Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 1084: Giao đấu Huyền Vũ Hoàng




Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Huyền Vũ Hoàng tiến vào trong lều hồng phương, ngay ở trước mặt ba vị tiểu tướng đối với Hồng lão nguyên soái nói mình muốn tới chơi cờ hành quân.

Ba vị tiểu tướng tự nhiên giật mình, mà Hồng lão tướng quân nhưng là kinh ngạc lớn nhất.

Đã có chừng mười năm chưa từng gặp Huyền Vũ Hoàng tự mình chỉ huy việc quân.

Thế hệ trẻ có thể không biết, nhưng lão nguyên soái làm sao có thể quên? Hai mươi năm trước, Huyền Vũ Hoàng ở trên chiến trường hầu như là trăm trận trăm thắng. Thậm chí có một lần lão nguyên soái rơi vào trong cạm bẫy nguy hiểm do Tề vương thiết kế, cũng là Huyền Vũ Hoàng xuất kỳ binh* đem hắn mạnh mẽ cứu trở về. (*ý là việc dụng binh hay)

Ở trong mắt Hồng lão nguyên soái, Tề vương cùng Huyền Vũ Hoàng đều là kỳ tài trên chiến trường. Hai người mỗi người có ưu điểm riêng, nếu là ở dưới tình huống binh lực ngang nhau, rất khó phân ra thắng bại.

Bất quá nước Tề có Tề phi làm phụ trợ, lực lượng quân sự nước Tề ở dưới việc phu thê hợp lực, nhưng là có thể cùng Huyền Vũ Hoàng ganh đua cao thấp. Nếu không có như vậy, chỉ sợ Huyền Vũ Hoàng đã sớm thừa dịp nước Vũ lực lớn, dần dần ép vỡ nước Tề, thực hiện được bá nghiệp.

“Hoàng thượng dụng binh, lão phu muốn rửa mắt chờ xem!” Hồng lão nguyên soái khó nén tâm ý hưng phấn: “Đáng tiếc phải đi ra ngoài làm một cái người quản trò, không thể ở bên cạnh hoàng thượng đích thân nghe quân lệnh, thì quá đáng tiếc rồi!”

Huyền Vũ Hoàng rất tùy tiện hướng về một chỗ ngồi xuống, ngón tay gõ lên mặt bàn: “Ha ha, sau đó trẫm chỉ huy còn muốn dựa vào ngươi bình luận, chớ để thiên vị.”

“Làm người trung gian nếu dám bất chính, thỉnh cầu hoàng thượng chém xuống cái đầu bạc này của lão thần!” Hồng lão nguyên soái cười ha hả vừa chắp tay, lại hướng về ba vị tiểu tướng nói: “Cơ hội tốt như vậy, không nên lãng phí. Quỳ xuống đất lắng nghe hoàng thượng thánh đoạn*!” (*thánh phán)

“Mạt tướng nhớ tới rồi!” Ba vị tiểu tướng quỳ một chân trên đất, liên tiếp đáp ứng.

Bọn họ hoàn toàn vứt bỏ bầu không khí tang thương suy sụp khi bại trận vừa nãy, càng không có tiếp tục u sầu hoài niệm nữa. Mỗi một người đều trợn tròn cặp mắt chờ xem thủ đoạn điều quân của hoàng thượng.

Đương nhiên hoàng thượng tự mình ra trận, tự nhiên nói rõ ba tên tiểu tướng thua bởi đối thủ tuyệt không tầm thường.

Có thể bại bởi đối thủ mà Huyền Vũ Hoàng cảm thấy ngứa nghề muốn đọ sức. Tự nhiên là tuy bại còn vinh.

Ba vị này tiểu tướng liền quỳ một chân trên đất, đây là một loại lễ tiết thần tử. Bọn họ liền dùng tư thế như vậy nhìn Huyền Vũ Hoàng bắt đầu lâm trận chỉ huy rồi.

Ngô Minh nếu như ở hiện trường nhất định phải biểu thị không chịu được. Quân vương ở khi chơi trò chơi, thần tử liền muốn quỳ một chân trên đất tỏ thái độ như thế? Đương nhiên trong này có bởi vì duyên cớ hoàng thượng tự mình phát lệnh, nhưng cũng quá không có địa vị.

Bất quá ba vị tiểu tướng này cũng là yên tâm thoải mái, một điểm tâm ý mâu thuẫn đều không có.

Ngược lại thì Huyền Vũ Hoàng đang đợi Hồng lão nguyên soái ở bên ngoài đưa văn giản khai chiến, thì phất tay một cái: “Ba vị tiểu tướng quân đứng lên đi.”

Ba viên tiểu tướng vừa nghe hoàng thượng đề cập tới bản thân, tương đối vui vẻ hành lễ xong đứng lên, chắp tay trước ngực đứng bên sát bên bảo vệ hoàng thượng.

Bành Đại tổng quản ở bên đối với bọn họ hơi cười tỏ thiện ý. Ba vị tiểu tướng cũng mau mau đáp bằng một cái cười.

Bành Đại tổng quản ở trong lòng thầm kêu: Ta quả nhiên là không có nhìn nhầm. Chu cô nương thắng được phải kêu là một tiếng sảng khoái a. Trước ở bên ngoài, hoàng thượng mỗi khi nhìn thấy chỉ lệnh chiến đấu của Chu Chỉ Nhược cũng dần dần nhíu mày. Nhưng đến giai đoạn cuối cùng, cư nhiên vỗ vỗ tay đứng lên.

Chắc chắn là hoàng thượng lúc vừa bắt đầu còn không có lý giải ý đồ chiến thuật của Chu cô nương, còn tưởng rằng nàng là có lòng nhưng không đủ lực. Nhưng không nghĩ tới sau đó mê đề của chiến thuật dần dần mở ra, xảo diệu bố trí từng cái từng cái triển khai xong, Huyền Vũ Hoàng liền đại đại tán thưởng hơn nữa.

Cũng là bởi vì cái này, Huyền Vũ Hoàng mới dự định để bản thân đến làm nóng người rồi.

“Bẩm báo hoàng thượng. Hành quân kỳ văn giản đưa đến.” Lính liên lạc quỳ xuống đất dâng quyển trục.

“Nơi này chỉ có tướng lĩnh hồng phương.” Hoàng thượng đem quyển trục Bành Đại tổng quản chuyển giao tới mở ra, chỉ thấy nội dung viết bên trên rõ ràng giống nhau như đúc!

“…” Huyền Vũ Hoàng nhìn rõ ràng sau, không khỏi lắc đầu cười nói: “Thực sự là thù dai a.”

Ba vị tiểu tướng ở bên thầm nghĩ: Kỳ thực là hoàng thượng chính ngài làm như vậy trước tiên…

Đồng dạng cục diện thiết trí, vẫn là ở hai bên bờ sông, quân lực hai bên cân bằng.

Đánh như thế nào cùng chiến công ra sao, liền xem mưu lược song phương.

“Dọc theo hai dặm đường sông đóng trại. Phân kỵ binh ba ngàn tại thượng nguồn sông tuần tra, mỗi ngày ba lần tuần hoàn.” đạo quân lệnh thứ nhất của Huyền Vũ Hoàng, liền trực tiếp liên quan đến nội dung phòng bị thủy công lần trước. Đây là quyết định giống như biết trước, chỉ có điều biết nội tình màn chơi trước, ba vị tiểu tướng ở bên nghe cũng không đến nỗi quá mức kinh diễm.

Huyền Vũ Hoàng từng đạo từng đạo quân lệnh ban truyền đi xuống. Giả lập đại quân ở một bên bờ sông bày trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Ở bên ngoài Hồng lão nguyên soái nghe lính liên lạc miêu tả, không khỏi ở thầm nghĩ trong lòng: Có thể là so với mười mấy năm trước tuổi tác tăng trưởng. Huyền Vũ Hoàng dụng binh đã truy cầu ổn trọng.

Đương nhiên không bài trừ bởi vì duyên cớ Chu Chỉ Nhược chuyên thắng về đánh bất ngờ. Ở ván trước quân địch vượt sông thì cho thả lũ có điểm ngoài dự đoán của mọi người. Huyền Vũ Hoàng dụng binh ổn thỏa một ít, chầm chậm đợi thái độ người trẻ tuổi nóng lòng cầu thắng phạm sai lầm, xác thực là đạo thủ thắng thuận lợi nhất.

Bất quá, Hồng lão nguyên soái đợi một lát, cũng không có đợi được quân lệnh trong lều vải của hoàng phương.

Đều có chút không kịp đợi được nữa, mới thấy lính liên lạc đi ra, một bước ba hoảng lại đây.

“Thứ hỗn trướng, truyện cái lệnh cũng đi thành như vậy?!” Hồng lão nguyên soái quát lớn một tiếng.

“Nguyên soái bớt giận.” Lính liên lạc sợ đến khốn đốn chạy tới, rầm một tiếng quỳ xuống: “Thực sự là bởi vì Chu thống lĩnh tựa là hạ lệnh như vậy, sắp xếp tiểu nhân liền muốn chậm chạp như thế, đi ba bước lùi hai bước lại đây.”

Hồng lão nguyên soái mặt trầm xuống: “Hoang đường, lẽ nào có lí đó!”

“Tiểu nhân không dám lừa gạt nguyên soái.” Lính liên lạc mau mau giải thích: “Chu thống lĩnh nói, nếu là người quản trò trách cứ, liền giải thích nói hồng phương nhất định án binh bất động. Ngược lại phía trước một đoạn thời gian uống cạn chén trà sẽ không có bất cứ chuyện gì phát sinh, liền để ta chờ. Mãi đến tận thời gian lắc lư một chung trà qua đi, lại trình phần lệnh giản này lên”

“Đem ra ta xem!”

Lính liên lạc vội vàng từ bên hông lấy ra một cái lệnh giản được gấp kỹ mà Chu thống lĩnh đưa cho. Đây là một miếng chèn lên trang giấy, kẹp ở nơi khe hở lệnh bài.

Hồng lão nguyên soái mở ra xem, đầu tiên là trong lòng thầm khen một câu kiểu chữ tốt có phong mang nữ tử, lập tức nhìn lên, nhưng là vô cùng ngạc nhiên.

Chỉ thấy mặt trên viết một hàng chữ ngắn: “Lão nguyên soái chớ vội, uống cái trà ăn cái bánh bao, sau thời gian chén trà nhỏ chúng ta lại tiếp tục.”

Nha đầu này, rõ ràng đoán được ta sẽ sớm yêu cầu lệnh giản. Hồng lão nguyên soái suýt nữa bật cười.

Tướng quân cùng các nữ tướng chu vi còn muốn đang ở dùng bữa uống rượu, cũng không biết hắn cười cái gì.

Rất nhanh, người lính liên lạc thứ hai lảo đảo theo từ trong lều hoàng phương lung lay đi ra.

Lão nguyên soái ngoắc nói: “Ngươi mau nhanh lại đây.”

Lính liên lạc mau mau lại đây, cư nhiên chủ động dâng một phần lệnh giản.

Hồng lão nguyên soái ngạc nhiên nói: “Ngươi biết ta muốn cái gì?”

“Hồi nguyên soái. Chu thống lĩnh dặn dò nói, một khi lão nguyên soái gọi tiểu nhân, trình lên phần lệnh giản này là được.” Lính liên lạc đã định liệu trước mà hồi đáp.

Hồng lão nguyên soái cũng không hỏi thêm nữa, mở ra lệnh giản đến xem, chỉ thấy mặt trên vẫn là kiểu chữ nữ tử đẹp đẽ lại mang theo chút thô bạo: “Hồng lão nguyên soái xin chờ một chút, quân lệnh hồng phương đến rồi, hẳn là ở bờ sông nửa đêm nổi trống. Mời ta làm ra tiếp đối sách.”