Tái Chiến

Chương 32: Cởi bỏ




Tần Vũ Tùng bình tĩnh suy nghĩ, một giờ sau thư ký gọi điện đến “Sếp, anh đọc mail chưa?”, trong giọng nói không giấu được ý cười. Không đợi anh trả lời, cô đã nói tiếp “Em mới nói chuyện với Jade qua điện thoại, cô ấy bảo em đừng nói với người khác, nhưng anh không phải là “người khác”, vì vậy em chỉ nói với anh. Cố Đông Hải chiếm dụng tiền của công ty, nhận hối lộ, bằng chứng rất xác thực”. Tần Vũ Tùng biết thư ký mình rất thân với nhân viên và thư ký bên trên nên cô nhận được tin tức sớm vậy.

Tần Vũ Tùng nói chuyện điện thoại hơn 10 phút. Sau khi cúp máy, mẹ anh từ phòng ngủ bước ra, đi lòng vòng qua nhà bếp tới phòng khách 2 vòng, hỏi “Bạn gái à?”

Tần Vũ Tùng với thư ký cũng chưa đoán được ai cung cấp bằng chứng, anh mơ hồ cảm giác là Thôi Chỉ Phương hoặc Ngô Nhiễm Nhiễm, nhưng người trước còn có thể, người sau thì vì nguyên nhân gì lại làm vậy? Bị mẹ cắt ngang suy nghĩ, Tần Vũ Tùng trả lời “Không phải, là chuyện công việc”

Mẹ anh gật gật đầu “Không có việc gì chứ?”

“Không đâu, mẹ đi nghỉ đi”

“Con cũng nên cân nhắc việc kết hôn có con đi, mẹ và ba còn đi lại giúp đỡ được. Chứ không giúp chăm con cho em trai mà không giúp con trông cháu, vợ con không oán giận mới lạ”. Tần Vũ Tùng ngẩn ngơ, tưởng tượng không ra cảnh Chu Kiều ai oán, hờn dỗi nói “Khi nào mẹ mới đến giúp trông con chứ?”. Anh gần như muốn bật cười ra tiếng “Bát tự còn chưa viết nét nào đó. Mẹ ơi, xin mẹ đừng nghĩ nhiều quá”. Mẹ anh thuận thế ngồi xuống “Con trai, nói chuyện với mẹ một chút về bạn gái con đi, cô ấy bao nhiêu tuổi rồi?”

Tần Vũ Tùng nói cho có lệ “Trên dưới ba mươi”

Hà Nham hơi thất vọng, lớn tuổi, phụ nữ tuổi sinh nở tốt nhất là từ 24 đến 28 tuổi “Các con làm sao mà quen nhau, sao không nghe con nói bắt đầu lúc nào?”. Tần Vũ Tùng cúi đầu “Mẹ đừng dò hỏi tới cùng nữa. Con bảo đảm cô ấy thật sự rất tốt, đủ xứng đáng với con trai mẹ cũng đã đến tuổi trung niên”. Mẹ anh lắc đầu cười “Con với em trai con giống y nhau, do mẹ không giáo dục tốt, không cách nào chịu đựng được”. Mẹ vỗ vai anh, đứng dậy “Cha mẹ nói tuy không xuôi tai, nhưng lâu ngày mới thấy lòng người, tương lai con sẽ hiểu. Phụ nữ không sâu sắc như đàn ông, nếu con là người quan trọng nhất trong cảm nhận của cô ấy, thì tuyệt đối không có khả năng để con một mình ở nhà”

Tần Vũ Tùng tự nhiên sẽ hiểu, nhưng mà, dựa vào điều gì để yêu cầu Chu Kiều? Anh còn đang sứt đầu mẻ trán dưới đáy. Sau một ngày họp, với kinh nghiệm của anh trong thời gian qua, tạm thời chỉ định anh vẫn phụ trách công tác đối ngoại, ông Vương kia trước tiên làm quen với môi trường, phụ trách nội bộ. Khả năng bên trên cũng còn do dự, Tần Vũ Tùng không có công lao cũng có khổ lao, cấp trên của anh điện thoại luôn an ủi, muốn anh tiếp tục kiên trì.

Thăng trầm, từ chức rất dễ dàng thoải mái, nhưng anh không cam lòng, như vậy thật xin lỗi chính mình, anh đã nỗ lực rất nhiều, cho nên mặc gió nổi mây vần, cứ tùy thế sự. Nhưng ai đem sự việc Cố Đông Hải ra ánh sáng? Thời cơ rất tốt, đối với vị Vương tiên sinh mới đến kia là báo công đầu tiên.

Đáp án được công bố rất nhanh, giữa trưa hôm sau Ngô Nhiễm Nhiễm xin nghỉ việc, cố ý đến chào tự biệt.

Cô cười nói “Không cảm ơn tôi à? Tôi đã giúp anh rất nhiều, anh vô tội”

Một trong những tội của Cố Đông Hải là liên kết với nhân viên đã bị sa thải, trả thù quản lý cấp cao, gây tổn hại hình ảnh công ty.

Tâm trạng Tần Vũ Tùng phức tạp, không biết nói gì mới tốt đối với người phụ nữ vẫn bị anh đánh giá thấp. Ngô Nhiễm Nhiễm xua tay “Không cần cảm ơn. Tôi thứ nhất là giúp anh, thứ hai cũng được thù lao tương xứng, đẹp cả đôi đường, rất tốt, thật rất tốt”. Cô nghiêng đầu nhìn anh cười “Không thể cho tôi cái ôm tạm biệt sao? Về sau biển người mênh mông, mỗi người một phương”

Tần Vũ Tùng bắt tay tạm biệt “Cảm ơn, chúc cô tiền đồ như gấm”

Ngô Nhiễm Nhiễm nắm tay anh “Anh đối xử với tôi tệ quá, tôi lấy ơn báo oán không được một câu xin lỗi”

Tần Vũ Tùng nhìn vào mắt cô “Việc nào ra việc đó, với việc này, tôi cảm ơn cô”. Ngô Nhiễm Nhiễm nắm chặt tay anh “Cái gì đúng, cái gì sai? Quan niệm của tôi thì chỉ cần không tổn thương người khác là không sai, tôi không sai thì không cần quan tâm người khác nghĩ gì về tôi”. Tần Vũ Tùng nói “Xã hội có nguyên tắc và phải tuân theo”, Ngô Nhiễm Nhiễm không để anh nói hết, nghịch ngợm đong đưa tay anh “Đừng dạy bảo nữa sếp – hôm nay tôi gặp anh lần cuối rồi”. Tần Vũ Tùng nghiêm túc nói lần nữa “Cảm ơn”. Ngô Nhiễm Nhiễm cười thành tiếng “Ai nói lần cuối gặp mặt? Tôi vì anh mới nghỉ việc. Sau này không có tiền tôi sẽ đến tìm anh vay”. Tần Vũ Tùng không nói nổi “Tôi sẽ làm theo khả năng có thể”, anh muốn rút tay lại, ai ngờ cô lại nắm chặt lại, rút hai lần vẫn không được.

Tần Vũ Tùng trầm mặt xuống, dùng sức rút mạnh tay lại.

Ngô Nhiễm Nhiễm cũng không tức giận “Tạm biệt, chúng ta sẽ gặp lại nhau”

Hôm nay là giao thừa, buổi chiều hai giờ bắt đầu nghỉ làm, xe Tần Vũ Tùng trên đường dính ít mưa và tuyết nhòe trên kính. Anh hạ của sổ, không khí ẩm ướt tràn vào lạnh lẽo. “Sự hoãn tắc viên” đúng là câu diệu ngữ, kéo qua năm sau, chính là cùng họ Vương kia giằng co, tranh cao thấp. Anh chưa bao giờ là người tấn công mạnh mẽ, làm ở công ty nhiều năm mới có ngày nay, đều dựa vào sự nhẫn nại, đơn giản là từ từ mà tới.

Cũng không biết Chu Kiều có trở lại trước năm mới không, anh chờ đến 5h chiều, cha mẹ giục hai lần mới đi ra ngoài cùng họ. Sau khi ăn xong còn cùng họ đi liên hoan, anh quay về nhà mình.

Mở cửa, hơi ấm ập vào mặt, trong phòng tắm sáng đèn, có tiếng nước chảy ào ào

Cô đã trở lại.

Tần Vũ Tùng bước ba bước thành hai, đúng thật là cô.

Cô mỉm cười với anh trong hơi nước mờ mịt “Em mệt quá”

Anh tựa vào cửa “Em bận việc gì vậy?”

“Bên cung cấp thiết bị đột nhiên gửi fax nói muốn lùi ngày giao hàng số lượng ốc vít nền, dĩ nhiên là không được vì ảnh hưởng đến toàn bộ tiến độ chung của em, cho nên em phải sang Nhật để xem xét, cuối cùng cũng không uổng công”. Cô gạt nước trên mặt đi, cười rạng rỡ “Anh thì sao, có việc gì không?”

“Cũng tốt”, anh nói không chút do dự, mặc dù không phải thật sự như vậy.

Qua năm mới sẽ có những phiền phức, nhưng ít ra đêm nay vẫn tốt.

Khi nghe tiếng chuông reo, Tần Vũ Tùng nghĩ đó là tiếng điện thoại, anh duỗi tay sờ soạng đầu giường một lúc, cầm trong tay mới biết không phải chuông điện thoại. Chu Kiều đang ngủ rất say cũng bị tiếng động quá lớn làm tỉnh, lúc này có thêm tiếng gõ cửa, cô đẩy anh”Có người gõ cửa”

Ai vậy, Tần Vũ Tùng vẫn còn buồn ngủ nheo mắt nhìn qua ô mắt mèo, cha mẹ anh đứng ngoài cửa, mẹ anh còn cầm theo ấm giữ nhiệt.

Anh ngây ngẩn cả người.