Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 399: Cụng rượu phi ngựa




Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

“Mỹ vị mỹ vị!” Hầu như hết thảy sơn tặc đều ăn xâu thịt nướng, hơn nữa đã phát sinh tình huống có mấy tên xông lên đánh cướp xâu thịt.

Tính kỷ luật của đám sơn tặc sẽ chỉ thể hiện ở thời điểm bao vây tấn công, trong lúc thường đánh nhau ẩu đả là chuyện chẳng hiếm thấy gì, chỉ cần không tổn thương ngựa không có người chết, đều không có để ý tới.

Bởi vậy ngoại trừ thủ lĩnh cùng ông lão gòm, tất cả đều tham dự tiệc tùng cùng ẩu đả, vì lẽ đó Ngô Minh mang theo roi đến hầu như ở trên người tất cả bọn họ đều quất một lần.

Không có ai cảm thấy kỳ quái, bởi vì mọi người đều cảm thấy hai người kia nàng cũng không tiện đánh, dù sao cũng thuộc về nhân vật “cao tầng”, hơn nữa hai người kia cũng không có làm cái chuyện mạo phạm gì.

Những mã tặc khác thì mới nửa đùa nửa thật đã trúng mấy roi của Ngô Minh, ngược lại cũng không nghiêm trọng, chỉ là một chút vết thương da thịt.

Ăn xâu thịt nướng, khói bếp lượn lờ.

Khói bếp sẽ khiến địa điểm cắm trại bị bại lộ, mã tặc rõ ràng. Nếu là ở Vũ quốc trong tình huống bị truy đuổi, bọn họ sẽ lưu ý không xuất hiện loại sơ suất nhỏ này.

Nhưng bọn họ hiện tại cũng không biết nước Tề đã đã bắt đầu chuẩn bị ra tay thanh trừng bọn họ. Càng không nghĩ tới sẽ phái cái nữ hiệp tập sự đến tìm bọn họ luyện tập. Cho nên đối với vấn đề dùng cơm để lộ chút khói bếp, cũng không có mã tặc nào để ở trong lòng.

Mã tặc thủ lĩnh cùng ông lão gòm, nhìn chòng chọc nhất cử nhất động của Ngô Minh. Xác định nàng cũng ăn không ít xâu thịt trong lòng mới an tâm một chút.

Người vừa đến đã muốn làm cơm, ai sẽ không lo lắng đề phòng? Ông lão gòm thậm chí ngẫu nhiên từ một cái xâu thịt của thủ hạ bất kỳ, dùng ngân châm thử qua, nhưng không thấy vấn đề gì.

Cái người thời đại này cũng biết, không phải hết thảy độc đều có thể bị ngân châm kiểm tra ra, vì lẽ đó có không ít người không ăn đồ ăn.

Ngô Minh quay về mã tặc thủ lĩnh kêu lên: “Này! Ngươi không ăn sao? Chờ chút nữa ta muốn đem ngươi đánh ngã làm tân thủ lĩnh, đến thời điểm đó đừng tự trách mình không ăn no cái bụng.”

Mã tặc thủ lĩnh không khỏi mỉm cười. Hắn là huyền khí năm sao. Cao thủ cao cấp nhất bên trong đám mã tặc này, thậm chí còn có chiêu bảo mệnh. Làm sao có thể sợ một cái tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng như thế?

“Ta không thích ăn thịt xiên, chỉ thích uống rượu!” Mã tặc thủ lĩnh tựa hồ muốn khiêu khích nữ hài nhi một thoáng, trêu đùa nhìn phản ứng nàng.

“Ồ? Uống rượu? Cái này…” Nữ hài rõ ràng đối với việc uống rượu thật không dám.

Mã tặc thủ lĩnh vẫy tay, lập tức có thủ hạ dâng lên một bầu rượu lớn.

“Không uống rượu, làm sao có thể nói là mã tặc đây?! Ngươi cái con nhóc con này vẫn là về nhà hay là ở lại uống rượu của gia gia!” Mã tặc thủ lĩnh cười to.

Nhóm mã tặc xung quanh cũng dồn dập cười nhạo.

“Ai nói ta sẽ không biết uống rượu?” Ngô Minh hầm hừ hai ba câu, liền nhảy vọt đến chỗ mã tặc lấy rượu, nhấc lên một vò xốc lên cái nắp trước tiên dùng ngân châm trên tóc mai lấy xuống thăm dò, tựa hồ đang thử độc, sau đó liền nhắm mắt lại hướng vào trong miệng đổ.

Lại lo lắng chúng ta hạ độc gì ở bên trong? Chúng mã tặc không khỏi bật cười.

Ngươi cho chúng ta là hái hoa tặc? Còn muốn hạ “mị dược” đối với một cô nương?

Đừng chọc cười chứ. Mã tặc chúng ta vừa ý nữ tử nào, xưa nay đều là phóng ngựa cướp đến làm bá vương ngạnh trên cung*, khi nào cần dùng dược? (*Nghĩa rộng của cụm từ bá vương ngạnh thượng cung rất đơn giản, bá vương chỉ những người mạnh mẽ, ngạnh thượng cung tạm hiểu là xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ; mà cường cung thì hiển nhiên sẽ bắn ra cường tiễn. Từ cường tiễn đọc là “qiang jian” nghe âm gần giống với cưỡng gian mà cưỡng gian thời xưa là một từ đại kỵ húy, cổ nhân vốn tao nhã nên đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” để thay thế cho hai từ “cưỡng gian”)

Bất quá dáng vẻ cẩn thận của nàng, cũng là khiến chúng mã tặc dần dần không còn hoài nghi có bẫy nữa.

Dáng vẻ nữ hài nhẫn nhịn khó chịu nuốt xuống từng ngụm rượu, đặc biệt đôi lông mày đẹp đẽ nhăn lại, khuôn mặt nhỏ trắng mịn đỏ bừng lên, khiến người ta nhìn mà nổi hứng thú. Hơn nữa thủ lĩnh không có tỏ cái thái độ gì. Vì lẽ đó một đám mã tặc tuy rằng nhìn nàng tú sắc khả xan*, cũng không có người táy máy tay chân loạn chiếm tiện nghi. (*nghĩa là “ngon” – lời ít mà nghĩa nhiều)

Trong lòng mọi người tự hiểu ngầm là, nha đầu này tuy rằng lỗ mãng chút, nhưng có chút sức lực lãnh khốc, chưa chắc sẽ không có khả năng được thủ lĩnh vừa ý đem làm áp trại phu nhân. Vì lẽ đó vào lúc này không người nào dám cả gan bất kính.

Ở trong ánh mắt xem trò vui của đám mã tặc, Ngô Minh uống rượu.

“Khục khục ——” không ngoài dự đoán. Hai cái liền uống nghẹn, đám mã tặc một trận hài lòng cười to.

Nhưng nữ hài nhi rõ ràng là bắt đầu vận dụng huyền khí đến trấn áp lực tửu, tức giận lại bưng rượu lên uống, theo âm thanh ừng ực ừng ực đem cả bầu rượu đều uống vào.

“Tốt ——!” Nhóm mã tặc lúc này mới dồn dập khen hay.

“Tới ngươi rồi!” Ngô Minh giương lên bầu rượu.

Mã tặc thủ lĩnh không coi là việc to tát, nhấc vò rượu trong tay lên cũng liền hướng về trong miệng đổ. Uống rất nhanh xong lại nhìn về hướng nữ hài nhi. Ý tứ là đến ngươi.

“Ngươi cái đại nam nhân, vóc người đều lớn hơn so với ta. Hẳn là tửu lượng gấp ba ta!” Nữ hài nhi trên mặt cảm giác say ửng hồng, cãi chày cãi cối kêu lên.

Mã tặc thủ lĩnh cười quái dị nói: “Vóc người ta tuy rằng lớn, nhưng nữ nhân các ngươi trời sinh có hai cái túi rượu lớn, nam nhân chúng ta chịu thiệt a!”

Ha ha ha —— nhóm mã tặc nhìn ngực nữ hài nhi phát sinh một trận cười quái dị.

Ngô Minh đem roi xoạt vung lên quất về phía mã tặc thủ lĩnh.

Thân hình thủ lĩnh lóe lên, né tránh roi đả kích, kêu lên: “Trước tiên so về tửu lượng, trở lại mới so huyền võ!”

“Để ta đánh một cái!” Nữ hài nhi cong miệng nhỏ lên rõ ràng không chịu, xoạt xoạt roi quất mấy cái liên tục.

Thủ lĩnh giống như đùa giỡn đứa nhỏ vậy mà xoay qua chỗ khác để bị đánh một cái, sau đó không hề để ý kêu lên: “Ta trở lại một vò!”

Nữ hài nhi lúc này mới ngừng roi, nhìn mã tặc thủ lĩnh lại uống một vò rượu.

Lại có mã tặc tham gia trò vui đưa lên vò rượu thứ hai.

Nữ hài lại cau mày, mạnh mẽ uống vào.

Lúc này sắc mặt càng hồng, nàng ở trong lúc uống vò rượu này thậm chí phải thở hổn hển mấy hơi, mới gắng gượng uống vào.

“Được được được, ta trở lại hai ấm!” Mã tặc thủ lĩnh đã nắm bầu rượu mở ra uống.

Nữ hài nhìn dáng vẻ uống rượu như uống nước của hắn, không khỏi có chút con mắt đăm đăm. Đương nhiên cái này không bài trừ khả năng nàng bị lực rượu dâng lên làm ảnh hưởng.

Nhóm mã tặc còn lại thấp giọng vui cười: “Xem ra lão đại là muốn thượng* một cái túy mỹ nhân a.” (*ở trên… nằm ở trên)

“Đó là đương nhiên, nếu không phải là nha đầu này còn có chút huyền khí, chỉ sợ đã sớm nằm xuống.”

“Công phu cước hạ cũng không tồi, còn có thể đứng vững như vậy.”

“Đáng tiếc cô gái này tuổi còn trẻ, cũng không biết có chịu nổi lão đại dằn vặt hay không?”

“Nữ nhân sớm muộn đều là phải qua một cửa này, chỉ có trâu mệt chết, nào có ruộng bị cày hư?”

Mã tặc nhóm một trận cười quái dị.

Nữ hài tựa hồ đáp trả một ít lời nói khiếm nhã kia, nhưng đầu óc nàng rõ ràng là đã vì hơi rượu xông lên mà bắt đầu có chút trì độn. Chỉ thấy nàng hơi hiện ra một loại vẻ mặt ngây thơ, con mắt trực nhìn chằm chằm tư thế uống rượu của mã tặc thủ lĩnh.

Chờ đến phiên chính mình, nàng liền nhắm mắt uống vào.

Thân thể hơi run run càng thêm nghiêm trọng, xiêm y trên người đều có chút dính ướt.

Khi mã tặc thủ lĩnh uống đến vò thứ mười, nữ hài bắt đầu mặc kệ.

“Ngươi khẳng định uống rượu giả!” Ngô Minh kêu lên: “Ngươi chơi xấu! Nào có người uống nhiều như vậy đều không say!”

Ông lão gòm cười nói: “Tiểu nha đầu muốn chơi xấu rồi.”

Chúng mã tặc sững sờ, cùng nở nụ cười kêu lên: “Đúng đúng, uống không thắng lão đại liền bắt đầu kiếm cớ.”

Trong lòng bọn họ lại nói, nha đầu này cuối cùng cũng coi như có chút đầu óc, phát hiện chính mình uống rượu không qua nổi nam nhân sau, chủ động từ bỏ cái cuộc so đấu này.

Cái này có được coi là thức thời là nữ tuấn kiệt chứ?

Đúng như dự đoán, nữ hài nhi đem vò rượu từ một cái mã tặc đưa tới đùng một cái vứt xuống đất: “Nói cho các ngươi, mã tặc vương không phải là thi tửu lượng, cần nhờ thuật cưỡi ngựa! Ta cùng ngươi so tài cưỡi ngựa!”

Chúng mã tặc càng cho là vừa nghe xong chuyện cười.

“Ha ha, cái này không vô nghĩa sao?”

“Cùng mã tặc so thuật cưỡi ngựa? Nha đầu này là thực sự là uống nhiều rồi.”

“Số canh giờ chúng ta ở trên ngựa, so với canh giờ ngươi ngủ mỗi ngày đều nhiều hơn!”

“Được đó!” Mã tặc thủ lĩnh nhưng cảm thấy nha đầu này thú vị, đem một đống vò rượu rỗng bên chân loảng xoảng đá văng ra, chỉ tay vào đám ngựa nói: “Ngươi nói so tài làm sao? Có muốn hay không lượn quanh một vòng núi?”

“Ừm, chạy một vòng núi!” Nữ hài liếc nhìn nhìn bạch mã mình cưỡi đến, lại đánh giá con ngựa đen to lớn mà mã tặc thủ lĩnh cưỡi một thoáng, rõ ràng dáng vẻ biểu hiện ra có chút nhụt chí, quyệt miệng nói: “Ngươi ỷ vào ngựa lớn chạy được nhanh, dĩ nhiên là chiếm món hời lớn.”

Có cái mã tặc ở bên tề mi lộng nhãn* nói: “Đúng rồi, lão đại của chúng ta đã nghĩ chiếm tiện nghi của ngươi.” (*nháy mắt một cách đê tiện)

Nhất thời một trận cười vang.

Ngô Minh đùng đùng mấy roi đi qua. Cái mã tặc kia cũng là cười né tránh, không ít tên đã trúng roi cũng không hề để ý.

Ông lão gòm giờ khắc này tự nhiên trên mặt cũng nở nụ cười nhiều hơn. Lòng nghi ngờ vừa nãy đối với nữ hài nhi dần dần biến mất.

Nếu nói nàng là cái nữ bộ đầu mai danh ẩn tích, vậy coi như khôi hài. Nàng mới hai sao huyền khí, không thể có gan lớn như vậy bằng chút bản lĩnh này đã muốn tiến vào sào huyệt mã tặc. Hơn nữa nàng cảnh giác không ít, càng hiện ra một loại tâm lý phòng bị tự nhiên khi mới sơ nhập giang hồ.

Thịt nướng vừa nãy, thủ pháp hạ dược vào bên trong đồ ăn có rất nhiều, xác thực không dễ phòng, nhưng mắt thấy bản thân nàng cũng ăn, không cần lo lắng nhiều cái gì. Trước mặt mọi người ăn thịt uống rượu, nửa điểm đều không có cách nào làm giả.

“Ngựa của ta cho ngươi cưỡi!” Mã tặc thủ lĩnh cười ha ha, đem đại hắc mã lại đây.

“Thật sự?” Nữ hài nhi trợn to mắt, một đôi lông mi chớp động chớp động, thêm vào gò má bởi men rượu dâng lên đỏ ửng càng thêm phần xinh đẹp như hoa.

Mã tặc thủ lĩnh trong lòng không khỏi khen một câu, không trách nói hồng nhan họa thủy, tiểu nha đầu như vậy chờ lớn rồi, chỉ sợ muốn nam nhân mạng già.

“Ngươi uống nhiều rượu rồi, cẩn thận kẻo té từ trên ngựa xuống.” Mã tặc thủ lĩnh hiếm thấy quan tâm một câu.

“Có người té xuống ta mới không té!” Nữ hài tựa hồ có chút tức giận, vận lên huyền khí tung người lên ngựa, cũng là có vẻ rất am hiểu cưỡi ngựa.

Đương nhiên ở trong mắt các vị mã tặc, cái này còn không coi là trình độ đệ nhất.

Có cái mã tặc quái gở kêu lên: “Lão đại của chúng ta ban ngày cho ngươi cưỡi ngựa, phần ân tình này ngươi dự định muốn trả làm sao?”

Một cái mã tặc khác nắm bắt cổ họng giả giọng ẻo lả kêu lên: “Vậy ta chỉ có ở buổi tối nhường ngươi cưỡi đi.”

Chúng mã tặc cười đến vỗ bắp đùi, thậm chí có cười đến ngửa ra sau.

Nữ hài đại xấu hổ, một trận roi đi qua đánh cho đám người khởi xướng chung quanh chạy tán loạn.

Mã tặc thủ lĩnh sai người đi dắt ngựa Ngô Minh cưỡi đến.

“Không cho phép ngươi cưỡi ngựa của ta!” Chính đang vung vẩy roi đuổi đánh Ngô Minh cao ngạo kêu lên một tiếng.

“Ha ha. Nữ nhân hẹp hòi.” Mã tặc thủ lĩnh cùng tất cả mọi người cười.

Lại có mã tặc ồn ào: “Lại không phải cưỡi ngươi, ngươi gấp cái gì?”

“Kỳ thực bị cưỡi nhiều rồi cũng thành quen, nói không chừng sau đó liền chủ động để lão đại của chúng ta cưỡi!” Mã tặc nhóm tiếng cười không dứt.

Mã tặc thủ lĩnh hứng thú đã lên, tùy tiện kéo tới một con ngựa nhảy lên, kêu lớn: “Đến, tiểu nha đầu, chúng ta thả phóng mã cước!”

“Phóng mã cước?” Ngô Minh hấp háy mắt không hiểu, điều khiển dây cương cùng mã tặc thủ lĩnh ngang hàng.

“Đây là tiếng lóng, chính là phi ngựa thi đấu!” Mã tặc thủ lĩnh cười nói: “Ta nhường ngươi thời gian ném một đao lên. Ngươi cư việc chạy trước, cây đao này sau khi rơi xuống đất, ta mới phi ngựa. Nhường ngươi như vậy, được chứ?”

Mã tặc thủ lĩnh lấy ra một cây chủy thủ, ở trong tay thẩy thẩy.