Đêm tân hôn, lão phu nhân còn có tâm tư yết kiến tân nương từ phòng tân hôn gọi ra hầu hạ, thật là quá đáng!
Hòa Hà nắm chặt bàn tay nhỏ, trong lòng căm giận bất bình.
Thần sắc Nguyên Nghi Chi trái lại lạnh nhạt, nàng dự liệu được Tạ mẫu nhất
định cực kỳ chán ghét "Sao chổi" như nàng làm con dâu của bà, sau khi
vào cửa chắc chắn sẽ gây khó khăn cho nàng, chỉ là nàng không nghĩ tới
Tạ mẫu lại thiếu kiên nhẫn như thế, mới là đêm động phòng bà bà đã không thể chờ đợi liền ra oai phủ đầu với nàng.
Viện Tạ mẫu Tùng Hạc Viên là một nơi lớn nhất trong Tạ phủ, ung dung yên lặng trang nghiêm, đoan trang khí phái.
Kim Lăng Tạ phủ, "Phủ Trạng Nguyên" ba chữ trên tấm bảng cửa phủ này là do
đương kim hoàng thượng Huyền Dục ngự bút ghi chép, phủ đệ cũng là hoàng
thượng ngự tứ cho Tạ Ung, sau này chuyển nhượng cho Tạ gia, trở thành
tài sản riêng của Tạ gia, à không phải, phải nói là dinh thự bình thường quan phủ cấp cho đại thần.
Có một số đại thần có quyền thế cũng
sẽ được hoàng thượng ban dinh thự, nhưng quyền sở hữu tòa nhà vẫn thuộc
về quan phủ, một khi quan viên qua đời hoặc là giáng chức, hay tạm thời
rời khỏi kinh thành, dinh thự đó cũng sẽ bị quan phủ thu hồi, gia quyến
quan viên thường thường sẽ bị cưỡng bức trở lại quê nhà, nếu không đi
thì dù có ở kinh thành một chỗ đặt chân cũng sẽ không có.
Mà
Huyền Dục hiển nhiên rất ưu đãi Tạ Ung, trực tiếp đem một tòa phủ đệ lớn như thế nằm ở khu vực tôn quý xa hoa làm phần thưởng cho Tạ gia, sau đó còn biến nó thành sản nghiệp tổ tiên Tạ gia, tương lai quan phủ sẽ
không thu trở về.
Tạ phủ mặc dù cao quý, nhưng vẫn không bằng
đương kim Đệ Nhất Thế Gia Nguyên phủ, diện tích Tạ phủ tương đối nhỏ hơn rất nhiều, đó là nơi ở có bảy tòa nhà, ngoài ba tòa đầu dành để ở ra,
bốn tòa còn lại là nội viện thuộc về nữ quyến, rất là rộng rãi hoa viên
phía sau nằm ở tòa thứ sáu, tòa thứ bảy còn lại là dãy nhà sau của đám
nữ bộc, dãy nhà sau cách một cái hẻm hẹp, bên ngoài chính là tường cao
sát đường.
Viện Tạ mẫu Tùng Hạc Viên thuộc về tòa nhà thứ năm,
cao lớn sáng sủa rộng rãi nhất, hơn nữa vùng lân cận phía sau hoa viên – nơi dành cho lão nhân gia giải sầu thư giãn.
Tân phòng Tạ
Ung cùng Nguyên Nghi Chi thuộc tòa nhà thứ tư ở chính viện Thanh Việt
Viên, hai bên chính viện đều có một cái sân nhỏ, kế đến là nơi ở của hai thê thiếp Linh Lung và Thanh Đại của Tạ Ung.
Tạ Ung ngày sau nếu như có thêm nam nhi, nữ nhi mới lớn có thể chuyển vào khuê lâu tòa nhà
thứ sáu phía sau hoa viên, mà nhi nữ trưởng thành, theo quy tắc là phải
chuyển chỗ đến gian thứ ba bên ngoài, đây chính là sự khác biệt đầy
nghiêm khắc giữa nam và nữ.
Hôm nay là ngày đại hôn Tạ Ung tái
giá, phô trương cũng không thua kém năm đó hắn cưới Đinh Cẩm Tú, phụ
thân của Đinh Cẩm Tú mặc dù từng là Tể tướng, nhưng thế lực nguyên gia
vẫn có phần hơn, chẳng qua Đinh Cẩm Tú là nữ tử của chính thê - con của
vợ chính thức, hôm nay Nguyên Nghi Chi là thứ nữ tái giá, danh nghĩa
cùng địa vị phân thượng có vẻ yếu hơn một ít, nhưng những vị khách mời
tới ngày hôm nay so với năm đó còn nhiều hơn.
Tạ Ung còn ở đại
sảnh chiêu đãi những vị khách mời ồn ào hỗn loạn, Nguyên Nghi Chi ở dưới sự hướng dẫn của tiểu nha hoàn đã đi vào Tùng Hạc Viên – nơi ở của Tạ
mẫu.
Tạ mẫu ở trong phòng nhà chính phía Đông, lúc này bà đang
nằm trên một chiếc giường lớn, ngã lưng dựa vào một cái gối to, trên
trán đang đắp khăn vải, sắc mặt có chút tái nhợt, khí sắc thật sự là
cũng không tốt lắm.
Phụ thân Tạ Ung qua đời khi Tạ mẫu mới ba
mươi hai tuổi, cho tới bây giờ, bà thủ tiết đã mười bảy năm, một người
chuẩn mực, đạo đức, chịu nhiều cay đắng khổ cực mà nuôi con khôn lớn,
giờ đây bà như ngọn đèn cạn dầu đứng trước gió (ý nói tuổi già sức yếu
gần về trời), tiểu tử này lại cố chấp cưới một "Sao chổi" vào cửa, Tạ
mẫu cảm thấy bản thân không bị tức chết đã là may mắn lắm rồi.
Thân thể Tạ mẫu thon gầy, mái tóc đã hoa râm, nhưng rất chỉnh tề, cho dù là
nằm ở trên giường, mái tóc cũng không lộn xộn. Khóe mắt khóe miệng bà
đều khắc sâu những nếp nhăn, điều này tôn thêm vẻ ngoài nghiêm nghị cho
bà, so với những quý phu nhân sống an nhàn sung sướng trắng trẻo mập
mạp, thì trên người Tạ mẫu xuất hiện những vết tích tang thương khắc khổ theo năm tháng rõ ràng hơn rất nhiều.
Nguyên Nghi Chi nhìn bộ dáng Tạ mẫu, trong lòng thở dài.
Nếu như nàng ở vào vị trí Tạ mẫu, đứa con trai duy nhất của mình đòi cưới
một sao chổi, có lẽ bà lo sợ sau khi con trai bà cùng sao chổi động
phòng e rằng con trai bà cũng sẽ gặp bất trắc, nàng nghĩ bản thân nàng
so với Tạ mẫu cũng không thể nhìn thông suốt, cho nên đối với hành động
của Tạ mẫu, nàng cũng không oán trách.
"Nương nương, người khỏe
chút nào chưa?" Nguyên Nghi Chi dù là thứ nữ, nhưng nàng cũng xuất thân
đại gia khuê tú Nguyên phủ, lần đầu tiên cùng Tạ mẫu gặp nhau trong cục
diện khó xử như vậy, nàng vẫn như cũ tự nhiên dịu dàng mà hành lễ vấn
an.
Tạ mẫu nằm ở trên giường, khép hờ mắt quan sát, nghiêng
nghiêng liếc nhìn Nguyên Nghi Chi một cái, người nàng mặc áo váy gấm đỏ, áo váy sử dụng những sợi tơ vàng bạc thêu hình vẽ cành Hoa Khai Tịnh Đế quấn quít, rực rỡ huy hoàng tinh xảo xinh đẹp vô cùng, dáng người
Nguyên Nghi Chi uyển chuyển dịu dàng, áo váy bó sát người làm nổi lên
vóc người tuyệt đẹp của một cô nương hoàn toàn trổ mã, hơn nữa nàng còn
có một mái tóc đen dài suông mềm, khuôn mặt xinh đẹp tựa như Dương Chi
Bạch Ngọc, quả thật trong nháy mắt chắc chắn có thể hấp dẫn ánh mắt của
rất nhiều nam nhân.
Tạ mẫu không tự chủ nhíu nhíu mày, bà không
thích nữ nhân quá xinh đẹp làm con dâu của mình, Nguyên Nghi Chi đã hai
mươi tuổi hiển nhiên so với Đinh Cẩm Tú năm đó mười sáu mười bảy tuổi
vẫn chưa hoàn toàn trổ mã càng thêm mê người, không biết con trai bà có
bị mê hoặc hay không đây?
"Không chết được." Tạ mẫu lạnh lùng trả lời Nguyên Nghi Chi một câu.
Nguyên Nghi Chi cười một cái, bỏ qua giọng nói lạnh lùng của Tạ mẫu, quay đầu
hỏi một nha hoàn hầu hạ bên cạnh Tạ mẫu: "Ma ma, trước kia nương nương
cũng có biểu hiện choáng váng như vậy sao? Có thuốc dự phòng không?"
Triệu ma ma là nha hoàn hồi môn của Tạ mẫu, phu quân của Triệu ma ma là quản
gia bên ngoài Tạ phủ, bà là quản gia bên trong, ở Tạ phủ bà cũng có chút thực quyền, bà đối với Tạ mẫu rất mực trung thành, nhưng bà cũng có
năng lực phân biệt, từ lúc Nguyên Nghi Chi vừa bước vào bà đã bắt đầu
xem xét kỹ vị phu nhân mới này, Nguyên Nghi Chi không chỉ có bề ngoài
thoát tục, khí chất tao nhã, ngay cả hành động cử chỉ cũng vô cùng tự
nhiên nhẹ nhàng, không câu nệ ngại ngùng, cho dù nàng biết rõ mình bị bà bà gây khó dễ, sắc mặt cũng không oán giận, vị phu nhân này không biết
là lòng dạ quá sâu, hay là do nàng thật sự được giáo dưỡng tốt, bản tính Lương Thiện?
Bất kể như thế nào, Triệu ma ma đều cho rằng Nguyên Nghi Chi không phải là một nữa tử đơn giản, còn có gia cảnh cường đại
nhà nàng, e rằng chỉ bản thân bà cũng sợ không thể đối phó dễ dàng, so
với Đinh Cẩm Tú năm đó e rằng lão phu nhân nhà mình còn phải khó khăn.
Triệu ma ma quỳ gối hành lễ với Nguyên Nghi Chi, mới kính cẩn hồi đáp: "Hồi
phu nhân, chứng bệnh choáng váng này của lão phu nhân đã có bảy tám năm, bình thường chú ý điều dưỡng theo quy định sẽ không có trở ngại gì, chỉ là mỗi khi mệt mỏi thì người sẽ cảm thấy khó thở hơn thôi, thuốc phòng
bị còn một ít, vừa rồi đã dùng qua."
Nguyên Nghi Chi gật đầu một
cái, đứng trước giường, lại nhìn khí sắc Tạ mẫu một chút: "Con dâu mới
vừa vào cửa, nương nương liền mệt đến mức trở bệnh, đều tại con không
tốt, nương nương còn cần gì, xin cứ việc dạy bảo."
Trên mặt
Nguyên Nghi Chi hàm chứa ý cười, lời nói chân thành, mặc kệ nàng hiền
đức thật hay thông minh giả vờ lừa gạt thì lúc này Tạ mẫu cũng không
phát ra cơn giận.
Tuy rằng Tạ mẫu đối đãi với nàng dâu này không
vừa lòng, nhưng bà cũng có xuất thân nhà Thư Hương (nhà dòng dõi Nho
học), không phải cái loại phụ nữ ở nông thôn chỉ biết một mực la lối om
sòm ăn vạ, nhưng tối nay dù chuyện gì xảy ra, bà cũng không chịu để con
trai bà cùng tân nương tử này động phòng hoa chúc, cho nên nàng chỉ có
thể giả bộ ngã bệnh, nghiêng ngả dựa vào trên gối dựa lẩm bẩm, một dáng
vẻ rất là không thoải mái.
Nguyên Nghi Chi thấy Tạ mẫu không nói
lời nào, chỉ nhắm mắt lại lẩm bẩm, nàng liền ngồi xuống chiếc ghế tròn
trước giường, lại hỏi Triệu ma ma thái y bao lâu nữa mới đến, sau đó
nhìn nha hoàn Tri Vi nói: "Ngươi đi Tiền viện bẩm báo lão gia một tiếng, hãy nói tối nay ta phải ở cùng bà bà, không thể trở về."
Tạ mẫu lại liếc Nguyên Nghi Chi một cái, không lên tiếng.
Tri Vi ra ngoài trong chốc lát, Tạ Ung lại theo nàng cùng trở lại.
Ánh mắt Tạ Ung nhanh chóng nhìn lướt qua người Nguyên Nghi Chi, thấy nàng
đoan trang dịu dàng, không nóng không vội, trên mặt không có nửa điểm
không kiên nhẫn và oán trách, đáy mắt nghiêm trang lạnh nhạt của hắn
thoáng hiện một tia vui mừng cùng tình cảm ấm áp, ngay sau đó hắn cũng
tới trước giường Tạ mẫu: "Nương nương, tối nay hài nhi cũng ở đây hầu hạ bên cạnh người. Nghi Chi vừa vào cửa, mọi thứ đều không hiểu rõ, để
nàng ở bên học hỏi một chút."