Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 426: Ma Mị thanh âm!




Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Ân cốc chủ bắt đầu động thật chiêu, mắt sáng như đuốc, ra tay như điện, đột nhiên một quyền đánh về phía Ngô Minh.

Thân hình Ngô Minh vốn dĩ đang di động rất nhanh, nhưng lại bị Ân cốc chủ nắm bắt chắc cực chuẩn, trong sát na tuy rằng dựa vào tiến hóa khung máy móc phản ứng ra tay cản một chút, nhưng đối với huyền khí của đòn đánh này liền toàn bộ ăn vào.

Ngô Minh tiếp chiêu trong nháy mắt liền phun một ngụm máu, cả người bị đánh vào trên vách đá cửa động. Một lúc lâu mới tróc xuống, trên mặt vách đá thậm chí có thể nhìn thấy một cái hình người thật sâu.

Rơi xuống đất, Ngô Minh lại nhanh chóng bật dậy.

Lau lau vết máu nơi khoé miệng, Ngô Minh hừ nói: “Lão già đáng chết thật lợi hại, ngươi không biết cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc sao?”

Vì mưu cầu một chút thời gian thở dốc, Ngô Minh là không thèm đến xỉa tự trọng giả trang người yếu.

“Nếu như ngươi đi theo ta, nhất định sẽ để cho ngươi biết cái gì là thương hương tiếc ngọc.” Giọng điệu của Ân cốc chủ dày đặc ý vị khiêu khích: “Nhưng không dám chắc chắn ngươi liệu sẽ không kêu thân ca ca* tha mạng…” (*anh ơi)

“Phi!” Ngô Minh đột nhiên chủ động công tới.

Bách Đằng Triền Hành Thủ! Ngô Minh sử dụng võ kỹ thượng đẳng học được từ Thiên Yêu Cung Từ Côi.

Ân cốc chủ huyền khí quá mạnh, vượt xa trình độ bản thân mình, chỉ có thể mong lấy nhu thắng cương.

Ngô Minh toàn lực triển khai, song chưởng không cùng hai tay che chắn của Ân cốc chủ đụng nhau, mà là mượn lực đả lực, tránh đi mũi nhọn, chính như dây leo quấn quanh đại thụ vậy chậm rãi ăn mòn.

“Hảo võ kỹ, thật giống như Thiên Yêu Cung Bách Đằng Triền Hành Thủ!” Ân cốc chủ xông xáo giang hồ nhiều năm, kiến thức không cạn, mới chỉ một chút lại nhìn ra công pháp Ngô Minh dùng.

Đồng thời, Ân cốc chủ trong lòng kinh ngạc nàng huyền khí thâm hậu, vách đá đều bị va nát, ấy vậy mà vẫn vung quyền ra chiêu như lúc ban đầu, hoàn toàn không giống như dáng vẻ bị thương.

Vì muốn thăm dò sư môn của nàng, Ân cốc chủ không có lập xuống tay ác độc, mà là kiềm chế huyền khí cùng Ngô Minh đọ sức.

Hủy đi hơn ba mươi chiêu, Ân cốc chủ kinh ngạc nói: “Đây quả đúng là Bách Đằng Triền Hành Thủ? Ngươi là người của Thiên Yêu Cung?”

“Khà khà, lại bị ngươi nhìn ra rồi. Như vậy chỉ có thể giết ngươi diệt khẩu!” Ngô Minh tà ác cười một tiếng, trong tay không ngừng mà tiến công.

Ân cốc chủ không hiểu: “Ma Âm Cốc cùng Thiên Yêu Cung không có oán cũ, cớ gì lại quyết tuyệt như vậy?”

Ngô Minh cũng không trả lời hắn nữa, chỉ là liên tiếp tiến công.

Rất nhanh nghĩ đến một điểm. Ân cốc chủ vội hỏi: “Chẳng lẽ ngươi là lẻn vào Trượng Kiếm Tông làm nội ứng?”

“Ngươi biết quá nhiều rồi!” Ngô Minh cắn răng quát lớn.

Đang khi nói chuyện, Ngô Minh lại thay đổi công pháp từ Vũ quốc.

Vũ quốc Tung Hoành Quyền!

Hơn nữa Ngô Minh là tay trái Bách Đằng Triền Hành Thủ, tay phải Tung Hoành Quyền!

Một cái tay từ nhu chuyển cương to lớn tương phản như thế, nhưng Ngô Minh phối hợp công pháp cực kỳ phù hợp, Ân cốc chủ thấy vậy đều muốn phải khen trong lòng một câu.

Chờ đánh mấy lần, Ân cốc chủ càng là trong lòng ngơ ngác.

Mỗi tay của Ngô Minh sử dụng cương nhu hai loại võ kỹ tuyệt nhiên không đồng nhất, thế mà lại hỗ trợ chứ không bị quấy nhiễu. Thậm chí còn vận chuyển huyền khí theo kiểu ai đi đường nấy, hoàn toàn không bị nửa thân thể kia can thiệp.

Một cương một nhu tuyệt đối tương phản, càng khiến quyền lộ của Ngô Minh quỷ dị khó lường.

Nếu không phải dựa vào ưu thế huyền khí tuyệt đối, Ân cốc chủ chỉ sợ đã bại trận từ lâu. Dù là như vậy, bả vai cùng hai tay hắn cũng đã trúng mười mấy chiêu, cũng còn may huyền khí của Ngô Minh căn bản không đủ để xâm nhập vào cơ thể hắn. Không cách nào sản sinh lực phá hoại.

“Ngươi Làm sao có thể biết Tung Hoành Quyền chính thống của Hoắc gia? Hoắc Tập Bắc là gì của ngươi?” Ân cốc chủ nhãn lực phi phàm, nhìn ra Ngô Minh dùng công pháp này tuyệt đối không phải là dân ngoại đạo học trộm, mà là có sư phụ giáo dục chỉ dạy qua không ít năm tháng.

Hắn tự nhiên không biết, tiến hóa khung máy móc của Ngô Minh nếu học được võ kỹ, là độ phân tích đạt đến 100%, tới trình độ hoàn toàn nắm giữ. Mặc dù là truyền nhân chính thống của môn võ kỹ đó, cũng chưa chắc có thể sử dụng thông thạo hoàn mỹ được như Ngô Minh. Vì lẽ đó Ân cốc chủ tự nhiên sẽ có hiểu lầm như thế.

“Cha, dựa theo lời đồn. Cái tiểu nương bì này có thể học trộm công phu người khác!” Nằm ở một bên Âm công tử kêu lên.

Ngô Minh ngại hắn lại tiếp tục lắm miệng, lăng không một cái quyền phong đi qua, đem hắn đánh cho thổ huyết. Nếu không phải là kiêng kỵ Ân cốc chủ tức giận, Ngô Minh đã sớm giết chết hắn.

Mặc dù Âm công tử giải thích, lại chắc gì người đã tin?

Học trộm công phu người cũng chỉ là học được cái da lông, làm sao có khả năng sử dụng thành thạo như vậy? Nhất định là thân thế truyền nhân chính thống.

Nhưng khiến người ta không rõ chính là, nàng thậm chí là mỗi tay điều khiển một đường quyền pháp, thiên phú phải cỡ nào mới có kết quả tu luyện như vậy? Ân cốc chủ trong lòng đại đại hiếu kỳ. Cũng càng thêm chờ mong tới thời điểm đoạt hồng hoàn nạp lô đỉnh.

Dựa theo công pháp song tu Ma Âm Cốc, nam tử được sơ hồng có thể từ nơi nữ tử cướp được độ lượng chỗ tốt, rất có khả năng liền học được cách đi song quyền thâm ảo như nàng vậy. Cái này nhưng chính là thu hoạch lớn, tương đương với sức chiến đấu đột nhiên tăng lên gấp đôi a!

Vừa nghi kỵ thân phận thực sự của nàng, lại kiêng kỵ sợ tổn thương thân thể nàng ảnh hưởng hiệu quả song tu, Ân cốc chủ ra tay ngược lại không dám dùng quá nhiều khí lực. Đặc biệt đánh đến mức bay đến trên vách giống như vừa nãy, là vạn vạn không dám.

Đánh một lát. Ân cốc chủ trong lòng hơi động, thậm chí sốt ruột nói một câu: “Đêm qua gió thật lớn, cửa môn bị thổi làm kèn kẹt vang.”

“Sáng nay soi gương, cảm giác mình manh manh đát*.” Ngô Minh thuận miệng trả lời một câu. Trong tay bùm bùm công kích. (*ngôn ngữ mạng, mang nhiều ý nghĩa, ban đầu là 萌萌的, sau đó họ biến thể nhiều cách nói, ý nghĩa gọi như 亲爱的,hoặc dùng ở bất cứ cuối cuộc hội thoại nào, với ý nghĩa muốn gửi đi vài cái kisses… Tóm lại là 萌萌哒 chính là nụ hôn gió)

Ân cốc chủ thấy nàng không có đối đúng tiếng lóng, thầm kêu một tiếng mình không khỏi đã nghĩ quá nhiều, cũng liền không cần phải nhiều lời nữa, lập tức nỗ lực bắt giữ nàng.

Nhưng mà Ân cốc chủ không dám ra tay đả thương người, đụng với Ngô Minh không sợ bị thương, tự nhiên chịu thiệt lớn.

Ngô Minh triển khai song quyền lộ, hai bộ quyền lộ âm dương cương nhu cùng tồn tại, còn có huyền khí kéo dài chống đỡ, ngược lại cũng nhất thời hạ xuống thế bất bại.

Lại đánh chừng một trăm chiêu, Ân cốc chủ trên mặt không khỏi không kéo xuống nổi.

Đường đường nguyệt giai thánh giả, làm sao có thể bị một cái thất tinh huyền khí tiểu nha đầu quấn thân tới hiện tại? Chỉ là trên mặt chiêu thức mình thật sự thắng không được nha đầu này, ngoại trừ lấy lực phá xảo ra không còn phương pháp khác.

Nhưng dùng nhiều khí lực hơn làm tổn thương nàng thì làm sao bây giờ? Ân cốc chủ đang trong tình thế khó xử.

Đúng rồi, dùng Ma Mị thanh âm!

Ý niệm vừa động, thân hình Ân cốc chủ bỗng nhiên thoát ra phạm vi công kích của Ngô Minh, đứng lại ở cửa động mười mấy bước ngoài, đem cái cây sáo bên hông kia lấy ra.

Ngô Minh căn bản không đuổi kịp động tác hắn dùng toàn lực thối lui, lại nghĩ xung phong lên đã không kịp ngăn. Kỳ thực mặc dù có tâm ngăn cản, cũng không thể thành công.

Uuu ————

Theo cấy sáo tử ngọc để ngang bên râu bạc lão đầu, tiếng địch* hồn xiêu phách lạc vang lên. (*sáo)

Một loại tiếng địch không rõ âm luật cùng tiết tấu, bắt đầu ở trên vách núi đá vang vọng.

Nằm trên đất Âm công tử cùng Sanh lão vội vã ngưng thần bế khí, lấy huyền khí đồng nguyên Ma Âm Cốc đến duy trì tâm trí không bị ảnh hưởng.

Mục Thanh Nhã cùng tộc trưởng gia tộc Liên Âm đều thân hình loáng một cái, đều vội vàng thúc huyền khí của gia tộc Liên Âm lên chống đỡ. Hai người đều là thân thể thuần âm chưa lấy chồng, trong thời gian ngắn cũng vẫn có thể chống chịu được.

Ầm ầm —— tộc trưởng lấy ra hai viên tạc đạn, đập về phía mặt đất phát sinh hai tiếng nổ lớn.

Nhưng Ân cốc chủ công lực cực kỳ thâm hậu, hoàn toàn không phải đám người Linh lão có thể so với. Tiếng sáo dĩ nhiên nửa điểm cũng đều không bị âm lượng hai lần đạn nổ làm ảnh hưởng, thậm chí hơi dừng lại cũng đều không có.

( cảnh báo! Hệ thống điều khiển tiến hóa khung máy móc chịu phải quấy nhiễu nghiêm trọng!) Trong đầu Ngô Minh lại vang lên âm thanh kim loại hoá nhắc nhở.

Cảnh tượng trước mắt lại bắt đầu mơ hồ.

Đóng thính giác! Ngô Minh vội vã hạ lệnh.

( thính giác đã đóng.)

( cảnh báo! Quấy nhiễu vẫn tồn tại!)

Ma Mị thanh âm!

Mặc dù ngươi tự hủy hai lỗ tai, cũng không cách nào chống cự Ma Âm!