Khẽ lắc đầu, Ngô Đồng đưa tay ra, chạm vào ngực tên thiếu niên đang ngất xỉu, chỗ vết thương mà Cao Lãng gây ra cho hắn còn hiện lên vết mờ nhạt.
Một vệt linh khí nhu hoà từ bàn tay Ngô Đồng đi vào trong cơ thể thiếu niên, thay hắn chữa trị linh khí đang rối loạn cũng kinh mạch trong cơ thể.
Trong các loại thuộc tính, Thủy thuộc tính và Mộc thuộc tính được xếp vào loại ôn hoà nhất. Vì vậy người mang trong người Thủy thuộc tính, hay Mộc thuộc tính, đều là bình chữa thương di động hình người.
Ngô Đồng mang trong người Thủy thuộc tính, hắn cũng là người dẫn đầu đoàn tuyển sinh của Thanh Hoa học viện lần này.
Khi thấy Cao Ngọc đưa ngọc bội chứng minh của Thanh Hoa học viện cho Cao An An, để Cao An An đưa Cao Lãng đi vào cửa sau học viện.
Ngô Đồng đã kêu gọi đoàn người Phan Trọng, là học viên cùng khoá với Cao An An, đi so tài thử thực lực của Cao Lãng.
Như theo lời Ngô Đồng nói, Thanh Hoa học viện, cũng chỉ cho phép học sinh có thực lực đi cửa sau.
Thanh Hoa học viện có quy củ của học viên mới vào. Là ma cũ bắt nạt ma mới. Mục đích, là giảm nhuệ khí của học viên mới, cho học viên mới nhận rõ bản thân, thành thành thật thật đi tu luyện mà không phải đi gây rắc rối cho học viện.
Vì vậy, dù sớm hay muộn, đám người Phan Trọng vào trước một năm, cũng sẽ giao thủ với Cao Lãng. Huống chi lại được Ngô Đồng cho phép, đám người Phan Trọng càng không kiêng nể.
Cao Ngọc và Cao An An đều biết chuyện này, đối với Cao Ngọc, Cao Lãng bị giảm nhuệ khí cũng tốt, nàng với hắn vốn dĩ cũng không hợp nhau. Còn Cao An An thì hoàn toàn tin tưởng Cao Lãng.
Đừng nghĩ đám người Phan Trọng chỉ vào một năm mà cao nhất chỉ là Linh Hải Cảnh tứ trọng, thế nhưng điều kiện vào học viện, là Linh Khiếu Cảnh bát trọng. Đám người Phan Trọng chỉ là tầng dưới chót của Thanh Hoa học viện mà thôi.
Còn thiên tài thực sự, chỉ biết đi tu luyện, khinh thường đi lo chuyện bên ngoài vất vả chạy ngược chạy xuôi như thế này. Nói rõ ràng hơn. Là chảnh.
Mọi người yên lặng chờ đợi Ngô Đồng chữa trị cho thiếu niên một lúc, cuối cùng, thiếu niên khẽ rên rỉ rồi mở mắt tỉnh dậy. Vừa mở mắt nhìn thấy khuôn mặt Ngô Đồng, thiếu niên có chút xấu hổ đứng dậy, liếc mắt nhìn qua Cao Lãng, có chút sợ hãi.
" Ngươi không sao chứ?" Buông ra thiếu niên, Ngô Đồng quan tâm hỏi.
" Đã đỡ hơn nhiều rồi. Đa tạ lão sư." Thiếu niên gật đầu cảm kích.
" Không có việc gì là tốt rồi." Ngô Đồng quay người đi đến gần trướng bồng, ngồi xuống chiếc ghế mà có người chuẩn bị trước cho hắn, nhìn về đám thiếu niên, thiếu nữ xung quanh, mỉm cười.
Không gian giới chỉ khẽ loé lên, trên tay hắn xuất hiện một cuốn sách và một cái bút để ghi chép.
Lười biếng cẩm cuốn sách, Ngô Đồng mở miệng:" Các vị đồng học ở đây, chúc mừng các ngươi trở thành đợt tuyển sinh thứ nhất thông qua Thanh Hoa học viện, tuy nhiên học viện muốn phân chia năng lực của các ngươi, cho nên ta cần các ngươi bộc lộ lần nữa cảnh giới của mình."
" Học viên cấp bậc khác nhau, thuộc tính khác nhau, sẽ được sắp xếp các lớp khác nhau, phòng tránh trường hợp chênh lệch cao thấp quá lớn giữa các học viên. Khiến các học viên không có ý chí tu luyện.
" Linh Khiếu Cảnh bát trọng, tiềm lực cấp 1, đây là tiêu chuẩn của Thanh Hoa học viện, cũng là cấp bậc thấp nhất."
" Linh Khiếu Cảnh cửu trọng, tiềm lực cấp 2."
" Linh Hải Cảnh nhất trọng, cấp 3, Linh Hải Cảnh Nhị Trọng, cấp 4, cứ thế tính tăng lên cấp cao nhất."
Liếc mắt qua đám người, Ngô Đồng hạ giọng nói:" Linh Hải Cảnh thất trọng, tiềm lực cấp 9. Đều có giới hạn là dưới 20 tuổi."
" Một trăm năm qua, học viện cũng chỉ có ba người tiềm lực cấp 9. Tương lai đều là đỉnh cấp cường giả của Đông đại lục."
" Ta không quá hi vọng xa vời có kẻ tiềm lực kinh khủng như thế, nhưng tìm được cấp 4, cấp 5 là ta thoả mãn rồi." Nói xong, Ngô Đồng cười híp mắt nhìn Cao Lãng.
Thấy Ngô Đồng nhìn mình, Cao Lãng trong lòng bất an. Hắn đi theo An An là chỉ đến xem nàng thi vào học viện. Chứ không phải hắn thi vào học viện. Cảm giác bất an này xuất hiện, khi Ngô Đồng bảo đám người Phan Trọng gây sự là để thử thực lực của hắn.
" Hắc hắc, ta chắc chắn tí nữa ngươi sẽ bị ăn đòn. " Lời nói của Tử Văn không đúng lúc vang lên càng khiến nỗi bất an trong lòng Cao Lãng càng sâu.
" Tốt lắm, bắt đầu đi, bắt đầu từ ngươi, báo danh đi, tên, cấp." Bàn tay cầm bút, Ngô Đồng mỉm cười.
Hắn thấy tiềm lực của Cao Lãng rồi, nên hắn sẽ gọi Cao Lãng cuối cùng, dù sao cũng vào học viện, không sợ chạy đi đâu cả.
" Lần này ta đúng là nhặt được bảo a." Ngô Đồng cười thầm trong lòng, nhìn về đám thiếu niên, thiếu nữ càng thân thiện.
" Cao Tiếu Thiên, Linh Hải Cảnh nhất trọng, 18 tuổi."
Báo danh trong đám người, Cao Tiếu Thiên có chút rụt rè đi đến báo danh, xung quanh đây, người mạnh hơn hắn có rất nhiều.
Nhìn thấy Cao Lãng đánh nhau với đám người Phan Trọng, Cao Tiếu Thiên chỉ biết lặn sau lưng Cao Ngọc, nhìn về đám người với vẻ sùng bái.
Bây giờ nếu bảo hắn đi xuất thủ với Cao Lãng, đáng tiếc hắn cũng không còn có can đảm như thế nữa.
Mỉm cười gật đầu, Ngô Đồng tay không dừng bút ghi tư liệu của Cao Tiếu Thiên, nói khẽ:" Cấp 3."
Đám tân sinh ngay ngắn xếp hàng, lần lượt đi lên kiểm tra ghi chép tư liệu.
Nói đùa, có các vị học trưởng nghiêm khắc đám người Phan Trọng đứng bên ngoài nhìn, làm gì có tân sinh viên nào dám chen hàng. Tất cả đều xếp hàng nghiêm túc, thẳng tắp thành từng hàng một.
Ngô Đồng và đám người Phan Trọng đều nhìn thấy Cao Lãng đứng ngoài không xếp vào trong hàng, thế nhưng không có ai quan tâm.
Ngô Đồng vì Cao Lãng khi nãy đã bộc lộ thực lực trước mắt hắn, nên gọi Cao Lãng cuối cùng không sao cả.
Còn đám người Ngô Đồng thì nghĩ Cao Lãng giống mấy tên thiên tài của học viện. Chảnh, người ta có thực lực nên chảnh không thèm xếp hàng. Nên cũng không để ý việc nhỏ đấy.
Thế nhưng lại có một người để ý, là Cao An An. Khẽ bước đến gần Cao Lãng, Cao An An ngập ngừng hỏi:" Cao Lãng ca ca, ca ca không định đi xếp hàng sao?"
Nhìn lấy cố thiếu nữ xinh đẹp động lòng người trước mặt mình, Cao Lãng thở dài, hắn và nàng sắp xa nhau a.
" An An biểu muội mau đi xếp hàng đi. Ta sẽ không vào học viện." Cao Lãng cười nhẹ, trong đôi mắt tràn đầy ôn nhu.
Nghe câu nói của Cao Lãng, Cao An An như bị sét đánh mà cả người ngơ ngác, mê mê hồ hồ đi xếp hàng trong đoàn người, nhưng tâm trí lại như người mất hồn.
Cao Lãng thở dài, chuyện này sớm hay muộn hắn cũng phải nói, thế nhưng hắn cố kéo dài, vì sợ An An thương tâm. Cuối cùng, hay là không thể tránh khỏi.
Đoàn người xếp hàng ghi chép, đa số đều có thực lực Linh Khiếu Cảnh, thực lực Linh Hải Cảnh cũng chỉ có một, hai người nhưng đều là Linh Hải Cảnh nhất trọng.
Cuối cùng cũng đến lượt Cao An An, khẽ bước lên trước, An An vẫn chưa kịp hoàn hồn vì câu nói của Cao Lãng, khiến Ngô Đồng nhìn thấy mà nhíu mày.
Thế nhưng sau khi kiểm tra, thực lực của nàng, lại khiến Ngô Đồng khiếp sợ:
" Linh Hải Cảnh ngũ trọng, tiềm lực cấp 7."
Cổ tay Ngô Đồng cứng ngắc, há hốc mồm nhìn về Cao An An quên cả ghi chép.
Tất cả mọi người xung quanh đều khiếp sợ tiềm lực của An An, không hẹn mà xùng phối hợp giữ im lặng, chỉ còn ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía thiếu nữ còn đang ngẩn người.
Nhìn cả khoảng sân rộng như thế bây giờ lại không có tiếng động, Cao Lãng lắc đầu cười khổ, tiềm lực của An An, mạnh hơn hắn rất nhiều a.
Cao Ngọc trợn mắt há hốc miệng. Ở trong gia tộc, Cao Ngọc chưa thấy An An ra tay bao giờ, nên không biết rõ thực lực của nàng. Hơn nữa nàng luôn đi theo bám đằng sau Cao Lãng, nên trong mắt Cao Ngọc, An An có thiên phú cũng chỉ kém hơn Cao Lãng mà thôi. Thật không ngờ lại cao hơn Cao Lãng hai cảnh giới.
Chợt nghĩ đến điều gì đó, từ khiếp sợ chuyển sang kinh hỉ, Cao An An có thiên phú, người giới thiệu là nàng học viện chắc chắn sẽ không bạc đãi.
Cách đó không xa nhìn Phan Trọng cũng không khác gì với Cao Ngọc, hắn ở trong học viện một năm mà thực lực vẫn còn dưới An An một cảnh giới. Trong lòng có chút may mắn, khi nãy cũng chỉ nói mồm chứ chưa có thật sự đắc tội với nàng.
Khiếp sợ qua đi, Ngô Đồng vui vẻ, hoá ra hắn vẫn còn bỏ sót một bảo bối khác a. Mà bảo bối này, còn tốt hơn bảo bối trước.
Trong mắt Ngô Đồng hiện tại, Cao An An chính là bảo bối.
Thời gian dần qua đi, cuối cùng đoàn người đầu tiên Ngô Đồng cũng ghi chép xong hết, chỉ còn lại mình Cao Lãng.
Nhìn Cao Lãng lẻ loi đứng một mình, Ngô Đồng mỉm cười, thiếu niên này, còn rất là chảnh a.
" Cao Lãng, đến lượt ngươi, tên, cấp." Ngô Đồng liếc mắt, tay cầm bút chuẩn bị ghi chép.
Cao Lãng đứng bên ngoài, hắn không nhân cơ hội mà bỏ chạy. Khi nãy, hắn kiểm tra nhiệm vụ chính tuyến, ngoài việc từ chối thi vào Thanh Hoa học viện, hắn còn phải giao thủ với người của Thanh Hoa học viện.
Hắn giao thủ với Phan Trọng, nhưng Tử Văn vẫn chưa thông báo hoàn thành nhiệm vụ. Hiển nhiên, ý của nhiệm vụ là phải giao thủ với Ngô Đồng.
Nhớ lại những lời tỏ vẻ quan tâm hắn khi nãy của Tử Văn, Cao Lãng hận đến nghiến răng nghiến lợi. Tên khốn đó là cố tình a, hắn giờ này chắc đang cười rất vui vẻ xem Cao Lãng mất mặt đâu.
Nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc, Cao Lãng ngập ngừng xấu hổ nói:
" Ngô Đồng đại sư, thực ra…"
" Ta biết ngươi vừa triển lộ ra thực lực, nhưng ta cần nhưng triển lộ một lần nữa để ta chứng thực ghi chép." Ngô Đồng mỉm cười cắt lời, nói.
Cao Lãng thở dài:" Nhưng ta không thi vào Thanh Hoa học viện."
Cao Lãng vừa nói xong, toàn trường im lặng, mọi người vừa mới tiêu hoá xong thiên phú của Cao An An đâu, bây giờ lại còn một sự việc khiến mọi người còn khiếp sợ hơn. Có kẻ đến trêu đùa Thanh Hoa học viện.
Từ lúc Thanh Hoa học viện trở thành học viện đỉnh cấp phía Đông đại lục đến nay, dù là kẻ gan lớn, cũng không dám chủ động trêu chọc, bây giờ ngay trước mặt bao người mà Cao Lãng dám nói như vậy, hắn chán sống rồi sao?
Tất cả ánh mắt đều trừng trừng đổ dồn về phía Cao Lãng, sau đó lại nhìn về phía Ngô Đồng, xem phản ứng của hắn.
Ngô Đồng cả người cứng đờ, duy trì động tác ngồi trên ghế, cánh tay cầm bút run rẩy, nhìn Cao Lãng, đôi mắt sắc lạnh, híp lại:" Ngươi vừa nói gì?"
" Cao Lãng, cẩn thận đừng nói nhầm."
Thấy tiềm lực Cao Lãng, Ngô Đồng còn vui vẻ nhặt được bảo đâu, không nghĩ tới thiếu niên này là đến đây trêu đùa mình. Hắn, chán sống rồi sao?