Tại Hạ Là Hệ Thống

Chương 137: Vứt bỏ hiềm khích




Ngay cả đám người Vân Hi, A Lôi và Mao Sơn sau khi xem xong, sắc mặt cũng ngay lập tức biến đổi, trở nên vô cùng khó coi.

" Võ kỹ này có phải hay không quá tàn nhẫn đi?" Vân Hi nhẹ giọng hỏi, sắc mặt trắng xám.

" Tàn nhẫn? Có lẽ đi...Vậy ta hỏi ngươi, ngươi nghĩ rằng bên trong Địa Cung đều là người tốt sao?" Quế Võ cười nhạt một tiếng, liền lạnh giọng hỏi.

Nghe thấy lời hắn, bốn người đồng thời lắc đầu.

" Người tốt có thể có, nhưng trong Địa Cung tuyệt đối không có. Bên trong Địa Cung, tất cả đều là những kẻ bị người bên ngoài truy sát, bất đắc dĩ mới vào bên trong đây."

" Những kẻ đó trong thâm tâm luôn có tư tưởng đơn giản, tuyệt đối không để kẻ thù của mình được chết một cách tử tế. Mà phải trải qua quá trình hành hạ thê thảm bọn chúng đến chết."

" Đó cũng là tư tưởng của những người sáng lập ra môn võ kỹ này." Quế Võ lạnh nhạt nói, nội tâm vô cùng bình thản.

" Võ kỹ là chết, người là sống. Muốn sử dụng nó như thế nào là do bản thân các ngươi, đừng nên đổ tội cho bản thân nó." Nhìn thấy Cao Lãng còn định nói thêm, quế Võ lập tức nghiêm túc nói.

Cao Lãng im lặng, trong lòng thầm chửi. Ngài nói thì hay lắm, ta nói không lại.

Học mấy cái võ kỹ này, không nhập ma sớm thì nhập ma muộn. Toàn là tư tưởng biến thái đi hành hạ người khác.

" Được rồi đừng lằng nhằng nữa, mau chọn đi." Nhìn thấy vẻ mặt do dự của đám người, Quế Võ quát khẽ.

Cao Lãng hơi thở ra một hơi, hắn tùy tiện chọn lấy ba môn võ kỹ Bạt Thiệt Địa, Tiễn Đao Địa và Thiết Thụ Địa. Sau đó cầm lấy võ kỹ đó đứng sang một bên học.

Lần lượt Vân Hi, A Lôi và Mao Sơn đều chọn ba trong năm loại võ kỹ, liền yên tĩnh học tập.

Quế Võ nhẹ gật đầu hài lòng, đợi cho tất cả sơ bộ học xong rồi, hắn mới dẫn đám người ra ngoài, đưa quay về chỗ ở của Mạnh Bà.

" Mạnh Bà đại nhân, ta tới lấy nhiệm vụ." Gặp lại Mạnh Bà, Quế Võ lập tức nói.

" Cho." Mạnh Bà cười nói, nhét vào tay hắn một tấm thẻ màu xám, liền không thèm quan tâm.

Quế Võ cầm lấy tấm thẻ liền xoay người rời đi, sắp xếp chỗ ở cho đám người Cao Lãng.

" Nhiệm vụ của các ngươi là đến Bình Dao Thành, hỗ trợ giải cứu một tên thiếu niên tên là Vạn Thanh Sơn. Hắn là thành viên mới của Địa Cung do Bạch Vô Thường giới thiệu vào."

Đứng trước mặt bốn người, Quế Võ lạnh nhạt đọc lên nội dung nhiệm vụ.

" Bạch Vô Thường là Vô lão sao?" Cao Lãng hỏi.

" Không, Vô lão là Bạch Vô Thường, nhưng đây là một Bạch Vô Thường khác. Hắn đứng dưới trướng Tống Đế Vương. Không giống chúng ta đứng bên dưới Diêm La Vương."

Nghe xong Cao Lãng gật đầu, nghiêm túc nghe hắn nói tiếp.

" Các ngươi có ba tuần tại đây nghiên cứu công pháp và võ kỹ mới nhận được, sau đó ta sẽ nhờ Vô lão dẫn các ngươi đi đến đó. Việc còn lại sẽ do các ngươi làm nốt." Quế Võ nhẹ giọng nói, liền lặng lẽ rời đi.

Cao Lãng bình tĩnh nhìn hắn rời đi, hắn mới quay đầu nhìn về phía A Lôi và Mao Sơn, nhẹ giọng hỏi, ánh mắt tò mò:

" Ta có thể hỏi lý do tại sao các ngươi đều ở đây không?"

" Ta cần mạnh hơn." A Lôi lẩm bẩm, ánh mắt có vẻ mơ hồ.

" Vậy còn ca ngươi ở đấy thì sao?" Vân Hi ngạc nhiên hỏi.

" Hắn có con đường của mình, ta có con đường của ta." A Lôi nghiêm túc nói ra.

" Ở bên ngoài, bản thân ta mang Song thuộc tính nhìn vào có vẻ hiếm thấy, nhưng ở Linh Hoàng Tông, đó lại là chuyện bình thường. Hầu như năm nào thi tuyển sinh Linh Hoàng Tông cũng đều sẽ có một hoặc hai tên mang Song thuộc tính."

A Lôi cười khổ, dù cho hắn đã trở thành đệ tử Nội môn, nhưng cuối cùng vì chính thương tích Cao Lãng gây ra mà không thể giữ được vị trí này.

Hắn thường xuyên bị các đệ tử Nội môn khác gây sự bắt nạt. Sau cùng là Quế Võ xuất hiện, giết chết mấy tên Đệ tử Nội môn rồi lôi hắn đi.

Nếu nói vì chuyện không thể tu luyện một năm mà hận Cao Lãng, A Lôi không như thế. Tư tưởng của hắn rất thoáng, cái hắn cần là tiếp tục tu luyện trở lại, đường đường chính chính đánh bại Cao Lãng.

Công pháp Địa Ngục Kinh đi theo một con đường hoàn toàn khác, đồng nghĩa với việc hắn sẽ có thể tu luyện được công pháp này, tiếp tục tăng tiến thực lực mà không cần phải chờ đợi thêm một năm.

Đây mới chính là điều hắn cần nhất, là điều mà Quế Võ đã nói cho hắn biết.

" Thế còn ngươi. Mao Sơn?"

Nghe toàn bộ câu chuyện của A Lôi xong, Cao Lãng quay sang hỏi Mao Sơn.

" Hừ. Một kẻ lãnh đạo vứt bỏ thuộc hạ của mình, ngươi nghĩ ta sẽ tiếp tục nghe lời ngươi sao?" Mao Sơn cười lạnh nói ra.

" Hiện tại không giống với khi đó." Cao Lãng lắc đầu.

" Có gì không giống cơ chứ? Ngươi rồi sẽ lại tiếp tục vứt bỏ mọi người giống như khi ở bên trong Khúc Dao Lĩnh." Mao Sơn cao giọng nói, vẻ mặt điên cuồng.

" Mao Sơn, bình tĩnh đi." Cao Lãng trấn an hắn:" Các ngươi khi đó đều là đối thủ của ta, nhưng lần này thì khác, ngươi và ta là đồng đội. Nhìn Vân Hi xem, ta đã bỏ rơi hắn bao giờ đâu?"

Mao Sơn im lặng liếc sang nhìn Vân Hi, song ánh mắt lại chuyển về phía Cao Lãng, vẻ mặt do dự.

" Tin tưởng ta. Ta sẽ cho ngươi thấy lựa chọn của ngươi là một hành động đúng đắn đến cỡ nào. Không khiến ngươi phải hối hận đâu?" Cao Lãnh bình tĩnh cười nói, đồng thời đưa bàn tay của hắn ra.

Mao Sơn vẫn lộ vẻ do dự, ánh mắt hắn đảo liên tục đám người, mới cảnh giác hỏi:" Nữ nhân lần trước đi cùng ngươi đâu? Tại sao ta không thấy nàng?"

" A... Ngươi là hỏi Chung Linh sao? Cô cô của nàng là trưởng lão Nội môn Linh Hoàng Tông. Nàng ở đấy về vấn đề an toàn còn hơn ở đây. Ngươi yên tâm, không phải là ta vứt bỏ nàng, mà về tính an toàn nàng nên ở Linh Hoàng Tông tu luyện thì tốt hơn."

Cao Lãng hơi ngẩn ra một chút, liền cười nói.

" Ta sẽ tin tưởng ngươi thêm một lần nữa. Lão... Lão đại." Sau cùng Mao Sơn liền bối rối nói ra.

Hắn suy nghĩ rất lâu, hiện tại sống ở môi trường mới, Cao Lãng so với bọn hắn có ưu thế lớn hơn rất nhiều. Là thân phận sư thúc của hắn Đầu Trâu đại nhân.

Nếu Mao Sơn không đồng ý đi theo Cao Lãng, khởi điểm của hắn sẽ đứng dưới mọi người.

Cao Lãng mỉm cười, Mao Sơn tuy tính cách có phần chậm chạp, đôi khi khá ngu ngốc, nhưng ít ra hắn rất trung thành.

Cách hành xử của hắn đối với Cao Lãng khi ở bên trong Khúc Dao Lĩnh đã chứng minh điều đó.

Hắn có tự tin, sẽ khiến Mao Sơn bỏ qua hiềm khích lúc trước, triệt để quay về trung thành với hắn như lúc ban đầu.

" Tốt lắm. Vậy ngươi nói lý do tại sao ngươi lại ở đây đi?" Cao Lãng cười hỏi.

" Ta muốn mạnh hơn." Mao Sơn nhẹ giọng nói.

Thiên phú của hắn vốn không tốt, chỉ có thể trở thành đệ tử Ngoại môn bình thường của Linh Hoàng Tông.

Vốn tưởng có thể yên tĩnh tu luyện, thế nhưng lại có kẻ đến làm phiền hắn. Là Từ Túc, may mắn của hắn tốt hơn rất nhiều, được một tên Ngoại môn trưởng lão nhìn trúng, dễ dàng địa vị đứng bên trên đầu Mao Sơn hắn.

Từ Túc vẫn luôn nhớ đến vết sẹo do Mao Sơn gây ra, hắn cùng hai tên thuộc hạ song sinh của mình liên tiếp tìm cách chèn ép hắn. Chỉ là lần cuối cùng đang hành hạ Mao Sơn, Quế Võ xuất hiện.

Mao Sơn chính là không thể quên được hình ảnh lúc đó.

Quế Võ bình tĩnh đứng đấy, cả người toả ra khí tức vô cùng lạnh lẽo. Từ Túc cùng hai tên thuộc hạ song sinh của hắn, da thịt bị nung đỏ như đang bị thiêu đốt, xong dần dần khô quắt lại mà chết.

Điều đáng sợ chính là hắn chỉ nhìn thấy Quế Võ đứng yên một chỗ mà không làm gì hết, kẻ địch cứ như vậy quỷ dị bị hành hạ chết mà không biết tại sao?

" Rồi sau đó ngươi bị đưa đi đến đây?" Cao Lãng gật đầu hỏi.

" Phải. Đầu Trâu đại nhân hỏi ta có muốn đi theo hắn không, ta trong lúc sợ hãi liền vô ý thức gật đầu." Mao Sơn chậm rãi nói, đến bây giờ nhớ lại, hắn vẫn không rét mà run.

" Nếu theo những gì Mao Sơn miêu tả, vậy khi đó công pháp mà Đầu Trâu đại nhân sử dụng là Chung Lưng Địa. Hành hạ da thịt của đối phương." Vân Hi cúi đầu phân tích nói.

Chỉ là trong lòng cảm thấy khó hiểu, hắn ban nãy cũng chọn công pháp Chung Lưng Địa, chỉ là tại sao trong đầu hắn lại thấy nó vô cùng đơn giản, không giống như những gì Mao Sơn vừa kể ra?

" Xem ra võ kỹ của Địa Cung, vốn không hề đơn giản như vậy." Cao Lãng nhẹ giọng lẩm bẩm.

Rõ ràng cùng một công pháp, nhưng lại là hai hình thái khác nhau. Có lẽ hình thái thật sự của nó, đang bị chính cái hình thái bề ngoài che giấu đi.

" Vậy Lão đại, tại sao ngươi lại ở đây?" Mao Sơn cẩn thận hỏi

Bên cạnh A Lôi cũng hiếu kỳ nhìn sang, vẻ mặt hóng hớt.

Cao Lãng vốn vô cùng có thiên phú,

được Trưởng lão Nội môn nhìn trúng thu nhận, không thiếu tài nguyên tu luyện, lại có trưởng lão bảo hộ, sao có thể xuất hiện tại đây được?

" Chuyện này rất dài, nếu rảnh Vân Hi sẽ kể dần với các ngươi." Cao Lãng cười nhạt nói, liền quay đầu vào phòng của hắn do Quế Võ đã sắp xếp.

Hắn không muốn đi kể về lão cha tự nhiên xuất hiện này, quá mẹ nó mất mặt. Vì cái thân phận này mà tí thì bị giết ở cấm địa Linh Hoàng Tông rồi.

Cứ thế nhìn Cao Lãng đóng cửa phòng, Mao Sơn trong lòng im lặng, liền quay đầu nhìn sang Vân Hi.

" Khụ...khụ..., ta vốn cũng không biết nhiều, chuyện phải kể từ lúc cuộc thi tuyển kết thúc..." Vân Hi xấu hổ ho khan hai tiếng, liền cười khổ nói ra.

(ー_ー゛)

......

Tại một cung điện khác bên trong Địa Cung.

Có hai bóng người ngồi khoanh chân tu luyện. Một người đeo một cái mặt nạ Mặt Ngựa, một người trang phục Bạch Vô Thường, là Vô Lão.

Cộc cộc...

Tiếng bước chân vang lên, Quế Võ với chiếc mặt nạ Đầu Trâu trên mặt bình tĩnh bước vào bên trong, phá tan sự yên tĩnh của cung điện này.

" Ngươi đến rồi, kể cho ta nghe những chuyện ngươi đã làm tại Linh Hoàng Tông đi?" Chậm rãi ngẩng đầu lên, bên trong chiếc mặt nạ Mặt Ngựa vang lên một giọng nói tang thương.

" Trước khi ta kể những chuyện đó, ngươi có phải hay không nên cho ta một lời giải thích? Hả sư huynh?" Quế Võ không trực tiếp trả lời, mà lạnh nhạt hỏi lại.

Bên trong giọng nói mang theo một tia bất mãn.