Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần

Chương 181: Sóng ngầm dũng động






Nói về thế lực và thực lực tại Gia Mã Đế Quốc, Vân Lam Tông với nội tình "một nhà hai Đấu Hoàng" chắc chắn là kẻ đứng đầu không thể nghi ngờ. Thậm chí mọi người đều tin rằng nếu không phải các thế lực trên đại lục tự quy định với nhau không cho phép tông phái lấn sân Hoàng Quyền, thì cái tên Gia Mã Đế Quốc đã sớm chìm vào dòng sông lịch sử chỉ sau vài lần thay đổi Hoàng Triều rồi.

Nguyên nhân của sự chênh lệch này xuất phát từ hệ thống truyền thừa mang tính khác biệt rất lớn giữa tông môn và quốc gia. Dù sao một bên chỉ cần chiêu cáo thiên hạ rồi làm cái lễ truyền ngôi cho có lệ liền xong chuyện, trong khi đó bên còn lại thường sẽ xảy ra chính biến, thậm chí binh biến khiến rất nhiều người phải đổ xuống đại lượng máu tươi để một người đổi lấy hai chữ Thiên Tử.

Bên nào nhanh chóng, ổn định, cũng như đồng bộ giữa hai thế hệ trước và sau hơn... khỏi nói cũng thấy rõ rồi!

Chính điều này đã giúp cho Vân Lam Tông nói riêng và rất nhiều tông môn, giáo phái nói chung duy trì được thế lực và thực lực mạnh lẽ của mình qua nhiều thời kỳ, chứ không giống quốc gia thường sẽ suy yếu nghiêm trọng sau mỗi lần chuyển giao quyền lực.

Thế thì, như câu nói “một rừng không thể có hai hổ”, việc Vân Lam Tông mạnh mẽ ngoài tầm kiểm soát đương nhiên sẽ khiến những người trị vì Gia Mã Đế Quốc nảy sinh kiêng kỵ, nhất là trong bối cảnh tòa Vân Lam Sơn hùng vĩ nơi Vân Lam Tông lập tông lại chỉ cách Gia Mã Đế Đô có vài chục ki-lô-mét, thì việc gầm gừ nhau giữa “hai hổ” sẽ càng trở nên gay cấn hơn bao giờ hết.

Và đỉnh điểm của công cuộc minh tranh ám đấu* giữa hai thế lực lớn mạnh nhất Gia Mã Đế Quốc này không gì khác ngoài việc đương nhiệm Hoàng Đế, dựa vào danh xưng “Dị thú Thủ hộ giả” của mình, để làm ra hành động mà trước đó chưa một đời Đế Vương nào làm được, đó là… cho đại quân tinh nhuệ dựng trại đóng quân ngay dưới chân Vân Lam Sơn!

Giải thích một chút về cái danh xưng “Dị thú Thủ hộ giả” của thế hệ Hoàng Thất hiện tại. Thì như đã từng đề cập qua, trong dân gian Gia Mã Đế Quốc có lưu truyền truyền thuyết về một con Thần Thú đôi khi sẽ xuất hiện để giúp đỡ Hoàng Thất trải qua nguy nan.


Truyền thuyết dù sao cũng chỉ là truyền thuyết, bởi vì chưa từng có xác thực, nên câu chuyện trên dần trở thành… “cổ tích trước giờ ngủ” các bậc phụ huynh hay kể cho con cháu mình nghe mà thôi.

Tuy nhiên, dân thường không biết, nhưng số ít các cao tầng, siêu cao tầng, cường giả, siêu cường giả v.v. những nhân vật quan trọng và máu mặt của Gia Mã Đế Quốc đều biết câu chuyện kia là có thật, và con Thần Thú kia… khụ, cũng không Thần lắm, nhưng thực lực cấp sáu tương đương Đấu Hoàng của nó cũng là có thật.

Và đây chính là đối trọng mà Hoàng Thất có để cân bằng sức mạnh “một nhà hai Đấu Hoàng” của Vân Lam Tông, qua đó hợp thức hóa hành động phái binh trú đóng dưới chân Vân Lam Sơn của Gia Mã Đệ Nhất Tông Môn!

Mà, nói đi cũng phải nói lại.

Đối với việc Hoàng Thất bất ngờ nổi dậy này, ngoại trừ mắt nhắm mắt mở cho vài đệ tử trẻ chạy vào quân doanh gây sự kiếm mối chém nhau ra, cao tầng Vân Lam Tông cũng chưa từng làm ra phản ứng gì gọi là quá mức kịch liệt cả. Dù sao nước sông không phạm nước giếng thì mắc gì nước giếng đụng vào nước sông cho nó đục ngầu ra.

Gia đình Đế Vương nhiều nghi kỵ, chuyện này bọn họ sớm đã tập mãi thành thói quen. Huống hồ, chỉ cần một ngày Vân Lam Tông chưa sụp đổ, thì Hoàng Thất phái binh nhiều thế chứ có nhiều hơn nữa cũng chỉ để… tuần sơn, gác núi cho vui thôi.

Đã người ta nguyện ý thay mình canh nhà miễn phí, coi cửa không công thì việc gì phải để tâm cho mệt.

Lại nói, phàm là người có chút đầu óc đều sẽ dễ dàng nhận ra rằng hành động này của Hoàng Thất, trên thực tế, cũng chỉ là làm màu tỏ cái thái độ thế thôi, chứ họ mà dám ho he đánh lên Vân Lam Sơn thì chưa cần con hổ thứ hai này phản ứng, đại quân các nước xung quanh khác đã tranh thủ áp sát biên cảnh rồi. Đến lúc đó nội loạn - ngoại hoạn kết hợp, ai sống ai chết biết liền.

“Ba năm, rốt cuộc ngày này cũng đến.” - Bước xuống xe ngựa, Tiêu Viêm chưa vội vô thành, mà thay vào đó, hắn ngẩng đầu nhìn kỹ đỉnh núi tuyết trắng vĩ đại sừng sững đứng nơi xa thấp giọng lẩm bẩm: “Vân Lam Tông, Nạp Lan Yên Nhiên… các ngươi chờ đó cho ta!”

×

— QUẢNG CÁO —

“Tiêu Viêm ca ca…” - Đằng sau lưng hắn, một bóng hình xinh đẹp nhẹ giọng thở dài, có chút bất đắc dĩ.

Không ngoài dự đoán của Tiêu Thiên, Huân Nhi đã cùng Tiêu Viêm đi thẳng đến Gia Mã Đế Đô lần này. Về phần Tiêu Ngọc, nàng cũng cùng hai đứa em đồng tộc của mình xin nghỉ, nhưng đã sớm tách ra để quay về Ô Thản Thành thăm nhà. Thăm ai ở nhà thì chỉ mình nàng biết.

Hơn hai năm trôi qua, gương mặt Tiêu Viêm bây giờ đã bớt đi một phần non nớt, nhiều hơn một chút cương nghị; thân hình cũng đã cao lớn hơn, da thịt ngả màu vì nếu không phải chui vào Phần Thiên Luyện Khí Tháp hấp thu hỏa năng tu luyện thì chính là ngồi trước lò luyện đan chịu đan hỏa hun đúc; quan trọng hơn, đẳng cấp của hắn hiện tại vậy mà đã cao tới… nhất tinh Đại Đấu Sư!?!


Không sai! Nhất tinh Đại Đấu Sư đấy, so với Tiêu Thiên mới đột phá nhất tinh Đấu Sư sáng nay chính là ròng rã một đại cảnh không hơn không kém. Khí vận chi tử, aura Nhân vật chính là có thật a!

Tuy nhiên, Tiêu Viêm lợi hại, nữ hài sau lưng hắn còn lợi hại hơn.

Một thân váy tím mộng mơ không che nổi tư thái yểu điệu, gương mặt như hoa như ngọc được tô điểm bởi khí chất dịu nhẹ mà cao quý, đến mức đẳng cấp… nếu Tiêu Viêm là liều mạng tấn giai nhất tinh Đại Đấu Sư xong mới chịu trở về, thì Huân Nhi lại chỉ đơn giản là dễ dàng như chưa từng khó khăn đạt đến tứ tinh Đại Đấu Sư.

Đúng vậy, là trung giai Đại Đấu Sư, trình độ cỡ Mộc Ánh Tuyết chứ chẳng phải đùa!

“Híttttt… xin lỗi nàng Huân Nhi, là ta không kiềm chế được tâm tình của mình.” - Hít sâu một hơi đầy lồng ngực, lại thở hắt ra như để xua tan muộn phiền trong lòng, Tiêu Viêm quay đầu cười nói: “Chúng ta vào thành tìm chỗ nghỉ ngơi thôi, đường xá xa xôi ai cũng mệt mỏi rồi.”

“Ừm!” - Mỉm cười gật đầu, Huân Nhi sải bước lại gần để sánh vai cùng với Tiêu Viêm xếp hàng vào thành. Chỉ là… đến thế mà thôi.

Không có nắm tay, khoác vai, cũng chẳng ôm eo, tựa đầu bất kỳ hành động nào của một đôi trẻ đang yêu cả. Là tình cảm chưa đủ sâu đậm, hay giữa hai người tồn tại bức tường vô hình nào đó ngăn cách, chỉ có người trong cuộc hiểu rõ



Cùng lúc đó, trên tầng cao nhất của Phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ tổng bộ.

“Ồ, vào thành rồi à? Đúng người, đúng thời điểm đấy nhỉ.” - Vừa đốt tờ giấy nhỏ được Nhã Phi mang đến nhờ Thanh Lân dâng lên, Tiêu Thiên vừa cười lạnh: “Hư hư thực thực Luyện Dược Sư cấp ba, đẳng cấp cũng tới nhất tinh Đại Đấu Sư rồi cơ đấy. Xem ra hai năm nay hắn ở Già Nam Học Viện cũng không dễ dàng gì…”

Đối với đẳng cấp cao “bất thường mà không bất thường” của Tiêu Viêm, Tiêu Thiên cũng không lấy gì làm bất ngờ cho lắm. Dù sao hắn đã sớm biết thân phận Khí vận chi tử của đối phương, đi ra đường tùy tiện lật cục đá liền tìm được bảo vật ngàn năm, chán không có gì làm nhảy cái núi nhặt đều được tuyệt thế võ công và truyền thừa thì đẳng cấp tăng nhanh cũng là dễ hiểu thôi.

“Còn cô nàng công chúa Cổ tộc kia… không hổ là nữ chính thứ nhất, lợi hại!”

×

— QUẢNG CÁO —

Tuy nhiên, việc Huân Nhi mang một thân thực lực tứ tinh Đại Đấu Sư về cùng Tiêu Viêm lại là một vấn đề đáng quan ngại. Nguyên nhân là bởi với tiềm lực và nội lực của cô nàng này, muốn trong thời gian ngắn bùng phát ra chiến lực lục tinh, thất tinh Đại Đấu Sư là không hề khó, thậm chí cao hơn vẫn có khả năng chứ chẳng phải không. Ấy là còn chưa nói tới bảo tiêu với đẳng cấp đã cao tới Đấu Hoàng của nàng nữa.


Tất cả những thứ này đều sẽ là vấn đề cần phải lưu tâm nếu muốn tính toán bọn họ.

“Được rồi, ngày mai đi gặp hai đứa nhóc này thăm dò thái độ một cái. Còn hôm nay… lo chuyện Dung nhi trước đã.”

. . .

Tối cùng ngày.

“Tiểu thư, đây là tất cả những gì ngài cần.” - Một bóng đen như quỷ mị xuất hiện giữa phòng trong tư thế quỳ một chân, đầu cúi thấp, tay giơ cao một tập giấy tờ không hề mỏng.

Đi vô tức, đến vô thanh, siêu cường giả Đấu Hoàng không thể nghi ngờ.

Quan trọng hơn là, dù đã sở hữu thực lực Đấu Hoàng đủ để ngạo nghễ tại Gia Mã Đế Quốc, nhưng bóng đen vậy mà lại quỳ gối cung kính trước một cô gái trẻ đang ngồi nhàn nhã xuống trà, chút xíu tâm tình đều không gợn trên mặt như thể đã sớm quen với tình huống có chút giật gân này.

Nàng chính là Tiêu Huân Nhi, hay chính xác hơn, là Cổ Huân Nhi!

“Ta nói Lăng thúc thúc…” - Nhận lấy giấy tờ nhưng chưa vội xem, thay vào đó lại đặt nó xuống bàn cạnh chén trà nhỏ xuống bàn, Huân Nhi lắc đầu cười bất đắc dĩ: “...ở đây không có người ngoài, ngươi không cần giữ lễ với ta như vậy đâu.”

“Xin lỗi tiểu thư, lão quen rồi, nhất thời không sửa được.”