Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần

Chương 192: Ước hẹn ba năm(4): chiến sự gay cấn






“Đó là… đấu khí ngoại phóng!? Đại sự tỷ vậy mà… vậy mà đã đột phá tới Đại Đấu Sư!?”

Vụt! Phừng! Phừng! Phừng!

“Đ-Đấu… Đấu khí khải giáp… Tiêu Viêm tên kia cũng là đại đấu sư a!”

Không chỉ một, mà là một bích lục, một hỏa hồng tận hai đấu khí khải giáp, đại diện cho hai cao thủ Đại Đấu Sư cùng lúc xuất hiện giữa sân, khiến cả quảng trường một lần nữa rơi vào im lặng.

Nạp Lan Yên Nhiên thì cũng thôi đi, dù sao nàng sinh ra vốn đã ở vạch đích, đến tuổi tu luyện lại nhận được trọng điểm bồi dưỡng từ “Gia Mã Đệ Nhất Tông Môn” Vân Lam Tông, đạt được thành tích này xem như khá bất ngờ, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể giải thích được thỏa đáng.

Vấn đề ở đây là Tiêu Viêm, một kẻ bối cảnh không sâu, gia thế cũng chẳng lấy gì làm thâm hậu, vậy mà chỉ mất thời gian ba năm liền từ một phế vật không thể tự ngưng luyện đấu khí đã đuổi kịp Nạp Lan Yên Nhiên.

Giả!? - Đương nhiên không thể. Nhưng nếu là thật… vậy thiên phú này cũng quá đáng sợ đi!

Giây phút trầm lặng đến nhanh, trôi qua càng nhanh, bởi vì chiến đấu đến giờ phút này, những gì cần nói hai bên đều đã nói cả rồi. Tiếp theo, sẽ chỉ còn là phân ra thắng bại nữa mà thôi.

Soạt!


Nương theo một tiếng xé gió vang lên rất khẽ, Nạp Lan Yên Nhiên lần nữa là mất tại chỗ để tấn công trước. Khác biệt là hiện tại nàng đã biết đối phương có thực lực không kém mình, còn chênh lệch trên ý thức và kinh nghiệm chiến đấu vẫn tồn tại, cho nên…

“Phá Phong Kiếm Khí”

Vút! Vút! Vút!

...thay vì sử dụng cái loại đại chiêu cần nhiều thời gian để tụ lực, lần này nàng lựa chọn sử dụng khoái kiếm*.

Ba đạo kiếm nhận nhanh lại càng nhanh tiếp cận Tiêu Viêm, thế nhưng tất cả đều bị tránh né một cách dễ dàng chỉ bằng một động tác lướt ngang. Có thể thấy được sau khi bại lộ thực lực Đại Đấu Sư thì trọng lượng của đại kiếm đã không còn ảnh hưởng quá nhiều lên tốc độ di chuyển cũng như tốc độ phản ứng của hắn nữa.

Cả ba đạo kiếm khí đều không trúng đích, nhưng Nạp Lan Yên Nhiên cũng không lấy gì làm bất ngờ, bởi vì chúng vốn chỉ là để kiểm tra tốc độ của đối phương mà thôi. Hiện tại khi đã có dữ liệu rồi, tay trái nàng lập tức khẽ phất bắn ra năm đạo phong nhận hình xoắn ốc từ năm đầu ngón tay nhắm thẳng về phía Tiêu Viêm.

“Ngũ Chỉ Phong*”

Năm đạo phong nhận xoắn ốc giống như không hề chịu lực cản từ không khí, chỉ trong một nháy mắt xuất hiện đã lướt qua hư không để phân biệt tiến sát tới năm điểm yếu hại khác nhau trên người Tiêu Viêm, mức độ hiểm ác và kình phong hung hãn khiến người xem líu lưỡi.

“Tốc độ thật nhanh!” - Trong lòng nhịn không được thầm than, nhưng động tác của Tiêu Viêm cũng không hề chậm.

Chỉ thấy đại kiếm vốn luôn vác trên vai phải bây giờ đã được hắn cầm chặt bằng cả hai tay, phần eo hơi vặn để lấy đà, sau đó…

“Đoạn Nhạc Tảo*”

Vụt! Vù! Vù! Vù!×

— QUẢNG CÁO —

...lấy hai chân làm trụ, toàn thân Tiêu Viêm không ngừng xoay tròn như con quay với đại kiếm đỏ rực đấu khí ở ngoài cùng như lưỡi cắt, một lần duy nhất chém tan ba đạo phong nhận xoắn ốc có xu hướng nhắm vào nửa thân trên của hắn, hai đạo nhắm vào nửa thân dưới khác thì thẳng thắn xuyên vào… khoảng không do bị xu hướng xoay tròn bỏ qua.

“Hừ! Ngây thơ!”

Vút! Vút!

Vốn tưởng rằng đã đem chiêu thức của đối phương hoàn toàn hóa giải, chỉ là ngay khi thấy được nụ cười lạnh trên khóe môi Nạp Lan Yên Nhiên, lại nghe được hai âm thanh nhỏ xíu vang lên sau tai, Tiêu Viêm lập tức ngừng xoay tròn để… cúi gập người xuống.

Đáng tiếc, dù phản ứng của hắn rất nhanh, nhưng so với tốc độ xé gió của hai đạo phong nhận xoắn ốc bất thình lình quay đầu ngược trở lại phía sau hắn thì vẫn là chậm nửa nhịp.

Két! Két!


Phong nhận xoắn ốc và đấu khí khải giáp va chạm vào nhau phát ra những âm thanh chói tai của kim loại ma sát, cùng với đó là không ít hỏa hoa bắn ra tung tóe như pháo que ngày sinh nhật.

Va chạm diễn ra nhanh, kết thúc càng nhanh do phong nhận xoắn ốc hao hết năng lượng mà tiêu tán. Chỉ là trước khi chính thức biến mất giữa thiên địa, có vẻ như chúng đã hoàn tất rất tốt nhiệm vụ được giao khi đục ra trên đấu khí khải giáp của Tiêu Viêm hai lỗ thủng mắt thường có thể nhìn thấy được.

Mặc dù đấu khí khải giáp thực chất cũng chỉ là đấu khí nên có thể được tu bổ dễ dàng, nhưng khi nhìn xuyên qua hai lỗ nhỏ rất bắt mắt kia, mọi người đều có thể thấy được hai vệt máu tươi ẩn hiện trên da thịt Tiêu Viêm. Có vẻ như lại giống lượt giao phong thứ nhất trước đó, hắn một lần nữa phải ăn thiệt thòi nhỏ rồi.

Mà, sẵn nhắc lại lượt giao phong thứ nhất thì vết thương lần này có vẻ như cũng vô thưởng vô phạt y như trước đó, thậm chí cơn đau nhói trong nháy mắt còn kích phát huyết tính và hung tính của Tiêu Viêm, thúc đẩy hắn phản công hung ác hơn ấy.

Chỉ thấy sẵn đang ở tư thế khom người tránh né phong nhận xoắn ốc trước đó, hai chân Tiêu Viêm chỉ đơn giản là phát lực, mặt đất đáng thương lần nữa bị hắn đạp nát để lấy đà lao thẳng về phía Nạp Lan Yên Nhiên, người lúc này cũng đang xông nhanh về phía hắn.

“Vong Tình Thức”

Một người nhận được sự trợ giúp từ gió và đấu khí hệ Phong của bản thân…

“Truy Hồn Quyết”

...người còn lại phát lực bằng cả hai chân, đồng thời từ thân thể, đến đại kiếm đều xoay tròn mãnh liệt như mũi khoan.

Cả hai không chút ngần ngại, chẳng chút lưu tình… va vào nhau chính diện.

Đinh!

Mũi trường kiếm chạm mũi đại kiếm phát ra một tiếng thanh thúy, thời - không dường như dừng lại trong một sát na, sau đó là…

Keng! Keng! Keng! Keng! Keng!

...hàng loạt âm thanh kim loại liên tục vào nhau với tần suất cực cao xuất phát từ liên tiếp những va đâm - chém không khoan nhượng theo đúng nghĩa đen từ cả Tiêu Viêm lẫn Nạp Lan Yên Nhiên.×

— QUẢNG CÁO —

“...”

Không hẹn mà cùng gặp trong giây phút chiến đấu thực sự bước vào giai đoạn gay cấn, các khán giả xung quanh đều nín thở nhìn theo hai thân ảnh đang không ngừng di động với tốc độ cao giữa sân để nghe thật rõ những tiếng kiếm minh va chạm, để thấy thật rõ từng đạo kiếm khí bắn ra, để cảm nhận thật kỹ trận chiến cân tài cân sức mà không khoan nhượng giữa hai thiên tài trong thiên tài của Gia Mã Đế Quốc này.

Có một vấn đề rất đáng nhắc đến, đó là phàm là người tu luyện, ai cũng hiểu rằng công kích dạng năng lượng ở thời điểm đầu giao tranh thường sẽ không đạt được hiệu quả trúng đích cao. Nguyên nhân là bởi lúc này đối thủ của họ vẫn còn đầy đủ sự sung mãn, cũng như tỉnh táo để nhận ra và phản ứng lại với những chiêu thức luôn cần thời gian tụ lực cùng thời gian “chết” trên đường bay đến mục tiêu kia.

Vậy tại sao mọi người vẫn luôn chọn công kích năng lượng trước, rồi sau đó mới lao vào đâm chém nhau cận thân như Tiêu Viêm và Nạp Lan Yên Nhiên đang làm từ đầu đến giờ? - Đáp án rất đơn giản, bởi vì trên đời tồn tại cái gọi là “biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”.


Công kích năng lượng trước để xem tốc độ đối phương phản ứng và phản xạ như thế nào, từ đó nắm được sơ bộ thực lực rồi mới lựa chọn cách tiếp cận trận chiến thích hợp.

Cụ thể như tình huống đang xảy ra tại quảng trường Vân Lam Tông đi.

Nếu không thăm dò trước, lấy gì Nạp Lan Yên Nhiên biết Tiêu Viêm vậy mà sở hữu khả năng bùng phát tốc độ chẳng kém gì nàng khi hắn bỏ kiếm ra?

Ngược lại, nếu không thăm dò trước để rồi bị đối phương dùng Ngũ Chỉ Sơn ở cự ly gần, Tiêu Viêm có mấy cái mạng để chịu nổi chúng?

Bởi vậy, chưởng nhau trước là cần thiết, dù chỉ để thăm dò cho vui cũng phải làm. Còn muốn phân ra thắng bại chân chính thì cứ lao vào chém giết cận thân đến khi ra đại kết cục thì thôi.

Trong sân chiến đấu càng lúc càng gay cấn, còn ngoài sân, các đệ tử Vân Lam Tông xung quanh đều ngẩn người như ngây như dại khi tận mắt chứng kiến hai bóng đen không ngừng lấp lóe đan xen vào nhau như quỷ ảnh giữa sân.

Trước khi chiến đấu xảy ra, đại đa số bọn họ đều cho rằng Nạp Lan Yên Nhiên tối đa cũng chỉ cần tung ra khoảng ba loại đấu kỹ Huyền giai như Phong Linh Phân Hình Kiếm hay Ngũ Chỉ Phong là đủ để vượt cấp đánh bại đối thủ cao hơn nàng vài tinh cấp rồi.

Nhưng hiện tại thì sao!? - Điều kiện đó đã sớm được thỏa mãn rồi đấy, chỉ là kết quả… một chút cũng không giống tưởng tượng a!

Nhắc tới Tiêu Viêm, bọn họ mỗi ngày đều ở sau lưng nói người ta ngu như bò, nhục như chó, phế vật bất tài không khác gì rác rưởi, vậy mà hiện tại cũng chính tên “rác rưởi” đó lại đang đánh ngang tay với Đại sư tỷ, Thiếu tông chủ, đệ tử kiệt xuất nhất Vân Lam Tông là Nạp Lan Yên Nhiên, thế thì bọn họ những kẻ gặp người sau liền cúi đầu cung kính này tính là gì?

Ngu hơn bò, nhục hơn chó, rác rưởi đều không bằng à? Hay nói cho văn hóa văn nghệ thì chính là không bằng loài cầm thú, thua cả phế vật, rác rưởi trong rác rưởi, đúng không?

...Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com...

*Khoái kiếm: vung kiếm nhanh.

*Ngũ Chỉ Phong: gió từ năm ngón tay. Chơi chữ từ hình ảnh Ngũ Chỉ Sơn, ý nói chạy không khỏi lòng bàn tay như Tôn Ngộ Không gặp Phật Tổ vì Phong là gió, nhưng cũng có nghĩa là núi như Sơn.

*Đoạn Nhạc Tảo: quạt/quét đứt núi. Chơi chữ nhắm vào chiêu Ngũ Chỉ Phong phía trên vì Nhạc cũng có nghĩa là núi như Sơn và Phong.