Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 1107: 1107: Kiếm Ý






Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Quy tắc thế giới này, có một số võ giả có thể không thông qua tích lũy huyền khí, liền có thể đạt đến một loại cảnh giới nào đó.

Đương nhiên tình huống như thế bên trong trăm vạn khó có được một.

Thông thường là mấy chục năm mới có một thiên tài như thế xuất hiện.
Hỗ Vân Thương là một thiên tài.

Đừng xem Độc Cô Lạc xấu xí, lại dựa dẫm cha mẹ trợ giúp mới đạt được thành tích, nhưng cũng là thiên tài trăm phần trăm không hơn không kém.
Chỉ có điều người trước là dùng si tình mà ngộ ra đao ý, mà người sau nhưng là dùng lòng ganh tỵ đến ngộ ra kiếm ý.
Ai có thể nghĩ tới, si tình có thể nhập đao, tinh luyện lòng ganh tỵ cũng có thể nhập kiếm?
Có điều chuyện như vậy tựa là đã phát sinh.
Hỗ Vân Thương si tình đao hạo nhiên hào phóng, cương trực công chính không có nửa điểm tà khí.
Nhưng là kẻ xấu xí A Lạc lần thứ nhất vung ra Nhân Đố Kiếm, liền tràn ngập khí tức quỷ dị.
Mũi kiếm sắc bén, nhưng không mảy may kéo ra phong thanh.

Kiếm thế còn ẩn ẩn, giống như muốn từ sau lưng người đánh lén vậy.
“Đây là cái chiêu số gì?” Ngô Minh kinh ngạc thốt lên một tiếng.
Tiếng nói còn chưa rơi xuống, kiếm ý của kẻ xấu xí A Lạc đã tập đến trước người.
Đang ——

Ngô Minh đem cái chuôi thương chặn lại, cùng kiếm ý từ mũi kiếm bắn ra đụng nhau.
“Nguy hiểm!” Long lão kinh ngạc thốt lên một tiếng.
Sát ——
Mắt thường có thể thấy bạch quang loang loáng từ kiếm phong, cùng chuôi thiết thương trong tay Ngô Minh đụng vào, phát sinh một tiếng lanh lảnh.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo đã vô cùng sắc bén cắt đứt cái chuôi thương này.
Cái kiếm phong này là thoát ly từ bảo kiếm của kẻ xấu xí A Lạc, thuộc về kiếm khí cũng không tính là tồn tại thực chất, có điều loại đao mang sắc bén này nhưng làm người tặc lưỡi.
Binh khí trêи diễn võ trường trong hoàng cung, có cái nào sẽ là vật phàm? Chí ít cũng là được làm ra từ tinh thiết thượng đẳng xuất thân từ cửa tiệm sắt được chui rèn hơm trăm lần.
Nhưng là ở trước mặt cái loại kiếm phong này chỉ phát sinh hai tiếng vang hưởng yếu đuối trầm thấp, cũng đã bị nó sắc bén cắt đứt.
Không chỉ có như vậy, Ngô Minh chỉ cảm thấy chuôi thương trong tay từ vụ chấn động khẽ kia, một luồng sức mạnh quỷ dị dọc theo cái chuôi thương này xâm nhập vào cánh tay của mình.
Hạt lão mấy người cũng nhìn ra không ổn, tiếng kinh hô dồn dập truyền đến: “Không được đỡ, mau tránh ra!”
Cánh tay phải Ngô Minh tê rần trong nháy mắt đã buông bỏ thiết thương trong tay, đồng thời thân thể làm một cái thế thiết bản kiều thức* hướng về phía sau liền đổ.

(*hai tay chống ngược ra sau như cây cầu)
Hiểm hiểm liền tránh khỏi bị thương, kiếm phong màu trắng tựa là quét qua sát chóp mũi Ngô Minh lướt đi.
Người chứng kiến bên sân đều toát ra một thân mồ hôi lạnh phía sau lưng.
Người bên ngoài rõ ràng, vừa nãy nếu Chu Chỉ Nhược né tránh đòn công kϊƈɦ này hơi chậm một chút, hoặc là nói hơi nhanh một chút.

Đều muốn xảy ra vấn đề lớn.
Trong giây lát né tránh này, chắc chắn là vừa đúng.

Nếu là né tránh chậm, nhẹ thì cằm bị tước mất một khối, nặng thì đầu đều muốn rơi.


Mà nếu là né tránh sớm.

Động tác thiết bản kiều của nàng khiến bộ ngực nguyên bản đã cao vút nảy lên khỏi vị trí, chỉ sợ liền muốn biểu diễn phần hí kịch kiếm tước ngọc nữ phong.
Đương nhiên bên trong có mấy người lòng dạ xấu xa thầm kêu đáng tiếc, chưa từng thấy kỳ cảnh như vậy đây.
Mũi kiếm kẻ xấu xí A Lạc lướt qua Ngô Minh, thế đi không giảm, mãi đến tận xa xa đem một cây đại thụ cắt đứt rất nhiều cành cây.

Ở trong một trận tiếng cành cây lá cây ào ào rơi xuống mới coi như có kết thúc.
Ngô Minh sau khi né tránh khôi phục thân hình, cả giận nói: “Ngươi ra tay quá ác chứ?”
Kẻ xấu xí A Lạc cũng không để ý tới Ngô Minh, bởi vì hắn từ vừa nãy phát chiêu trong nháy mắt đó hai mắt khép lại quan bế.
Hắn tuy rằng trong lòng rất yêu thích vị thiếu nữ này, nhưng cùng so với bản thân mình, còn là mình quan trọng hơn.

Vì lẽ đó căn bản sau khi ra chiêu đều không cân nhắc sự sống còn của đối phương, mà là lập tức dành thời gian nhắm mắt ngưng thần, toàn tâm lĩnh hội cảm giác ngộ đạo trong thời khắc chớp mắt là qua này.
Đố kị tâm!
Đây chính là khởi nguyên kiếm ý của kẻ xấu xí A Lạc.
Chờ sau khi cái cảm giác này xác thực ổn định ở trong lòng, hắn mới chậm rãi mở mắt ra, nhìn thiếu nữ trước mắt có chút cảm giác chật vật nhưng vẫn còn đang quát mắng bản thân, trêи mặt chỉ là mỉm cười.
“Ngươi muốn giết cũng phải dùng chiêu thức bình thường a.

Làm cái gì chém gió xoáy, chém tật phong loại hình đạo cụ phi hành liền thuộc về chơi xỏ a.” Ngô Minh xoa eo quát mắng.
Nàng muốn làm trễ nãi chút thời gian.

Kẻ xấu xí A Lạc nói: “Ngươi không bị thương chút nào a, tất nhiên là trong lúc nguy cấp né tránh được tương đương quả đoán.

Cái phần huyền võ thiên phú này thật là khiến người ta tiện sát.”
“Suýt nữa chết người có được hay không?” Ngô Minh trừng mắt.
“Chu cô nương có đôi mắt trông thật là đẹp, chính là nói khác nào tinh tú trêи trời cũng không quá đáng.

Mặt mày trong lúc đó có cái loại phong tình làm người thương yêu càng làm cho ta có chút không xuống tay được.” Kẻ xấu xí A Lạc cười nói: “Chỉ là vừa nãy đã nói qua, ta muốn giết ngươi.”
Vừa dứt lời, kẻ xấu xí A Lạc lại là một kiếm vung ra.
“Nhân Đố Kiếm!”
Lần này tốc độ vung kiếm càng nhanh, hơn nữa kiếm phong vung ra càng thêm lóe sáng.

Nhưng là tuy rằng chói mắt, nhưng cũng không đến nỗi như là thái dương chói lóa như vậy, mà là một loại ánh sáng quỷ dị.
“Trở mặt so với lật sách đều muốn nhanh hơn a!” Ngô Minh hai mắt híp lại, trong lòng đại đại cảnh giác.
Kẻ xấu xí A Lạc cái kiếm chiêu này là cái quái gì mà lạ vậy? Lẽ nào là ngộ đạo?
Nàng không nghĩ tới dĩ nhiên là vì chính mình biểu hiện quá mức thiên tài, trái lại nhường Độc Cô Lạc có đột phá mới.
Đòn đánh kiếm phong này càng mảnh.

Uy thế tuyệt nhiên không có yếu bớt mà càng tăng mạnh hơn.
“Mau mau dừng tay!” Long lão ở một bên hét lớn: “Độc Cô Lạc ngươi điên rồi sao? Không thể loạn hạ sát thủ!”
Hắn trong cơn sốt sắng không lo được trình độ huyền khí của bản thân chỉ còn dư lại như người thường, đã chạy về phía trêи sân.
Long lão đương nhiên nhìn ra Độc Cô Lạc đã trong chớp mắt lĩnh ngộ kiếm ý.

Bất quá hắn quan tâm không phải là cái kẻ xấu xí này, mà là vị mỹ nữ có thể so với đệ tử thân truyền của mình kia.
Hắn là nhìn ra rồi, Độc Cô Lạc là ở thời khắc lĩnh ngộ kiếm ý.


Tranh thủ thời gian nắm giữ cảm giác ngộ đạo, vì lẽ đó không ngừng xuất kiếm.
Tu vi một đời của bản thân cũng đã truyền cho vị mỹ nữ kia hơn nửa, há có thể để hắn đem nàng ra luyện tập?
“Chúng ta nhanh đi ngăn! Hai người bọn họ liều chết rồi ai tổn thương ai cũng không được a!” Mãng lão hô to một tiếng, cũng hướng về trong sân vọt tới.
Ưng lão, Hạc lão, Tê lão mấy người cũng giậm chân nhảy vọt đi qua đó: “Nguyệt giai thánh giả kiếm ý, đâu phải một cô gái chín sao huyền khí là có thể gánh vác được a!”
“Lạc nhi dừng tay a!” Hạt lão không có xông về phía trước.

Bởi vì nhìn ra là con trai của mình đang ở lúc luyện tập, không muốn làm quấy nhiễu cảm ngộ ngộ đạo của hắn.

Nàng còn muốn kéo tay Nguyên Liệu điện chủ: “Thực lực ngươi căn bản không đủ để ngăn cản hắn.

Hay là chờ ở chỗ này vạn nhất Chu Chỉ Nhược bị thương liền mau mau trị liệu.

Vạn nhất ngươi cũng tổn thương, ai tới cứu người?”
Lời này nói cũng đúng.

Cuối cùng cũng coi như Hạt lão còn nghĩ đến Chu Chỉ Nhược tốt nhất có thể trở thành vợ của con trai mình, vì lẽ đó vẫn tính là cân nhắc an nguy của nàng.
Kỳ thực nàng cũng là trong phút chốc không có ngẫm nghĩ.

Cái nữ hài nào bị nam nhân điên cuồng chém giết như vậy, còn muốn có khả năng gả cho hắn? Cái này đã vượt qua phạm trù luận bàn, quả thực muốn hạ tâm ngoan thủ lạt, không thương hương tiếc ngọc, hoa khai hoa lạc, lạc hồng vô số…
Khụ khụ, ngược lại nữ tử bình thường cũng không còn muốn suy nghĩ thêm về hôn sự này, huống hồ là Ngô Minh loại này.
Các vị trưởng lão thân hình như điện, trong nháy mắt đã áp sát Độc Cô Lạc.
Mà thân hình Ngô Minh gấp trốn, miễn miễn cưỡng cưỡng cuối cùng cũng coi như là né tránh kiếm phong thức thứ hai của Độc Cô Lạc.
Thế nhưng dưới sườn trái của nàng nhưng là bị mũi kiếm cắt đến, mắt thấy như bị cắt đậu hủ vậy cắt đi một khối lớn.
Có người chú ý tới trong lòng kêu to: Xong, Chu Chỉ Nhược trọng thương! Mặc dù có Nguyên Liệu điện chủ cứu trị lưu được tính mạng, chỉ sợ tu vi võ học cũng phải ngã xuống rất nhiều..