Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 212: Ngô Minh yêu cầu ngược




Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Bởi vì nguyên nhân nào đó, ép buộc nhân vật chính đáp ứng điều kiện, làm ba chuyện vì người nào đó.

Chiêu này đối với Ngô Minh mà nói…

Vốn là chơi lại bài cũ a!

Hảo bài cũ!

Ngươi cho mình là ai vậy?

Là NPC trong game?

Hay là ngạo kiều GALGAME nữ nhân vật?

[ thiếu niên a, chỉ cần ngươi đi Đông Sơn đào được dược thảo nào đó, ta liền có thể vì ngươi phối chế cái thuốc giải này ]… Một lời thoại của nhân vật ông lão trong cái game RPG nào đó nói.

[ hứ, nếu như ngươi có thể làm được cái đề bài này, ta đáp đáp ứng ngươi tan học đồng thời ]… Lời thoại nữ nhân vật ngạo kiều trong GALGAME nào đó nói như thế.

Từ nhỏ đến lớn vô số lần đánh RPG, dù cho là chơi GALGAME, đều sẽ gặp phải rất nhiều tình huống như vậy.

“Nếu không giúp ngươi hoàn thành ba chuyện, bọn họ sẽ bị nổ đầu?” Nghe xong cái yêu cầu ông lão che mặt này, Ngô Minh lặp lại một thoáng lời nói của hắn.

Ngô Minh thực sự đối với loại yêu cầu này vô cùng chán ngét.

Ông lão che mặt mắt thấy trên vẻ mặt trắng mịn của nàng, lộ ra một loại nét mặt phi thường quái dị.

Khóe miệng hơi nhếch, khóe mắt hơi giật, vốn dĩ hai con mắt to tròn giờ híp lại, đặc biệt chân mày cau lại hất hất một cái.

Đây là cái sắc thái gì? Ông lão che mặt thấy kỳ quái, ngươi không đáp ứng liền nói thẳng, cái này xem như là tỏ vẻ khó khăn sao?

Hoặc là cái này không phải làm khó, mà là khinh bỉ?

Ngươi cho là lão già ta sẽ yêu cầu ngươi làm cái gì quá đáng sao?

Chớ suy nghĩ lung tung a! Ta có năng lực đối với cái tiểu nha đầu ngươi làm được cái gì?

Khi ta già mà không đứng đắn sao?!

Tông chủ ông lão trong lòng loạn tưởng Ngô Minh sẽ suy đoán chính mình đưa ra yêu cầu quá đáng.

Hắn vừa nãy làm như vậy, phần lớn là xuất phát từ tính tùy ý mà nói, cũng không có cân nhắc quá nhiều.

Ngô Minh đang lúc hỏi han quan tâm Mục Thanh Nhã thì lộ ra một sơ hở, tựa là rõ ràng biểu thị biết thân phận của ông lão, nhưng vẫn yêu cầu hắn không cho thương tổn Mục Thanh Nhã cùng mọi người.

Cái kẽ hở gì?

Cái này vừa vặn nói rõ Ngô Minh căn bản không biết ông lão này tựa là Trượng Kiếm Tông chủ, bằng không nàng hà tất còn muốn lo lắng hắn sẽ thương tổn tông môn đệ tử?

Ông lão che mặt từ cái lời quá mức quan tâm Mục Thanh Nhã của Ngô Minh nghe ra cái lỗ thủng logic này, trực tiếp phán đoán nàng chỉ là đang đánh lừa, thực tế hoàn toàn không biết thân phận chân thật của mình.

Thậm chí, khả năng rất lớn là ngay cả nghi ngờ mình là cái lão ăn mày kia nàng cũng không biết!

Bởi vậy. Tông chủ căn bản không sợ Ngô Minh uy hiếp nói ra thân phận của hắn, cũng sẽ không lo lắng tổn thất danh tiếng khi thân là tông chủ lại lấy tính mạng đệ tử uy hiếp thiếu nữ.

Cái gọi là người lão gian mã lão trơn*, tông chủ xác thực là kinh nghiệm phong phú. Mặc dù Ngô Minh suy nghĩ lanh lợi, cũng không có năng lực hù dọa. (*gần nghĩa với gừng càng già càng cay nhưng với mang sắc thái tiêu cực nhiều hơn)

Nàng đối với Mục Thanh Nhã quan tâm quá mức, tạo thành lỗ hổng.

Nghe được cái ông lão che mặt thân phận không rõ ràng này đưa ra chuyện đáp ứng ba yêu cầu, Ngô Minh đột nhiên cười nói: “Ngươi có phải là muốn nghe《 ỷ thiên đồ long ký 》? Ta nhưng là mới vừa kể《 Thiên long bát bộ 》, hay là ngươi chưa đã nghiền.”

“Cái gì《 ỷ thiên Đồ Long nhớ 》? 《 Thiên long bát bộ 》 là công pháp gì?” Ông lão che mặt không hiểu ra sao hỏi.

Tông chủ dày dặn cỡ nào. Tâm tư rất kín đáo, khó có thể bị Ngô Minh dùng lời nói trắc thăm dò ra.

Nếu là hắn lộ ra một điểm biết mùi vị Thiên Long Bát Bộ, Ngô Minh ngay lập tức sẽ có năng lực phán đoán chín mươi chín phần trăm xác nhận hắn là ông lão hạch tâm nhiệm vụ. Như vậy đã sớm bại lộ thân phận mình là nhân vật cao tầng trong tông môn, liền không tiện lại dùng chuyện Tông Trí Liên cùng mọi người bị bạo đầu để uy hiếp.

“Ngươi lại chưa từng nghe qua《 Thiên long bát bộ 》?” Ngô Minh lại thăm dò.

“Phật gia?” Ông lão sững sờ: “Ngươi không phải người Trượng Kiếm Tông sao? Làm sao có thể biết công pháp phật gia?”

“Ách, cho là ta chưa có nói đi.” Ngô Minh không có dò ra lai lịch ông lão này.

Trên thực tế, Ngô Minh xác thực là không thể xác định cái ông lão che mặt này đến cùng là ai. Vừa nãy bảo sẽ nói ra thân phận của hắn thuần túy là đánh lừa.

Nàng đối với đẳng cấp cảnh giới huyền khí cũng không có rõ ràng như Lôi cung phụng và mọi người vậy, đương nhiên khó có thể liên tưởng đến thân phận của cái ông lão này sẽ cao tới trình độ nào.

Nàng thậm chí chưa hề đem lão già này liên tưởng tới tông chủ, vẻn vẹn chỉ là nghĩ ông lão rất quan trong đối với nhiệm vụ mà thôi.

Nhưng hắn vừa nãy cấp tốc lại gần người Mục Thanh Nhã tập kích, thì cũng không có cái mùi thối gì lưu lại, vì lẽ đó trong lòng Ngô Minh cũng không chắc chắn.

Kỳ thực đây là tông chủ tận lựu che giấu huyền khí, miễn cho bị người khác cảm giác được khí tức đặc thù của hắn.

Trên thân thể lưu lại một ít mùi thối cũng bị ẩn đi, mới không có bị giác quan nhạy cảm của Ngô Minh phát hiện. Cái này trái lại tạo thành vấn đề khiến nàng khó có thể khẳng định thân phận của hắn.

Ngô Minh bĩu môi cười nói: “Ngươi nắm ba tính mạng người ra uy hiếp một cái tiểu cô nương. Còn quả thật không ngại a?”

“Lão phu để ngươi làm ba chuyện, đều không phải chuyện thương thiên hại lý, có gì mà không tiện?” Ông lão che mặt hiên ngang chắp tay sau lưng đứng thẳng.

“Nhưng ta không đáp ứng.” Ngô Minh hừ một tiếng.

Ông lão che mặt kinh ngạc nói: “Liền ngay cả ba chuyện gì còn chưa nghe, ngươi đã liền từ chối? Ngươi lại không lo lắng bọn họ đến thời điểm nhất định liền sẽ bị huyền khí tiềm ẩn bạo đầu?”

“Hừ, Trượng Kiếm Tông chúng ta có thế lực thế nào? Trong tông môn bao nhiêu cao thủ? Không cần sợ huyền khí của ngươi truyền vào? Nhất định có người có thể giải trừ loại huyền khí hẹn giờ này.” Ngô Minh tràn đầy tự tin nói.

“Ta bày ra thực lực đến như vậy rồi, tự nhiên sẽ không có người nào dám vì mấy người các ngươi mà đắc tội ta.” Ông lão cũng đồng dạng tràn đầy tự tin nói: “Hơn nữa chính là hạ độc dễ dàng giải độc khó. Ta gieo xuống huyền khí dễ dàng, nhưng người bên ngoài muốn không làm thương tổn đến ba người này mà lại giải trừ được huyền khí của ta, tuyệt đối khó hơn lên trời! Liền coi như tông chủ các ngươi. Cũng chắc chắn sẽ không vì bọn họ mà hao tổn công lực giải trừ huyền khí của ta.”

Ngô Minh vừa nghe, cảm thấy rất có thể như vậy, tâm trạng cũng là có chút do dự.

Nếu bàn về kinh nghiệm uy hiếp người, nàng tuy rằng ma mãnh tinh quái, nhưng căn bản không có cách nào cùng tông chủ loại lão đầu này so với.

Ngô Minh nhìn Mục Thanh Nhã một chút, tuy rằng thấy nàng dồn sức lắc đầu nhắc nhở mình không nên đáp ứng, nhưng trong lòng vẫn cứ mềm nhũn. Đối với ông lão cò kè mặc cả nói: “Ngươi nói ba chuyện, nhưng lỡ như ta làm xong được hai việc, ngươi lại nói chuyện thứ ba lại để ta đáp ứng thêm ba chuyện, vậy ta không phải là thiệt thòi lớn rồi?”

“Ha ha. Ngươi nha đầu này cho lão phu là ai? Làm sao có thể như vậy?” Ông lão cười ha ha: “Để ngươi làm ba chuyện, cuối cùng, đều là có lợi cho ngươi.”

“Nhược Dao, không muốn nghe sự uy hiếp của hắn!” Hỗ Vân Thương nằm trên đất, nghiêng khuôn mặt cướp ngôn kêu lên: “Những chuyện hắn muốn ngươi làm tuyệt đối không phải chuyện tốt đẹp gì, bằng không lấy trình độ huyền khí của hắn, còn cần dùng tới ngươi đi làm?”

“Vân Thương nói không sai, Nhược Dao, ngươi không nên tin hắn!” Tông Trí Liên thời khắc mấu chốt vẫn đúng là rất giữ vững lập trường, lập tức phụ họa kêu lên: “Ông lão, đẳng cấp huyền khí ngươi cao như thế, tội gì phải làm khó một cái tiểu cô nương a?”

“Ha ha, tội gì? Kỳ thực việc này cùng các ngươi không có quan hệ, liền bởi vì ta nhìn cái tên thái tử Thiên Yêu Cung này không vừa mắt.” Ông lão che mặt cười ha ha: “Nhưng có cung chủ Thiên Yêu Cung che chở, ta cũng không tiện tổn thương hắn.”

Lúc này, Thái tử vừa vặn lại trở về, vừa muốn hướng về hắn mắng vài câu, nhưng ông lão lại đùng một cái đánh ra một chưởng về phía sau, lần thứ ba đem thái tử đánh bay.

“Nhìn xem, cái tên thái tử này thực sự là phiền. Nhưng hắn thiên tư trác tuyệt, dĩ nhiên lại là tư chất thiên khoan. Có người nói hắn là thiên tài số một Trung Nguyên, nhưng ta lại không phục, đặc biệt là cái yêu tinh Thiên Yêu Cung kia…” Ông lão che mặt dừng một chút, mới tiếp tục nói: “Ta cùng Thiên Yêu Cung vốn có ân oán cũ. Ngày hôm nay nhìn thấy ngươi, cũng là có chút hứng thú, cảm thấy nếu là đưa ngươi bồi dưỡng lên, xóa sạch danh tiếng thiên tài Thiên Yêu Cung, thủ đoạn trả thù này ngược lại cũng không tệ.”

Ngô Minh con mắt hơi chuyển động, cười nói: “Ngươi không phải là muốn thu ta làm đồ đệ chứ?”

“Ngươi nghĩ hay thật!” Ông lão che mặt hừ một tiếng.

Lúc này, thái tử đang bị đánh bay xa xa hô một tiếng: “Ông lão! Không cho phép ngươi khi dễ nữ nhân của ta! Không phải vậy cẩn thận ta đánh gãy bộ xương già của ngươi!”

Hắn vừa nói, nhưng lại đột nhiên khẽ cắn răng giậm chân một cái rời đi.

Mọi người có chút giật mình, nhưng mọi người từ thái độ kiêu căng tự mãn vừa nãy của vị thái tử này liền biết, hắn tuyệt nhiên không phải sợ, mà là cảm thấy hắn tựa hồ có chuyện gì gấp bất đắc dĩ, không lo nổi bên này.

Ở đây ngoại trừ tông chủ ra, không có ai biết hắn là bởi duyên cớ thời gian《 đại diệu hóa chân kinh 》, mà bất đắc dĩ mới phải rời khỏi.

Đã đến cực hạn một canh giờ hóa thân bề ngoài nam tính, thái tử không thể đợi tiếp nữa.

“Ít đi phiền phức” ông lão che mặt âm thầm thở một hơi, hướng về Ngô Minh nói: “Lão phu hiện tại đang hỏi ngươi, ngươi đến cùng là đáp ứng hay không?”

“Ngươi đưa ra yêu cầu, ta tự nhiên không thể dễ dàng đáp ứng. Ta ngược lại thật ra có cái kiến nghị, ngươi như có thể đánh thắng ta, ta liền dựa theo hiệp định ngươi đưa ra, đáp ứng làm ba chuyện để cứu bằng hữu của ta.”

Rõ ràng là chính mình uy hiếp nàng, kết quả ở trong miệng nàng đã thành tương tự với lời quân tử hứa hẹn gì đó, hơn nữa lại đưa ra yêu cầu cùng với nàng đánh nhau, ông lão che mặt không nhịn được ý cười: “Để lão phu đánh thắng ngươi? Ngươi đùa giỡn hay sao?”

Mọi người tại đây cũng cảm thấy hoang đường, nha đầu này bao nhiêu tuổi, làm sao có khả năng đánh thắng vị nguyệt giai cấp bậc võ thánh này?

“Không dùng huyền khí, chúng ta chỉ dựa vào chiêu thức công pháp! Ngươi số tuổi lớn như vậy, huyền khí tự nhiên ở trên ta. Nếu như dùng huyền khí đánh thắng ta, khẳng định ngươi cũng không vẻ vang gì.” Ngô Minh đỡ Mục Thanh Nhã hướng về bên cạnh, nói rằng: “Vì lẽ đó ta cho ngươi cái cơ hội, để ngươi đường đường chính chính dùng bản lĩnh thật cùng ta đánh một phen. Hơn nữa ta tuổi còn nhỏ, chiêu số học được cũng không nhiều bằng ngươi. Nhưng ta tiểu hài nhi có lượng nhỏ, không đem chút thiệt thòi ấy để ở trong lòng. Đến đây đi, chúng ta đánh thử xem!”

Mọi người nghe xong trong lòng buồn cười, rõ ràng là cãi chày cãi cối, nhưng nói thật hay giống như nàng ăn thua thiệt nhường vị nguyệt giai võ thánh này vậy.

“Hai vị, có thể nghe một lời của ta không?” Lôi cung phụng chắp tay muốn xen vào một câu.

Ông lão che mặt trừng mắt Lôi cung phụng một cái: “Không cần nhiều lời. Đêm nay không tính toán với các ngươi, đám các ngươi cũng chớ đến quấy rầy. Bằng không đừng trách lão phu không khách khí!”

Ánh mắt của hắn sắc bén như đao, càng khiến chín sao huyền khí Lôi cung phụng rùng mình một cái.

Lôi cung phụng không còn dám xen mồm, chỉ có thể tự lực đem những người nằm trên đất nhấc đến bên trong góc.

Mục Thanh Nhã dùng tay ngữ nỗ lực khuyên can Ngô Minh, nhưng nhất thời không có biện pháp nào khác, chỉ có thể để Ngô Minh thử vận may.

Ngô Minh liếc nhìn Tông Trí Liên cùng Hỗ Vân Thương cả người vẫn còn tê dại, hít sâu một hơi, đứng ở trong chính giữa viện, đối đầu cùng ông lão che mặt.

Nàng lấy xuống túi phi tiêu, lại ném ra hai cái loan đao bên chân, lúc này mới kéo ra tư thế, bày ra chiêu thức mở đầu. Bước chân bất đinh bất bát*, cánh tay không hất lên không ép, lại có một phen khí chất hiên ngang khác. (*thế đứng)

Ở bên trong tường viện ánh lửa chiếu sáng sủa, váy xanh đai tím tôn lên da dẻ trắng nõn trơn mềm của nàng, trực nhiễm phải một vệt nắng chiều đỏ vậy.

Mọi người nhìn đến có chút sững sờ, đặc biệt trong đó một ít người trẻ tuổi tim đập cũng có chút gia tốc