Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần

Chương 91: Hành trình sa mạc, bắt đầu!






“Tìm thấy rồi!”

Két! Ầm!

Cánh cửa chính đang rộng mở phía sau bất thình lình sập lại, cùng với đó là một sự âm trầm, kìm nén và tĩnh mịch, trong bối cảnh không khí lạnh toát như một buổi sớm vùng cao, chậm rãi bao trùm lấy toàn bộ cửa hàng.

Tuy nhiên, mặc dù thân là người đang đứng giữa hoàn cảnh nguy hiểm mà không kém phần ác liệt như vậy, nhưng vẻ mặt Tiêu Thiên vẫn bình tĩnh đến lạ. Thậm chí, khóe miệng hắn còn đang khẽ cong lên nụ cười đấy!

“Ngươi muốn mua bản đồ sa mạc Tháp Nhĩ Qua sao?” - Người lên tiếng chính là ông lão trong cửa hàng.

Đáng nhắc đến là, dù đang nói ra những lời vừa rồi, đồng thời cũng rất có thể là thủ phạm bất thình lình đóng cửa chính trước đó, nhưng từ đầu đến cuối, ông lão thần bí này vẫn cặm cụi với việc chạm khắc của mình, chưa từng ngẩng đầu lên đến nửa giây nhìn hai khách hàng duy nhất trong cửa hàng của hắn.

“Không sai.” - Tiêu Thiên xoay người lại, vừa bước từng bước chậm tới trước mặt ông lão, vừa mỉm cười gật đầu: “Ta muốn một tấm bản đồ chi tiết và chuẩn xác nhất, chỗ ngươi có không?”

“Chuẩn xác dựa vào trí nhớ, chi tiết toàn bằng tay nghề, tất cả đều chỉ là tương đối. Huống hồ, sa mạc thay đổi mỗi ngày, cho nên hoàn toàn không tồn tại cái gọi nhất hay nhì gì cả.” - Ông lão không hề có ý đứng dậy giới thiệu sản phẩm, ngược lại là chỉ thản nhiên nói mấy lời vô nghĩa, bộ dáng chẳng giống một người làm ăn buôn bán chút nào: “Đồ vật trên quầy, ngươi tự chọn đi.”


“Vậy sao…” - Đảo mắt một vòng quanh cửa hàng như thể đang xem “đồ vật trên quầy” theo lời ông lão, rốt cuộc Tiêu Thiên lại chìa mảnh bản đồ rách hắn mới tìm được trong góc kia ra và nói: “Thế thì ta lấy cái này!”

Soạt!

Không rõ là mảnh bản đồ rách kia có vấn đề, hay đơn giản chỉ là bởi vì bị tuổi tác làm cho mắt mờ, tay run, mà bàn tay vốn đang chuyên tâm chạm khắc của ông lão bỗng nhiên khẽ run lên khiến đường khắc lệch nhẹ sang một bên ngay khi Tiêu Thiên vừa xòe nó ra và ngỏ ý muốn mua. Một nét lệch này lập tức đem toàn bộ tấm bản đồ được chế tác tỉ mỉ biến thành thứ phẩm.

Chưa hoàn toàn là phế phẩm, nhưng đã không còn cơ hội để trở thành tinh phẩm!

Hơi nhíu mày, rốt cuộc ông lão cũng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn khách hàng của hắn lần đầu tiên. Trong đôi mắt già nua đục ngầu xẹt qua những ý tứ khó hiểu khi “vô tình” đảo qua tấm bản đồ rách trong tay Tiêu Thiên.

Ông lão nhìn lên, cùng lúc đó Tiêu Thiên cũng đang nhìn xuống. Và không khó để cả hắn, lẫn Mộc Ánh Tuyết, nhìn thấy được vết sẹo dữ tợn kéo dài từ đuôi mắt tới khóe miệng bên trái của ông lão.

Tính tình cổ quái, thực lực không rõ, cộng thêm vết sẹo này… nhìn thế nào cũng không giống loại người lương thiện a!

“Ngươi…” - Ánh mắt ông lão đảo đủ một vòng từ Tiêu Thiên, tới Mộc Ánh Tuyết, rồi cuối cùng mới dừng lại trên tấm bản đồ rách kia, giọng nhạt nhòa: “...trước đây từng gặp qua loại bản đồ rách như thế này sao?”

“Đã từng thấy qua tại một phòng đấu giá của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ.” - Tiêu Thiên cười đáp: “Đáng tiếc lúc ấy tranh giành không lại người, bây giờ may mắn gặp lại nên muốn hỏi thăm một chút thôi.”

“Ồ, gia tộc Mễ Đặc Nhĩ a!” - Năm chữ “gia tộc Mễ Đặc Nhĩ” vừa ra, Tiêu Thiên lập tức nhận thấy thái độ ông lão có thay đổi, chỉ là rất nhanh liền được che giấu đi: “Theo kinh nghiệm làm bản đồ nhiều năm của ta, mảnh giấy rách này đơn giản chỉ là một phần bản đồ không trọn vẹn mà thôi, không có gì đặc biệt cả.”

×

— QUẢNG CÁO —

“Tức là ta mua nó không có vấn đề gì chứ?” - Tiêu Thiên cười hỏi: “Giá tùy ngươi ra.”

“Không bán.”

Dứt lời, ông lão lần nữa cúi đầu xuống tấm bản đồ dang dở trong tay. Mặc dù câu trước và câu sau chẳng ăn nhập gì với nhau, nhưng thái độ là kiên quyết không thể nghi ngờ.

“Nếu ngươi đã nói như vậy… tốt thôi!”

Soạt!


“Nhiệm vụ đến đây xem như hoàn thành rồi, chúng ta đi, tiểu Mộc.”

“Vâng, chủ nhân.”

Nhẹ nhàng đặt mảnh bản đồ rách xuống bàn, Tiêu Thiên quay người dẫn theo Mộc Ánh Tuyết đi thẳng ra cửa chính, để lại sau lưng hắn ánh mắt đầy nghi hoặc của ông lão nhìn theo.



Một đêm không có vấn đề.

Sáng ngày hôm sau, mặt trời chăm chỉ thức dậy từ rất sớm để một lần nữa đem đại sa mạc Tháp Nhĩ Qua và vùng phụ cận bao phủ trong một mảnh lửa nóng.

Tỉnh dậy trong một khách điếm bình dân, Tiêu Thiên hít sâu một hơi, đồng thời vươn cái vai có chút cứng ngắc sau cả đêm giữ nguyên một tư thế tu luyện, vẻ mặt không buồn không vui.

Ngày hôm qua sau khi rời khỏi cửa hàng Cổ Đồ của ông lão thần bí, hắn cũng chẳng có tâm trạng nào đi thăm thú xung quanh dưới cái tiết trời oi ả tới 50°C này cả, nên cuối cùng chỉ đơn giản là ghé vào một cửa hàng khác để mua bản đồ rồi đi thuê phòng nghỉ ngơi, trong khi Mộc Ánh Tuyết đi mua sắm vật dụng chuẩn bị cho hành trình vào sa mạc sắp tới mà thôi.

Về phần tấm bản đồ rách kia, một chút xíu cũng không quan tâm!

Theo nguyên tác, mảnh bản đồ rách trong cửa hàng “Cổ Đồ” và mảnh từng được Tiểu Y Tiên tìm thấy trong sơn động tại Ma Thú Sơn Mạch thực chất là hai nửa của nhau, khi ghép chúng lại sẽ được một tấm bản đồ hoàn chỉnh đánh dấu ba địa điểm “nghi” có sự xuất hiện của Tịnh Liên Yêu Hỏa, ngọn lửa giữ vị trí cao tới đệ tam trên Dị Hỏa Bảng.

Bản đồ kho báu theo đúng nghĩa đen a, nhưng đối với người nắm rõ cốt truyện như Tiêu Thiên thì nó hoàn toàn vô dụng rồi!

Ba địa điểm được đánh dấu kia là ở đâu, đi đến đó bằng cách nào, thậm chí cái nào thực sự có dị hỏa, cái nào không… hắn đều đã sớm biết rõ, chẳng thế mà ngày đó vừa xem bản đồ xong Tiêu Thiên liền đốt đi cho gọn chuyện đấy.

×

— QUẢNG CÁO —

Ngoài ra, cũng nhờ biết trước mọi chuyện, nên Tiêu Thiên mới không mắc phải “sai lầm” như “Dược Lão” Dược Trần từng bị khi nhận nhầm “lão tam” Tịnh Liên Yêu Hỏa với người anh em xếp dưới nó tận mười sáu bậc, chính là Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, ngọn lửa giữ vị trí mười chín trên Dị Hỏa Bảng

Phải! Bản đồ đánh dấu vị trí dị hỏa không sai, nhưng đó là vị trí của “lão thập cửu” Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, chứ không phải “lão tam” Tịnh Liên Yêu Hỏa đâu.

Nhân dịp nói tới lão, thì thân thế và thực lực ông lão thần bí trong cửa hàng “Cổ Đồ” cũng không tầm thường chút nào cả. Chỉ là hiện tại Tiêu Thiên chưa có đủ “vốn liếng” để nói chuyện được với đối phương, nên sau khi ghé qua kiểm tra cái tình huống cụ thể xong hắn liền rời đi, khi khác có điều kiện hơn rồi quay lại bàn chuyện làm ăn sau vậy.


Tổng hợp mọi thứ lại, có thể thấy rằng chuyến đi này thực chất đã sớm được Tiêu Thiên dự trù và lên kế hoạch từ cách đây tận nửa năm, tức là trước cả khi sự kiện “Người đẹp và quái vật” xảy ra ấy. Tuy nhiên…

“Hành trình lần này… không đơn giản a!”

...giống như việc phải đối mặt với một bài toán trắc nghiệm khi cả đầu đề, lẫn đáp án cuối cùng đều đã có sẵn, nhưng quá trình để giải ra được đúng câu trả lời như thế nào thì Tiêu Thiên lại hoàn toàn không có phương án cụ thể.

Dù sao ba mươi năm kiếp trước, thêm cả hai mươi năm kiếp này nữa, hắn đều chưa từng vượt sa mạc bao giờ, những chi tiết nhỏ mà quan trọng như cách xác định phương hướng cần đi, thủ đoạn tìm kiếm địa điểm nghỉ ngơi trước khi mặt trời lặn, hay kinh nghiệm đối mặt bão cát v.v. làm sao mà rõ được chứ.

Tiêu Thiên cũng đã từng nghĩ qua việc thuê người có kinh nghiệm dẫn đường, hoặc đi chung thành đội ngũ với người khác. Đáng tiếc, đáp án cuối cùng đều giống nhau, đó là… phủ định.

Nguyên nhân là bởi đẳng cấp của hắn và Mộc Ánh Tuyết đều quá thấp, nếu không may bị người ta đem ra làm chốt thí khi có vấn đề xảy ra trong sa mạc, thì tỉ lệ ngỏm củ tỏi cả đôi là gần như trọn vẹn 100% rồi. Đường chết rõ mồn một như vậy, đương nhiên Tiêu Thiên sẽ không dại dột mà chọn đi đâu.

Huống hồ, mục đích chuyến đi sa mạc lần này thế nhưng mà là để… gây sự với Xà Nhân đấy. Đừng nói là không có người nguyện ý giúp, kể cả có hắn cũng không cầu đâu, dù sao người ta còn có mẹ già, con thơ, vợ hiền cần bảo vệ mà.

“Đến giờ rồi…” - Vừa thở dài, vừa khoác lên mình tấm áo choàng đen cùng chiếc mặt nạ quen thuộc, Tiêu Thiên đem những suy nghĩ tiêu cực trong lòng vung hết ra sau đầu: “...chúng ta lên đường thôi, tiểu Mộc.”

“Vâng, chủ nhân.”

Khó thế, chứ khó nữa cũng phải tự làm thôi!

Và cứ như vậy, trong sa mạc mênh mông nhiều thêm ra hai thân ảnh một nam - một nữ trong trang phục áo choàng đen chậm rãi bước đi, để lại phía sau họ từng dấu chân lớn lõm sâu rõ rệt, nhưng chốc lát liền bị gió nóng và cát vàng phủ lấp dưới lòng sa mạc.

Hành trình gian khổ, nguy hiểm mà không kém phần đặc sắc của Tiêu Thiên và Mộc Ánh Tuyết tiến vào sa mạc Tháp Nhĩ Qua chính thức bắt đầu!