Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần

Chương 157: Đại hội luyện dược sư(8): gáy sớm ăn... gì!?






“Lúc nãy ta đã nói sóng tinh thần lực của tên kia rất đáng nghi, hiện tại lại thêm thủ thủ pháp, tốc độ và khả năng khống hỏa này. Không còn nghi ngờ gì nữa, hắn ít nhất phải có thực lực cấp bốn, thậm chí… cao hơn nữa chưa biết chừng ấy!”

“Mười bảy tuổi Luyện Dược Sư cấp bốn!? Thậm chí còn có khả năng cao hơn!?” - Nạp Lan Kiệt xen vào: “Pháp hội trưởng, ngài nghĩ điều đó thực sự khả thi sao? Ý ta là… lại thiên tài cũng phải cần thời gian tích lũy kinh nghiệm chứ!”

“Trừ khi… hắn dùng thủ đoạn tà ma ngoại đạo gì đó để gian lận tuổi tác, thực lực, cũng như ngoại hình nhằm trà trộn vào đại hội!” - Gia Lão trầm mặt nói: “Quan trọng hơn, nếu chuyện đó thực sự xảy ra, cộng thêm tuyên bố ngông cuồng trước đó, ta có cơ sở để tin rằng mục đích của hắn khi làm việc này đơn giản chính là muốn… phá hoại!”

Lời này của vị siêu cường giả Đấu Hoàng đang giữ chức vị Đế Quốc Thủ Hộ Giả vừa ra, không khí trên đài khách quý lập tức trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.

Tám năm mới được tổ chức một lần, Đại hội Luyện Dược Sư đã và đang không chỉ là một cuộc thi cho các Luyện Dược Sư trẻ trong Đế Quốc phô diễn thực lực, tìm kiếm bồi dưỡng hay cọ sát lấy kinh nghiệm, mà nó còn được xem như một cách thể hiện tiềm lực, cũng như diện mạo của cả một quốc gia.

Với tầm quan trọng vô hình cùng hữu hình như vậy, nếu như đại hội bị người ta phá hoại thành công, bất kể vì lý do hay thủ đoạn gì, thì Hoàng Thất nói riêng, và thậm chí là cả Gia Mã Đế Quốc nói chung, đều sẽ trở thành trò cười cho các nước láng giềng a.

Pháp Mã lắc đầu từ chối bình luận thêm. Với tư cách cố vấn kỹ thuật, những gì nên nói hắn đã nói cả rồi. Quyết định cuối cùng là gì thì để cho Yêu Dạ và Gia Lão hai thành viên cao cấp nhất trong Ban tổ chức đại hội tính toán đưa ra đi.


Người có chuyên môn cao nhất từ chối giải thích thêm, cả đám đều bất giác quay đầu nhìn sang “Vô đại nhân”, kẻ được cho là sở hữu trình độ không hề kém vị cố vấn Dược Hoàng kia chút nào.

Đáng tiếc, từ khi vòng thi thứ hai bắt đầu tới giờ, trừ khi được Mỹ Đỗ Toa chủ động kéo tay áo hỏi thăm Tiêu Thiên mới lười biếng mở miệng trả lời một câu, còn không là hắn vẫn luôn im lặng nhắm mắt dưỡng thần, một bộ tâm tại thân ngoại, chút xíu cũng không quan tâm vấn đề dưới sân thi đấu. Mãi cho đến khi…

Keng!

“Kết thúc rồi a!”

...âm thanh quen thuộc của nắp lô bị bật ra vang lên, Tiêu Thiên mới chậm rãi mở mắt ra và lẩm bẩm một câu như vậy.

Đáng nói là, âm thanh nhỏ nhưng có võ kia xuất hiện không chỉ kéo Tiêu Thiên ra khỏi mơ màng của bản thân hắn, mà gần như tất cả mọi người đang có mặt tại hiện trường từ thí sinh dưới sân, tới khán giả trên các khán đài và đương nhiên không thể thiếu các khách quý tại khu vực ViP đều hướng sự chú ý về phía… Mộc Ánh Tuyết.

Chỉ thấy tại trung tâm sân thi đấu, nơi tấm áo choàng đen rộng thùng thình đang không ngừng phất phới do khí áp phát ra từ dược đỉnh sau quá trình thành đan, nằm gọn lỏn ở đó một viên đan dược màu bích lục chỉ lớn bằng đầu ngón tay cái người trưởng thành.

Phong Hành Đan… thành!

Khóe miệng Pháp Mã không tự chủ cong lên nụ cười hài lòng. Dù khoảng cách giữa hai người là rất xa, nhưng bằng vào ánh mắt sắc bén của một Dược Hoàng, hắn hoàn toàn có thể tự tin khẳng định rằng thứ mà Mộc cô nương nhà Vô đại nhân luyện ra dưới sân kia chắc chắn là Phong Hành Đan không thể nghi ngờ. Thậm chí dược tính bên trong còn vô cùng đáng khen, chứ không phải loại đan dược được luyện ẩu luyện tả hay thành hình nhờ thủ đoạn tà ma ngoại đạo đâu.

×

— QUẢNG CÁO —

Nhìn thấy nụ cười tươi tắn trên gương mặt già nua của Pháp Mã, đám người Gia Lão, Yêu Dạ, Nạp Lan Kiệt, Nạp Lan Yên Nhiên, Đằng Sơn, Nhã Phi v.v. các cao tầng của Gia Mã Đế Quốc… cũng cười. Cười vì bọn họ hiểu rằng ít nhất là cho đến hiện tại, nỗ lực phá hoại đại hội của tên ngoại quốc kia đã có người thay bọn họ dùng thủ đoạn chính tông, chính cống, chính khí ngời ngợi ra tay ngăn chặn thành công rồi.

Còn Tiêu Thiên thì sao? - Đáp án là… cũng như những người khác trên đài khách quý, hắn cười, nhưng chỉ là cười mỉm mà thôi. Dù sao thì đề bài là gì, cài cắm trong đó ra sao, năng lực, thủ đoạn và trình độ Mộc Ánh Tuyết thế nào hắn đều đã sớm biết rõ. Không có gì quá bất ngờ nữa cả.

Về phần khán giả và các thí sinh, ngắn gọn trong hai chữ… ồn ào!

Mãi mới có một thí sinh thành công, trong bối cảnh rất nhiều người đã thất bại và ủ rũ rời sân trước đó, đám khán giả đương nhiên là phải la hét, gào thét, cổ vũ điên cuồng rồi.


Các thí sinh ngược lại là ồn ào và vui mừng vì lý do khác. Đại đa số những kẻ còn có mặt trong sân đều đã thất bại qua một lần, hay nói cách khác, bọn họ chỉ còn duy nhất một cơ hội nữa mà thôi. Hiện tại khi phương pháp “loại bỏ Hậu Thổ Chi” từ Mộc Ánh Tuyết đã được chứng minh là một đáp án chính xác, không vui mừng và tranh thủ làm theo đi còn chờ gì nữa đây.

Nhất thời, một tiếng bật nắp đan lô quen mà lạ, lạ mà quen lại như trở thành “tiếng chuông từ thiên đường” đánh tan cái âm trầm, u ám đang bao phủ đại hội. Nó không chỉ khiến cho sự nhiệt tình một lần nữa cháy lên trên các khán đài, mà nhiệt huyết trong lòng các Luyện Dược Sư dưới sân cũng đều đã được nhen nhóm trở lại.

Đương nhiên, có người vui thì phải có kẻ buồn. Và kẻ buồn duy nhất ở đây sẽ chẳng thể là ai khác ngoài áo bào xám thần bí, kẻ trước đó còn mạnh miệng tuyên bố “Luyện Dược Sư của Gia Mã Đế Quốc không gì hơn cái này”.

Kenggggg…

“Khốn kiếp!”

Mark Twain - nhà văn, tiểu thuyết gia nổi tiếng người Mỹ từng nói “chẳng thà đừng phát biểu để thiên hạ tưởng mình ngu, còn hơn mở miệng ra để người ta không còn nghi ngờ gì nữa”. Chưa biết tình huống cụ thể xung quanh thế nào, mới thấy vài người thất bại liền sủa loạn lên một bộ “ta thiên hạ vô địch”. Hiện tại thì tốt rồi, cũng luyện thành đan như người ta, bên tai cũng ồn ào những tiếng hò la hưng phấn, nhưng hắn biết tất cả những thứ đó đều không phải dành cho mình, nên là ngoại trừ nghiến răng nghiến lợi, mắt đỏ mặt xanh chửi đổng ra thì còn gì nữa đâu mà khóc với sầu.

Hắn cũng luyện thành đan đấy, nhưng chậm hơn Mộc Ánh Tuyết gần một phút đồng hồ, trong bối cảnh trước đó vừa có pha gáy cực khét tự biến bản thân thành tâm điểm của toàn trường.

Đúng là lấy đá đập chân mình, minh chứng sống cho câu nói “Gáy sớm ăn lòn...g!” nổi tiếng a!

Trở lại với cuộc thi.

Sau một hồi reo hò hưng phấn, đám khán giả dần bình tĩnh lại để đem ánh mắt hướng về các Luyện Dược Sư vẫn còn đang thực hiện phần thi của mình dưới sân. Đương nhiên, thân hình không lấy gì làm cao lớn đứng lẳng lặng trong lớp áo choàng đen rộng thùng thình ngay giữa trung tâm sân thi đấu vẫn là một thứ gì đó rất khác biệt khiến mọi người cứ chốc chốc lại phải đánh mắt nhìn qua một lần.

Thời gian chậm rãi trôi qua. Cụ thể hơn là đâu đó sau khoảng nửa giờ sau.

×

— QUẢNG CÁO —

Kenggggg…


Kenggggg…

Hai âm thanh quen thuộc lại vang lên một lần nữa, cùng với đó là hình ảnh đan lô trước mặt Tiểu công chúa và Liễu Linh đồng loạt bùng lên hai luồng ánh sáng xanh báo hiệu đan dược đã được luyện thành.

Soạt! Soạt!

“Hô!”

Hai người nhanh chóng đem thành phẩm của mình đưa vào trong bình ngọc rồi nhìn nhau thở dài nhẹ nhõm.

Vốn đều tưởng rằng với thiên phú, xuất thân và bản lĩnh cá nhân của mình sẽ có thể chế bá đại hội lần này, vậy mà mới vòng thi thứ hai thôi mà cả hai người đều đã phải đối mặt với nguy cơ bị loại. Nếu không phải có Mộc cô nương “nhắc bài”, có khi hai người đã phải ôm hận rồi cũng nên.

Thực sự là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân a!

Không lâu sau Tiểu công chúa và Liễu Linh, lục tục bắt đầu có những ánh sáng xanh không ngừng bùng lên đây đó, chỉ là so với ánh sáng hồng báo hiệu thất bại thì lại tỏ ra yếu thế hơn rất nhiều.

Dù sao Phong Hành Đan cũng là đan dược cấp ba, Luyện Dược Sư cấp hai muốn luyện chế thành công vẫn cần sự tác động không nhỏ của yếu tố may mắn. Thậm chí một số Luyện Dược Sư mới lên cấp ba chưa lâu cũng chẳng thể dễ dàng làm ra tới thành phẩm, trong bối cảnh áp lực thời gian đang cạn kiệt đi từng chút một, rồi thì áp lực từ các khán đài, từ các thí sinh khác xung quanh và rất nhiều vấn đề khách quan khác ảnh hưởng nữa.

Lại nói, trước khi tin tức “Hậu Thổ Chi chính là vấn đề” lan truyền ra, không ít người cũng đã sớm lao đầu vào cái sai lầm này lần thứ hai rồi. Đến lúc biết được những gì nên biết thì mọi chuyện đã đâu vào đó, không có cách vãn hồi.

Cứ như thế, dù vòng thứ hai vẫn chưa chính thức kết thúc, nhưng từ cái cách mà ngót nghét hai ngàn thí sinh đứng trong sân lúc Pháp Mã tuyên bố bắt đầu, đến hiện tại chỉ còn chưa đến ba trăm đầu người và vẫn còn đang không ngừng loại thêm, có thể thấy được tính hà khắc cực kỳ cao của đại hội lần này.