Tái Giá

Chương 31: Ngoại truyện 1




Phu thê Tạ Ung và Nguyên Nghi Chi hai người nắm tay cùng sống hạnh phúc bên nhau cả đời, vợ chồng ân ái thủy chung, toàn tâm toàn ý, ghen chết người khác.

Nguyên Nghi Chi tổng cộng sinh được sáu người con, bốn nam hai nữ, cộng thêm Tạ Chiêu nữa, Tạ Ung tổng cộng có bảy người con, nếu như không so đo giới tính, Tạ mẫu giúp hắn coi qua số mạng, nói hắn cuộc đời này sẽ có "Bảy con tám cháu", xét ở một trình độ nào đó cũng đúng được một phần.

Tạ Ung thương yêu nhất chính là tiểu nữ nhi Tạ Noãn, phàm là cha mẹ thì đều có phần thiên vị, đây là bản năng của con người, hơn nữa Tạ Noãn là hài tử nhỏ nhất trong nhà, Ca Ca Tỷ Tỷ cũng nguyện ý nhường nhịn cho nàng, đối với sự thiên vị của phụ thân mọi người cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt.

Dung mạo Tạ Noãn được tập hợp tất cả ưu điểm từ cha mẹ, là một đứa trẻ xinh đẹp nhất trong nhà, sở hữu được một đôi mắt phượng rất mê hoặc lòng người, thậm chí Nguyên Nghi Chi rất lo lắng khi con bé trưởng thành sẽ bởi vì quá xinh đẹp mà gây họa.

Tiểu hài tử được cha mẹ yêu thương cưng chiều nên sẽ có chút kiêu căng bốc đồng, Tạ Noãn cũng không ngoại lệ.

Lúc Tạ Noãn tròn năm tuổi, đã rất thích chưng diện, rất thích so sánh mình với những người bạn nhỏ cùng trang lứa khác, Nguyên Nghi Chi đối với tích cách mang khuynh hướng không tốt này của con bé cũng rất là nhức đầu, rất muốn nghiêm khắc dạy dỗ nữ nhi, nhưng lại bị Tạ Ung che chở, khiến Nguyên Nghi Chi giận dữ mắng mỏ "Từ Phụ sinh bại nữ".

Một ngày nọ, Tạ Noãn đi theo mẫu thân ra ngoài bái phỏng trở lại, lập tức đến thư phòng tìm được Tạ Ung, giơ trên chiếc khóa hoàng kim Trường Mệnh mang trên cổ mình, lớn tiếng nói: "Phụ thân, con không muốn cái khóa này, xấu quá đi! Ai thấy cũng đều cười nhạo con!"

Lúc này Tạ Ung cũng đã trở lại kinh thành, thăng cấp làm hữu tướng Cảnh quốc, cùng Tả tướng Nguyên Tu Chi cùng nhau nắm giữ triều chính, là văn thần nội bộ trụ cột vững vàng.

Tạ Noãn được sinh ra ở kinh thành, lớn lên ở kinh thành, kiến thức rộng rãi, còn thích gả cho Lưu Hành, nàng rất không thích trên cổ mình mang chiếc khóa hoàng kim Trường Mệnh, vừa nặng nề vừa kém cỏi lại còn lạc hậu, khiến cho thể diện danh tiếng mỹ nữ khuê tú của nàng ở kinh thành mất sạch.

Chiếc khóa hoàng kim Trường Mệnh này nghe nói là đồ gia truyền của Tạ gia, Ca Ca Tỷ Tỷ của Tạ Noãn ai cũng có, hơn nữa đều là phụ thân tự mình làm cho bọn họ đeo, mỗi người một cái, bao nhiêu người con thì có bấy nhiêu cái, hiện tại đến phiên Tạ Noãn nhỏ nhất cũng phải đeo một cái.

Từ trước tới nay hễ Tạ Noãn muốn cầu xin điều gì, bất kể là ăn uống, đồ chơi hay là cần thứ gì, Tạ Ung cũng sẽ tận lực làm hài lòng nàng, nhưng hôm nay Tạ Ung lại nghiêm mặt lên nói: "Nói xằng nói bậy! Ngươi tuổi còn nhỏ như vậy mà đã biết học thói ham mê hư vinh rồi sao? Chỉ biết bảo sao nghe vậy, một chút chủ kiến cũng không có."

Từ nhỏ Tạ Noãn rất ít khi thấy sắc mặt này của phụ thân, lúc này đã bị dọa sợ không nhẹ, bàn tay nhỏ bé nắm chiếc khóa hoàng kim cứng ngắc, trong đôi mắt phượng trong suốt xinh đẹp từ từ long lanh ngấn lệ.

Tạ Ung thở dài, khom lưng bế tiểu nữ nhi để ngồi trên đùi mình, bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng đang nắt chặt chiếc khóa Trường Mệnh, dịu giọng nói với nàng: "Con có biết chìa khóa Trường Mệnh này từ đâu mà có không?"

Tạ Noãn non nớt trả lời: "Đồ gia truyền của Tạ phủ chúng ta ạ."

"Nơi khởi đầu không phải là đó." Ánh mắt Tạ Ung bỗng trở nên ấm áp, nhẹ lời nói: "Để phụ thân kể cho con nghe một câu chuyện xưa. Đã rất nhiều năm trước đây, có một cử nhân* bần hàn vào kinh đi thi, bởi vì đất lạ không quen nên đã ngã bệnh, xài hết ngân lượng vốn đã rất ít ỏi, kết quả bị khách điếm đuổi ra ngoài. Cử nhân vạn bất đắc dĩ đành đến ngủ trọ ở Hoàng Quốc tự, nghe nói người xuất gia từ bi làm phước, kết quả bởi vì sĩ tử đi thi tìm nơi ngủ trọ ở lại trong tự miếu quá nhiều, vì thế nếu như không có tiền thì sẽ không cho vào. Người cử nhân đó cứ ngơ ngác đứng ở ngoài cửa Tự Miếu, ngước mắt không có ai quen biết, đi nương nhờ thì không được cho vào cửa, ngay cả tiền muốn ăn bát cơm cũng không có, nói không chừng cũng sắp phải đói chết."

Tạ Noãn há to cái miệng nhỏ nhắn hỏi: "Hắn thật là đáng thương, tại sao hắn không đến nhà chúng ta chứ? Con sẽ đem Quả Quả của con tặng cho hắn một chút xíu nha."

Tạ Ung bật cười lên, không nhịn được hôn một cái lên gương mặt của tiểu nữ nhi, nói: "Noãn Noãn rất ngoan, cũng tốt bụng giống như mẹ con vậy. Lúc ấy hả, có một tiểu cô nương chín tuổi đi theo người nhà đến Hoàng Quốc tự dâng hương, nhìn thấy tên cử nhân nghèo túng đó, tăng nhân lại không chứa chấp, nàng liền nhảy xuống khỏi xe ngựa, tháo xuống chiếc khóa hoàng kim Trường Mệnh trên cổ nàng đưa cho tên Cử nhân nọ, nói với hắn: "Mẫu thân nói cái này rất đáng tiền, ngươi dùng cái này để đổi tiền chuẩn bị cho cuộc thi đi." Ma ma của Tiểu cô nương bước tới ngăn cản nàng, nói với nàng đó là chìa khóa Trường Mệnh của nàng, không thể tặng cho người, nhưng tiểu cô nương lại nói: "Người xuất gia vốn nên từ bi làm phước nhưng lại không từ bi, chìa khóa Trường Mệnh được cần xin từ ngôi chùa này cũng chưa hẳn có thể bảo vệ ta được trường mệnh à? Còn không bằng tặng cho người, giúp người khác một tay, có lẽ còn có thể tích phúc tích đức đấy." "

Tạ Noãn ngơ ngác nghe, nàng vẫn không thể hoàn toàn hiểu hết ý nghĩa ẩn bên trong lời nói của phụ thân, nhưng trực giác cảm thấy tiểu cô nương kia cũng thật đáng yêu, vì thế hỏi: "Vậy sau đó thì sao?"

"Sau đó hả, cử nhân dùng khóa hoàng kim đó đem vào trong tiệm cầm đồ đổi lấy chút tiền, cũng đủ cho hắn ở trọ và ăn cơm, hơn nữa còn chống chọi cho đến khi hắn thi đỗ Trạng nguyên. Thi đỗ Trạng nguyên đã có tiền rồi, cử nhân liền đến tiệm cầm đồ chuộc về chiếc khóa hoàng kim Trường Mệnh nọ, chiếc khóa nọ từ đó đã trở thành vật truyền gia bảo."

Tạ Noãn vẫn còn chưa thỏa mãn, lại hỏi: "Còn sau đó nữa thì sao? Tiểu cô nương kia đâu?"

"Sau đó nữa hả, sau đó thì tiểu cô nương kia trưởng thành, gả cho cử nhân nọ, còn sinh một đống tiểu oa nhi, tiểu nữ nhi nhỏ nhất được gọi là Noãn Noãn."

Tạ Noãn trừng lớn mắt phượng, rồi liên tục nháy mắt, sau đó cúi đầu nhìn xem chài khóa hoàng kim ở trên cổ mình, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn vào mắt phượng giống nhau như đúc của phụ thân đang ẩn chứa ý cười, trong đầu xoay chuyển một vòng, trực giác lại khiến cho nàng hỏi: "Đây chính là chiếc khóa hoàng kim mà tiểu cô nương đó tặng cho người cử nhân nọ?"

"Đúng rồi." Tạ Ung nhìn chiếc chìa khóa mà trong ánh mắt dịu dàng như nước, trước mắt dường như đang hiện lên một tiểu cô nương có dung mạo như vẽ, da thịt trắng như tuyết, nàng tự tay đem chìa khóa hoàng kim tặng cho hắn, ánh mắt trong suốt đơn thuần cùng với nụ cười ấm áp.

Tạ Noãn "Oa" lên một tiếng, lại qua thật lâu mới hiểu ý, hỏi: "Tiểu cô nương đó chính là nương nương?"

Tạ Ung mỉm cười gật đầu.

Tạ Noãn lại lớn tiếng kêu “oa oa” lên lần nữa, ánh mắt nhìn lại chiếc chìa khóa hoàng kim kia đã không còn cảm thấy chán ghét nữa, mà giống như đang nhìn một món vật chi bảo gia truyền chân chính.

Thời điểm Tạ Noãn trưởng thành xuất giá, từng mong muốn chiếc khóa hoàng kim nọ trở thành đồ cưới của mình, đáng tiếc phụ thân luôn luôn đối với nàng hào phóng nhưng lại hẹp hòi không chịu cho nàng, nói muốn giữ lại chiếc khóa này lại cho con cháu Tạ gia, không cho người khác họ.

Trước khi xuất giá, Tạ Noãn có hỏi phụ thân: "Tại sao người không nói cho nương biết chuyện này?"

Nguyên Nghi Chi vẫn không hề hay biết về bí mật khóa hoàng kim ở Tạ phủ, cái khóa hoàng kim đó chìa khóa Trường Mệnh mà năm đó Hoàng Quốc tự đã bán ra số lượng rất lớn, những gia đình phú quý hầu như đều có, hình dạng của nó cũng không có cái gì đặc biệt, cho nên Nguyên Nghi Chi căn bản không nhận ra nó.

Tạ Ung cười lắc đầu, nói: "Nương con ngày thường thích làm việc thiện, nàng đã sớm quên mất một cái nhấc tay của mình khi còn bé, ta cần gì phải nói lại cho nàng biết đây? Tự ta ghi nhớ trong lòng như vậy đủ rồi."

"Nhưng nếu như nương nương biết, thì hai ngươi sẽ càng ân ái hơn mà." Tạ Noãn biết nương có cái tên đố phụ, vô cùng không thích những phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp đến gần phụ thân.

"Cũng có lẽ, khi nàng biết rồi, thì lại cho rằng ta cưới nàng là vì báo ân đấy? Vì vậy cần gì phải để cho trong lòng nàng lại có thêm điều vướng mắc?"

Tạ Noãn "Ồ" một tiếng thật dài, ngược lại lại hỏi: "Vậy phụ thân là vì báo ân mới cưới nương nương sao? Cho nên mới không để ý đến danh xưng "Khắc phu" của người?"

Tạ Ung ý vị sâu xa trả lời: "Nam nhân là sẽ không vì báo ân mà đánh đổi cả đời của mình."

Có thể để ý đến Nguyên Nghi Chi, quả thật cũng có liên quan đến lòng báo ân, nhưng mà càng để ý thì lại càng yêu thích vị cô nương này, sau đó thường xuyên gặp gỡ qua lại kết giao với Nguyên Tu Chi, từ đó mới hiểu rõ về nhiều mặt người muội muội này của hắn, cho nên mới có lòng tin kiên định cưới nàng về làm vợ.

Thay vì nói là báo ân, thì hắn càng muốn lựa chọn tin tưởng đây là duyên phận.

Hắn từng cưới một người khác, nàng cũng từng hứa gả cho kẻ khác, nhưng nhờ có quỷ thần khiến xui mà cuối cùng bọn họ đã có được mối nhân duyên mỹ mãn.

Một chiếc khóa hoàng kim, khóa chặt cả đời một lòng ái mộ của hắn!!!