Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 477: Có cần phải ra đại chiêu giải độc




Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Phó thống lĩnh Vũ quân, xác thực là hạ độc. Không phải độc dược, mà là thuốc tê. Cường lực thuốc tê, có thể khiến kẻ khác trong vòng mấy ngày cả người khó có thể nhúc nhích, mặc dù là liều lượng rất ít cũng sẽ khiến tứ chi tê dại.

Có binh sĩ tới dùng thanh thủy đem nồi tẩy rửa, cố ý để lại một điểm nước cọ rửa đặt ở bên cạnh Tuyên vương tử.

“Bên mép nồi cùng một ít lòng muôi, đều có thành phần thuốc tê, rất lợi hại thuốc tê.” Ngô Minh nói cho đám người thế tử.

Lý đạo trưởng lau vệt mồ hôi: “May mà có Tiêu cô nương cơ trí, không phải vậy chúng ta chỉ sợ sẽ trúng kế rồi.”

Dương tướng quân lòng cũng vẫn còn sợ hãi: “Ta còn thực sự không nghĩ tới lại giở trò ở trên dụng cụ bếp. Chúng ta nghiệm độc nhiều nhất là khiến người ta uống nước ăn chút cơm gạo liền thôi.”

Thế tử để cho đám người Bi Thu lão giả chiếu cố nâng đỡ đi, hắn lúc gần đi còn muốn phân phó nói: “Tiêu Nhược Dao tựa là phó thống lĩnh của sứ đoàn chúng ta, mọi người chỉ cần nghe lệnh của nàng là được.”

Không có ai nắm dị nghị, cũng không có ai sẽ hoài nghi năng lực thống lĩnh của một vị cô nương mười bốn tuổi.

Một loạt biểu hiện trước đó của nàng đã sớm chinh phục tất cả mọi người.

Nhìn các binh sĩ đã tẩy rửa nồi muôi xong rồi, Ngô Minh thử qua xác nhận độc tính đã tiêu tán sau, liền kêu gọi mọi người chôn nồi tạo cơm.

Nàng mang theo một bát nước cọ nồi, cười hì hì hướng tới cây cán to trên mặt đất. Tuyên vương tử còn đang bị cột ở trên đó.

“Vị phó thống lĩnh kia của ngươi đủ xấu a.” Ngô Minh cười nói vỗ vỗ mặt Tuyên vương tử: “Đến, há mồm, đem nó uống xuống.”

Miệng Tuyên vương tử bị giẻ rách lấp lấy, không mở ra được. Ngô Minh túm vải rách nhét miệng kéo rơi xuống sau, hắn đột nhiên đem mặt dời đi, rõ ràng là không muốn uống.

Ngô Minh đem bát nước tập hợp đi tới: “Uống đi uống đi, uống nước cọ nồi, eo không đau chân không đau, cả người tê dại sảng khoái méo mó.”

Tuyên vương tử làm sao chịu? Hắn biết phó thống lĩnh có bỏ thêm đồ vật gì ở bên trong, mặc kệ là cái gì khẳng định đều không phải thứ tốt, đầu lắc qua lắc lại như trống bỏi vậy.

Ngô Minh đem cằm hắn bóp một cái. Rắc một tiếng làm trật khớp sau, vác hắn lên rồi đi lên trên lâu thành.

Ngô Minh cao giọng nói: “Phó thống lĩnh a, cảm tạ ngươi đưa tới đồ quân nhu gạo nước những vật này. Xem trên phương diện ngươi thành tâm như thế, ta cũng cho người đem nước cọ nồi cố ý làm một bát lớn. Xem ta tự tay cho Tuyên vương tử của các ngươif uống vào đi a!”

Nàng đung đưa một chén nước. Ở nơi cằm Tuyên vương tử lắc lư.

Lúc này trong miệng Tuyên vương tử cuối cùng cũng coi như không phải là bị nhét vải rách, nhưng kết quả càng thảm hại hơn.

Cái miệng của hắn bởi vì trật khớp. Bắt đầu không khống chế được mà chảy ra ngụm nước dãi, thậm chí thật giống như thèm uống cái chén nước kia vậy.

Ngoài thành, bọn người phó thống lĩnh choáng váng.

Việc hạ thuốc tê bị nhìn thấu?

“Chậm đã chậm đã!” Phó thống lĩnh gấp gáp xua hai tay hô: “Chuyện gì cũng từ từ, chúng ta có chuyện gì thì từ từ nói. Tiêu cô nương. Ngài là gọi Tiêu cô nương phải chứ?”

“Ta họ Tiêu, tên cô nãi, ngươi muốn xưng hô thế nào?” Ngô Minh cười nói.

Phó thống lĩnh âm thầm bĩu môi, lúc này hai quân trước trận, tiểu nha đầu tựa là cái loại không biết hành động chín chắn, còn muốn chiếm tiện nghi trên đầu môi người?

Ngô Minh đem Tuyên vương tử coi như cột cờ vậy mà dựng thẳng, lại nói: “Ngược lại ta nhìn thấy các ngươi đưa tới nồi niêu sau. Cảm giác mình bị thương rất nặng!”

“Bồi thường! Tại hạ nhất định cật lực bồi thường cho cô nương ngài!” Phó thống lĩnh nghe huyền ca mà biết nhã ý*, lập tức đấm ngực bảo đảm làm nàng thoả mãn. (*nguyên gốc 闻弦歌而知雅意 – Nghe đàn ca mà biết được chí khí trong đó; giỏi suy luận, suy đoán; chỉ nghe nói bề ngoài đã nắm bắt được trọng tâm)

Cái lần gõ trúc giang này, là vụ lừa đảo quân vây thành trước nay chưa từng có.

“Ta muốn năm ngàn con ngựa!” Ngô Minh cao giọng hét một tiếng.

“Ngựa? Như thế nào có thể cho?!” Phó thống lĩnh cao giọng kêu ca một tiếng.

Quân trận quan trọng nhất chính là cái gì? Đối với kỵ binh tới nói tựa là ngựa. Ở cảnh nội phe địch đánh mất tính cơ động, chẳng khác nào đem tính mệnh làm mất đi hơn một nửa. Hơn nữa đem ngựa cho sứ đoàn nước Tề. Chẳng phải là đang trợ giúp bọn họ chạy trốn?

“Ngươi có đáp ứng hay không, vậy ta liền cho hắn uống nước rồi!” Ngô Minh cười ha ha: “Hơn nữa ta còn muốn để người chuẩn bị sợi dây, đem chỗ ấy của hắn thắt lại. Nhìn xem uống xong mà không đi được sẽ là kết quả gì?”

Đừng nói Vũ quân bên này, liền ngay cả các binh sĩ nước Tề đều toát mồ hôi, thậm chí có không ít người đều âm thầm run lập cập.

Chiêu này quá ác độc. Cũng không biết nàng nghĩ như thế nào? Giội phụ* cũng chưa chắc có thể làm được đến trình độ như thế này chứ? (*ác phụ – người đàn bà chanh chua; đanh đá)

Còn nữa, nàng còn chưa lấy chồng đi? Nhìn dáng dấp của nàng còn là một tư thái tiểu nha đầu, là bởi vì tinh thông y đạo, hay là lúc còn nhỏ chơi nháo biết rồi có thể dùng dây thừng đem nơi đó buộc lại?

Bất quá trước mặt hai quân, dùng cớ để lừa đảo đều là phải ác độc. Binh sĩ nước Tề bên này không để ý chút nào, chỉ là đều cảm giác phía dưới mình đột nhiên lạnh lẽo.

Phó thống lĩnh bên này còn muốn thương thảo, Hạc lão nhưng ở bên cạnh lấy huyền khí khống chế âm thanh, thấp giọng lặng lẽ nhắc nhở: “Ba đậu.”

Đúng đúng đúng! Tương kế tựu kế! Ba đậu!

Phó thống lĩnh mừng rỡ trong lòng, lập tức kêu lên: Năm ngàn thớt không có, chỉ có ba ngàn thớt!

Ngô Minh tự nhiên không chịu: “Cái này không thể cò kè mặc cả!”

Phó thống lĩnh kêu to: “Tiêu cô nương, tha thứ tại hạ thực sự không có thể tùy ý đáp ứng. Ba ngàn thớt, chỉ có ba ngàn thớt, đây là số lượng ngựa dự phòng nhàn rỗi, không thể lấy hơn. Ta không thể cướp đoạt cước lực của các anh em giao cho địch!”

Phần lớn kỵ binh đều có chuẩn bị ngựa dự phòng, lấy ứng đối các loại nguyên nhân như thương tích, sinh bệnh khiến số ngựa kỵ binh sụt giảm.

“Được, vậy thì ba ngàn thớt. Ta hạn ngươi hôm nay trước khi mặt trời lên cao nhất định phải chuẩn bị kỹ càng, đưa đến trước cửa thô thành!” Ngô Minh đem nước cọ nồi đặt tại trên đầu tường: “Cái bát nước này trước tiên giữ lại, xem xem các ngươi làm được lại nói. Nếu là đến lúc đó không nhìn thấy ba ngàn thớt chiến mã, ta cấp cho Tuyên vương tử các ngươi uống vào!”

Phó thống lĩnh chắp tay hứa hẹn: “Tại hạ tất nhiên thủ tín, đúng hạn đem ba ngàn con ngựa đưa đến trước cửa thành.”

Ngô Minh gật gù, vác Tuyên vương tử lại đi xuống lầu.

Đây là lần thứ mấy tối nay bị coi như cờ xí mang đến khiêng đi? Tuyên vương tử trong lòng giận dữ cùng xấu hổ muốn chết. Nếu không là đọc qua không ít truyện xưa cổ nhân nhẫn nhục cuối cùng gặt hái được thành công, tạm thời lấy đó an ủi tâm hồn đau xót, sợ là đã sớm muốn cân nhắc tự sát xả thân.

“Bọn họ thật có thể đáp ứng ba ngàn con ngựa?” Đám người Dương tướng quân nửa ưu nửa mừng.

“Ngươi cảm thấy tin được không?” Ngô Minh ngẩng đầu lên quả thực không biết nên nói gì: “Đương nhiên, chỉ là một chén nước mà thôi, vẫn đúng là đổi lấy ba ngàn con ngựa. Hắn cho ta là kẻ ngu si a?”

“Cái này…” Dương tướng quân cùng Lý đạo trưởng liếc mắt nhìn nhau, ngẫm lại quả thực là không đúng lắm.

Đưa bọn họ ba ngàn con ngựa, đây chính là tương đương với cho tàn dư sứ đoàn nước Tề mỗi người một thớt ngựa, cái này có thể quá có lợi cho phá vây rồi.

“Nếu như hắn thật sự làm ra chuyện này, chỉ có hai loại khả năng. Hoặc là hắn lại đang ở giở trò, hoặc là…” Ngô Minh cười hì hì nắm Tuyên vương tử lúc này trên trán đã bị cạo thành kiểu tóc Nhà Thanh cho là mõ vậy mà gõ gõ: “Hoặc đây chính là đầu heo, phân công một cái thằng ngốc làm trợ thủ.”

“Ha ha ha.” Dương tướng quân tính cách sang sảng, trêu đùa nói: “Vì lẽ đó Tuyên vương tử sợ là muốn chờ mong vị phó thống lĩnh kia gian lận, bằng không hắn liền thành óc heo.”

Người chung quanh đều cười, Tuyên vương tử muốn khóc.

Đang trong tuyệt cảnh bị ba vạn tinh binh nước Vũ vây nhốt, còn có thể có bầu không khí ung dung như thế, có thể coi là công lao của Ngô Minh.

An bài xong việc trông giữ Tuyên vương tử, Ngô Minh đi về hướng lều vải thế tử.

Bất luận cái gì ngựa, cái gì quân lương, thậm chí ngay cả làm sao phá vòng vây đều không quan trọng, mấu chốt nhất vẫn là vấn đề thế tử trúng độc.

Thế tử trúng độc vẫn chưa thể giải, hết thảy đều là phí công.

Ngô Minh vừa hướng về phá* lều vải thế tử nghỉ bệnh đi, vừa cân nhắc. (*lều bị tàn phá, lều rách)

“Tên khốn Tuyên vương tử kia, nói vẫn quả là đúng.” Ngô Minh cắn răng không thể không thừa nhận.

Dùng Tuyên vương tử làm con tin, quân đội nước Vũ tuyệt đối có thể từ bỏ vị vương tử này mà mưu cầu tiêu diệt sứ đoàn nước Tề, để bảo đảm Tề thế tử chết trận.

Tuyên vương tử nếu là làm con tin cứ như vậy mà bị giết, con trai của hắn còn muốn có thể kế thừa vị trí vương tử. Đây chính là động lực trọng yếu để hắn quyết tâm chịu chết.

Nước Vũ có thể chịu thiệt thòi để mất một cái Vũ Tuyên vương tử, nhưng nước Tề không đền nổi một vị Tề thế tử!

Số tuổi Tề vương lớn hơn, so với trung niên cường thịnh Huyền Vũ Vương tuyệt nhiên không giống, vấn đề kế vị tựa là chuyện cần thời gian dài. Hơn nữa vương tử xuất sắc để kế thừa Tề vương quá ít, chỉ có thế tử một vị. Nhị vương tử thua kém quá nhiều, hẳn là khó mà chống đỡ được nước Tề.

Nước Tấn ngu ngốc Tấn Vương, lại là ở bên trong sự kiện vạn kỵ đánh lén lần này chuẩn bị nồi nước lèo mỡ béo, thậm chí không tiếc thả hổ vào nhà. Ở dưới tình cảnh như vậy, đừng nói sứ đoàn Tề thế tử, liền ngay cả tình thế nước Tề đều là rất nguy hiểm. Rất khả năng bởi vì Tề thế tử chết trận mà dẫn đến mặt sau một loạt phản ứng dây chuyền ác liệt.

Đặc biệt một ít gia tộc hoặc môn phái vốn là không ngừng lưỡng lự chưa quyết định, càng là sẽ cẩn thận có lựa chọn đáp ứng đứng ở bên nước Tề hay không. Trượng Kiếm Tông tuy rằng có tông chủ tọa trấn, nhưng chính là tự thân còn khó giữ. Nước Vũ tam thánh cũng không phải ngồi không, Tam Thánh Tông càng là gia đại nghiệp đại, hoàn toàn có thể cùng địa vị Trượng Kiếm Tông ngang nhau, thậm chí ở dưới sự hiệp trợ từ thế lực Vũ quốc khống chế đè ép Trượng Kiếm Tông xuống.

Đỉnh cấp công pháp của Trượng Kiếm Tông quá khó học, hiện nay chỉ có Ngô Minh một cái hàng tiểu bối là biết dùng. Hơn nữa hai mươi năm qua chưa từng có đệ tử xuất sắc nổi lên, hơn nữa lãnh thổ nước Tề ở bên trong Tề; Tấn; Vũ Tam quốc là nhỏ nhất, độ ưu thế về thiên tài địa bảo quá chênh lệch, vì lẽ đó thoáng hiện ra tình huống thời kì giáp hạt*. (*tháng ba ngày tám, thời kỳ giáp hạt – ý muốn nói thế hệ đi trước đã quá già trong khi thế hệ sau còn non trẻ)

Liên minh không đồng lòng, Vũ quốc hung hăng cùng âm mưu quỷ kế, các loại cục diện đối với nước Tề là đại đại bất lợi a. Nếu không có Tề vương cùng thế tử đều là hạng người anh kiệt, lấy mị lực cá nhân tụ lại không ít nhân tài, ngưng tụ quân lực không tầm thường, chỉ sợ tựa là đại hạ tương khuynh, sơn hà phá toái* điềm báo trước. (*lầu cao nghiêng ngả trước gió, giang sơn bị chia năm xẻ bảy)

Vì lẽ đó… Thế tử không thể chết được!

“Chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ ngươi cứu cái con chó bị thương kia, thì sẽ không để ngươi phải chết!” Ngô Minh trước khi đi đến cửa lều rách nát, lại nghĩ tới tình cảnh cùng thế tử gặp gỡ lần đầu.

Thế tử trên mặt dán hai khối thuốc cao, không chê bẩn không sợ mệt, bị chính mình dằn vặt đi tìm giòi bọ trừ chỗ vết thương ô uế, đối với một cái thương cẩu đều tận tâm như vậy. Hơn nữa càng tiếp xúc đi xuống, hắn là loại tính tình chiêu hiền đãi sĩ, ôn hòa với người ngoài kia.

Đặc biệt một loại không nhìn thân phận, địa vị người, đều sẽ có thái độ khách khí chờ đợi, khiến cho người đến từ thế giới có quan niệm người người bình đẳng đã ăn vào thâm căn cố đế như Ngô Minh phi thường có sự đồng cảm.

Dương tướng quân đang ở sắp xếp bếp núc, Lý đạo trưởng bồi tiếp Ngô Minh đến phá lều vải, một đường cố sức nghe được nàng nói thầm. Mơ hồ nghe được một điểm nội dung, tựa hồ nàng đang khuyên chính mình quyết định chuyện gì đó.

Ở trong ánh mắt tràn ngập kính ý của mấy thị vệ, Ngô Minh đẩy ra trướng mành lều vải đi vào.

Bệnh tình trúng độc của thế tử có dấu hiệu trở lại, sắc mặt u ám nằm ở trên giường.

Đáp mạch thử một lần, quả nhiên nhịp tim cùng nhiệt độ lại có sự tăng nhẹ trở lại, dược hiệu của máu tươi đan dược kia dần dần bắt đầu không áp chế nổi.

“Lý đạo trưởng, Bi Thu tiền bối, mời các ngươi sắp xếp nhân thủ làm hộ pháp cho ta.” Ngô Minh sau khi suy nghĩ tỉ mỉ qua đi, kiên quyết nói: “Ta muốn xuất ra đại chiêu vì thế tử giải độc!”