Tại Hạ Là Hệ Thống

Chương 241: Giết chóc điên cuồng, càng đánh càng hưng phấn




Cao Lãng trên tay xuất hiện một thanh trường kiếm, hắn bước chậm về phía hơn một trăm đám người vây quanh trước mặt.

" Đầu của ta ở đây, các ngươi tự giác lên lấy." Cao Lãng mỉm cười nói.

Bên trong đám người ba tên Linh Đan Cảnh nhất trọng liếc mắt nhìn nhau, lập tức đồng thời lao lên cầm trường đao xông về phía Cao Lãng.

Đám người phía sau không ai tiến lên hỗ trợ, bọn hắn muốn theo dõi xem thực lực của Cao Lãng.

Hơn trăm người bọn hắn, cảnh giới yếu nhất cũng là Linh Hải Cảnh ngũ trọng trở lên, những kẻ dẫn đầu cảnh giới mạnh nhất cũng là Linh Đan Cảnh tứ trọng.

Theo thông tin bọn hắn nhận được, một mình bản thân Cao Lãng cũng chỉ có Linh Đan Cảnh nhị trọng.

Dù có là đối phó với hơn trăm tên Linh Hải Cảnh, chiến đấu cũng là linh khí bị hao hết, nói chi là bọn hắn vừa dùng biển người tiêu hao linh khí, lại có kẻ mạnh hơn khiến Cao Lãng phải làm vượt cấp giết địch.

Lần này giết được người này, đám người bọn hắn là có lòng tin, dù cho sinh mạng các huynh đệ có chết, tiền bọn hắn nhận được cũng đủ người nhà hắn sống cả đời.

Xoẹt.

Bạt Kiếm Thuật.

Cao Lãng trên tay rút kiếm, kiếm ra như tia sáng, ba tên Linh Đan Cảnh lao đến mới chỉ thấy ánh kiếm lướt qua tầm mắt, liền đã lâm vào trong bóng tối.

Một kiếm, tam sát.

Ba tên Linh Đan Cảnh nhất trọng cơ thể đứt lìa bụng chia làm hai nửa, nửa trên văng xuống mặt đất, nửa dưới còn đang trong động tác tiến lên bay được vài đoạn thì rơi xuống, máu tươi chảy lênh láng.

Đám người phía xa hít một hơi khí lạnh, có thể đã biết thân phận người này không tầm thường, hắn rất nhanh sẽ giải quyết đối thủ, nhưng đúng là không ai nghĩ tới, hắn lại ra tay gọn gàng giải quyết nhanh như vậy.

" Các huynh đệ, đồng thời tiến lên giết hắn. Từng người một lên chỉ có chết càng nhanh."

Một tên Linh Đan Cảnh nhị trọng hét lớn, lập tức dần đầu đoàn người lao vào bên trong.

Trong đó lấy hơn mười tên Linh Đan Cảnh cầm đầu, đồng loạt xông lên lao về phía Cao Lãng, những kẻ đằng sau cũng không hề biết sống chết liều mạng lao lên.

Người ở đây đông như vậy, bọn hắn đúng là không sợ một mình Cao Lãng.

Trong đó còn có một số tên bỏ qua Cao Lãng xông về phía Mao Sơn và Triệu Vân, có ý đồ dương đông kích tây, khiến Cao Lãng lộ ra sơ hở.

Đối với đám người như vậy, Cao Lãng thậm chí còn không nhìn đến, hắn tin tưởng Mao Sơn ít ra có thể giải quyết được.

Trên tay xuất hiện cây Bút Phán Quan, Cao Lãng bàn tay đưa bút khẽ vẩy lên trên.

Máu tươi còn chảy lênh láng của thi thể ba tên Linh Đan Cảnh nhất trong bên dưới chân hắn theo hướng di chuyển của đầu bút chậm rãi lơ lửng bay trên không trung.

Theo sự khống chế của đầu cây bút, Cao Lãng nhẹ nhàng dùng máu tươi để vẽ.

Một đường thẳng nằm ngang bằng máu tươi xuất hiện trước mặt hắn, tạo thành một cây giáo tà dị.

Sau đó theo tốc độ tay Cao Lãng tăng dần, cây giáo thứ hai, cây giáo thứ ba,... Tiếp tục xuất hiện ra.

Chỉ trong một thời gian ngắn, trước mặt Cao Lãng đã xuất hiện ba mươi cây giáo nhỏ được tạo ra từ máu tươi của ba tên đã chết bên dưới.

Đám người đầu tiên lao lên con ngươi trợn lớn, gương mặt lập tức tỏ vẻ sợ hãi. Chỉ là phía sau bọn hắn đoàn người rất đông, cũng không ai có ý định dừng lại, bọn hắn muốn quay người bỏ chạy cũng không còn kịp rồi.

" Đi."

Cao Lãng quát nhẹ một tiếng, ba mươi mũi giáo theo sự điều khiển của hắn lao về đám người đằng trước.

Vút... Vút...

Từng tiếng xé gió phá không vang lên, mỗi mũi giáo của hắn tương đương một đòn toàn lực của Linh Đan Cảnh nhất trọng, đám người chạy phía trước ngoại trừ hơn mười tên Linh Đan Cảnh không bị sao, đám người còn lại không bị mũi giáo xiên chết, thì cũng bị thương thảm trọng.

Mũi giáo cắm xuyên qua cơ thể đám người đằng trước, đẩy bay bọn hắn lùi về phía sau, tạo thành cản trở cho những tên đang lao đến ở phía sau bọn hắn.

" Giết..."

Tên Linh Đan Cảnh tứ trọng hét lớn, lập tức giơ ra trường kiếm trên tay chém về phía Cao Lãng, kiếm như cầu vồng, hoả quang bắn ra bốn phía.

Hơn mười tên phía sau cũng đồng loạt tung ra chiêu thức khác nhau, chiêu thức phong phú, cuồng bạo sát phạt, tất cả bọn hắn, đều là ra tay toàn lực.

Đối với đòn đánh nhiều như vậy, Cao Lãng trực tiếp sử dụng kích hoạt trang bị Hiền Giả Ti Hộ, tiêu hao gấp đôi lượng linh khí, trong thời gian kích hoạt, Nguyên Anh Cảnh trở xuống miễn nhiễm sát thương.

Ầm...

Hơn mười đòn đánh toàn lực trực tiếp lao vào người hắn, đám người nở một nụ cười dữ tợn.

Mao Sơn bên ngoài tỏ vẻ lo lắng, hắn rất muốn lên hỗ trợ, nhưng vì đã có Cao Lãng căn dặn trước, nên không dám lơ là, cẩn thận bảo vệ Triệu Vân phía sau.

Triệu Vân núp sau bóng lưng Mao Sơn, đầu hắn thò ra nhìn chằm chằm bóng lưng Cao Lãng, ánh mắt lấp loé, trong đầu suy nghĩ toàn bộ lời Cao Lãng nói ban nãy.

Bạt Kiếm Thuật.

Cao Lãng trực tiếp bỏ qua tên Linh Đan Cảnh tứ trọng trước mặt, lao về phía tên Linh Đan Cảnh nhị trọng bên cạnh, một kiếm rút ra.

Một cái đầu người lơ lửng bay lên.

Đám người lập tức lộ vẻ kinh sợ. Cao Lãng dính một đòn toàn lực của tất cả bọn hắn mà không hề hấn gì, trang phục trên người tuy có chút rách nát, nhưng tổng thể so với Cao Lãng thực lực không khác lúc ban đầu là bao.

Trong đầu vận dụng khả năng ngự khí, Cao Lãng thả ra cây Bút Phán Quan bay lơ lửng trên không, đối với đám người Linh Hải Cảnh phía sau gặt hái lấy sinh mệnh.

Mỗi lần cây Bút Phán Quan bay về phía tên nào, nó lại hút lấy máu tươi của đối phương, sau đó theo sự khống chế của Cao Lãng, tiếp tục tấn công kẻ tiếp theo.

" Mau giết hắn."

Đám người Linh Đan Cảnh không tin vào mắt mình, bọn hắn điên cuồng xông vào phía Cao Lãng, thậm chí còn có kẻ bắt đầu xuất hiện vẻ mặt điên cuồng, bọn hắn vì Cao Lãng giết lấy đồng bạn mình mà tỏ ra tức giận.

Bàn tay Cao Lãng nhanh chóng đưa ra, hình thành một cỗ lực đẩy bọn hắn bay về sau.

Xuy Phong Chưởng.

Trên tay hình thành lực đẩy mạnh mẽ, làm khựng lại bước chân mấy tên đó, đồng thời đẩy Cao Lãng về phía sau giữ lấy khoảng cách.

Cao Lãng trực tiếp không đối chiến với bọn hắn trước, mà nhằm lấy sinh mạng của những kẻ yếu hơn mình.

Giết được hơn mười người, cây Bút Phán Quan nhanh chóng bay về bàn tay của hắn, Cao Lãng gương mặt dần trở nên hưng phấn, hai con mắt cũng đỏ dần lên.

Bút Phán Quan quay về đem cho hắn linh khí của những kẻ nó vừa giết xung quanh. Linh khí Cao Lãng tiêu hao từ nãy giờ ngay lập tức được hồi đầy.

" Gặp quỷ." Một tên trong đám Linh Đan Cảnh tức giận lẩm bẩm nói một tiếng.

Đánh từ nãy giờ tiêu hao của hắn được có chút linh khí, huynh đệ tổn thất một phần ba, vậy mà còn không giết được hắn, thậm chí khí thế trên người bộc phát ra còn dữ dội hơn lúc ban đầu.

" Lão đại, hay là chúng ta rút lui?" Một tên Linh Đan Cảnh tam trọng nói.

" Không còn kịp rồi, đã đắc tội với Triệu Gia, ngươi còn nghĩ mình bình an rời đi sao?" Tên Linh Đan Cảnh tứ trọng trầm giọng nói.

" Biện pháp duy nhất bây giờ cũng chỉ có thể giết hắn, sẽ có người hỗ trợ chúng ta rời đi. Nếu không thì tất cả cùng chết."

" Các huynh đệ, liều mạng a."

" Liều mạng."

Bên trong đám người, từng tiếng cổ vũ hô hào vang lên.

Cao Lãng nhíu mày, rõ ràng các ngươi là đang muốn giết ta, sao lại bây giờ chuyển thành ta là đại ma đầu đâu?

Bút Phán Quan trên tay hắn chuyển động, vượt qua tầm tay Cao Lãng xuyên qua đầu một tên Linh Hải Cảnh bát trọng gần đấy.

Pháo hoa bằng máu nở rộ trên đầu hắn, sau đó theo sự khống chế của Cao Lãng, Bút Phán Quan tự động dùng máu tươi của hắn làm mực, vẽ lên nhiều mũi giáo trên không trung.

Lấy thi thể tên Linh Hải Cảnh bát trọng đó làm trung tâm, từng mũi giáo từ trên chiếc cổ không đầu đó xuất hiện lao về phía đồng bạn của mình.

Vút...

Mũi giáo xuyên qua cơ thể đám người ở gần đó, máu tươi phun ra, Bút Phán Quan bên trên càng thêm hưng phấn.

" Giết..." Tên Linh Đan Cảnh tứ trọng tức giận kêu lên, trường kiếm trên tay đánh úp về phía Cao Lãng.

Lần này, Cao Lãng không tiếp tục tránh chiến, cơ thể hắn hơi hạ thấp xuống trên tay thanh trường kiếm bỏ trong bao xuất hiện động tác rút kiếm.

Bạt Kiếm Thuật.

Trường kiếm rút ra, ánh kiếm như cầu vồng, chém ngang người tên Linh Đan Cảnh tứ trọng.

Keng...

Hai thanh trường kiếm chạm vào nhau, tên Linh Đan Cảnh tứ trọng và Cao Lãng lập tức bị lực đẩy đánh lùi về sau.

Cao Lãng nhìn lên thanh trường kiếm trên tay mình, đã xuất hiện một vết mẻ nhỏ. Không có cách, kiếm của hắn hiện tại chỉ là Huyền giai sơ cấp, trên tay không có kiếm mạnh, uy lực giảm gấp nhiều lần, vượt cấp giết địch, càng khó khăn hơn nữa.

Bàn tay khẽ đảo, Cao Lãng ngay lập tức giơ chưởng với một tên Linh Đan Cảnh nhị trọng gần đấy xông lên.

Lục Điệp Chưởng.

Răng rắc...

Tiếng xương gãy vang lên, tên Linh Đan Cảnh nhị trọng cả người ngã ngữa bay về phía sau, Cao Lãng cầm kiếm tiện tay chém ngang cắt đứt cổ họng tên đó.

Vút.

Lơ lửng bên ngoài đã lâu, Bút Phán Quan sau khi hút máu tươi đám người một thời gian, lại tiếp tục quay về bàn tay của Cao Lãng.

Cầm lấy cây bút trên tay, Cao Lãng con ngươi hơi trợn lên, gương mặt tỏ vẻ hưng phấn cùng giết chóc điên cuồng, con ngươi càng thêm đỏ vài phần.

Bút Phán Quan trong tay bay ra, lao về phía tên Linh Đan Cảnh tứ trọng đang lao đến.

Keng...

Hắn tức giận đưa lên trường kiếm để đỡ, cây Bút Phán Quan trực tiếp xuyên thủng qua trường kiếm, cắm vào người hắn, hung hăng hút lấy máu tươi.

" Lão đại." Một tên đồng bạn gần hắn hoảng sợ hô lên.

Bàn tay nhanh chóng tóm lấy thân bút, ý đồ muốn rút nó ra.

Chỉ là ngay sau đó hắn lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ, cây Bút Phán Quan trực tiếp dính chặt với bàn tay hắn, sau đó cũng điên cuồng hút lấy máu tươi.

Đám người còn lại kinh sợ nhảy sang một bên, không hề dám chạm vào hai người đang run rẩy tại đó.

Trong tầm mắt của bọn hắn, tên gọi lão đại và tên đồng bạn cơ thể dần dần khô quắt lại, chỉ còn nhìn lấy bộ lớp da bên ngoài, muốn mở miệng kêu gào cũng không thể kêu được.

(ー_ー゛)

______

Đa tạ đạo hữu Zack, đạo hữu Tiểu Mễ Mê, đạo hữu Phuocclt, đạo hữu Nam Vương tặng hoa.