỏi: “Cậu muốn chờ tôi ăn xong rồi cho cậu mượn thìa?” Tư Tư khanh khách cười rộ lên, Hướng Hải lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu, lại chạy đi lấy thìa.