Tái Chiến

Chương 19: Lấy lòng




Chu Kiều bằng lòng với cuộc sống hiện tại, công việc bận bịu, thời gian được sử dụng hết. Quá thoải mái, không làm việc thì ngủ. Cô quay người vùi mặt vào chăn, không để ý Tần Vũ Tùng trêu chọc tới lui, “đừng phá”. Tần Vũ Tùng hắt xì xong, tinh thần rất tốt, đem Chu Kiều lăn qua lộn lại. Cô liếc mắt nhìn anh “Thôi mà”. Nhưng Tần Vũ Tùng không bỏ qua, Chu Kiều tức giận giật lấy chăn, lăn trái lăn phải bọc mình lại thành cái kén. Anh chưa kịp phản đối đã bị phơi bày ra ngoài, anh hét lên “Này”. Chu Kiều dùng hai đầu ngón tay nắm áo sơ mi, áo len của anh ném qua “Tôi muốn ngủ”. May mà điều hòa trong phòng mở lớn nên Tần Vũ Tùng không lạnh. Anh dựa vào đầu giường, từ từ mặc quần áo “Anh mới phải ra sức, anh mới mệt chứ”. Chu Kiều nhắm mắt lại “Dù sao tôi cũng muốn đi ngủ”.

Một lát sau không nghe Tần Vũ Tùng có động tĩnh gì, cô mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau, thì ra anh nằm bên gối lặng lẽ nhìn cô.

“Sao vậy?”

“Em nói xem?” Tần Vũ Tùng không có ý tốt

Chu Kiều mơ hồ bất an “Anh đói bụng? Tôi dậy, chúng ta đi ăn”

Tần Vũ Tùng cười còn tệ hơn “Không có gì, em ngủ đi”. Không chờ Chu Kiều có phản ứng, anh ôm cô để lên đầu gối. Chu Kiều giật mình, đá chân lung tung, đem chăn hất xuống “Làm ơn đi, nghĩ xem anh bao nhiêu tuổi rồi?”. Tần Vũ Tùng thêm sức giữ chặt cô “Anh muốn lấy lòng em”. Chu Kiều theo ánh mắt anh nhìn, đôi mắt anh vẫn dán ở phần đùi mịn màng của cô, cô hốt hoảng khép chân lại “Không cần”. Tần Vũ Tùng thổi hơi vào tai cô “Thử không?”

Chu Kiều kiên quyết lắc đầu “Tôi thấy vậy là tốt rồi, không cần phải thử”

Tần Vũ Tùng nhẹ nhàng lay cô, vòi vĩnh như xin kẹo “Chưa thử sao mà biết…” Chu Kiều bị anh lắc lư đến tóc tai cũng rối loạn “Hôm nay anh sao vậy, không dừng được…”. Tần Vũ Tùng cười “Vậy em bỏ anh phải không?” Chu Kiều che mặt “Bỏ, đại gia ta hôm nay giá nào cũng bỏ”

Cô ngả người ra sau, có thể nhìn thấy những đồ đạc trên đầu giường, có di động của anh. Lần trước cô dán lên điện thoại của anh một ngôi sao nhỏ. Lúc đó, anh muốn gỡ ra, nói không giống ai, anh đâu phải mấy cô gái trẻ thích mấy thứ lóng lánh đó. Bây giờ, mặt trên ngôi sao chỉ còn màu trắng, nhưng vẫn dính trên đó.

Anh đang chăm chỉ ở dưới, ngẩng đầu lên “Thả lỏng”

Chu Kiều nghẹn lời “Tôi thật sự không muốn thử”

Tần Vũ Tùng phớt lờ cô, tiếp tục thăm dò khám phá.

Giống như sóng biển từ từ dâng lên, trong im lặng lại mang theo sức mạnh càn quét mọi thứ, từ đợt sóng dồn lên, Chu Kiều không được kiềm được rên lên, nhắm mắt lại. Trong bóng tối có bàn tay anh nắm chặt những ngón tay cô, đan xen vào nhau.

Tần Vũ Tùng hỏi Chu Kiều “Có muốn biết hương vị của nơi đó thế nào không?”

“Không có hứng thú” Chu Kiều dùng sức mà lắc đầu, cho dù không tệ, nhưng không cần, không cần…*

Lúc ăn cơm, anh vẫn trêu chọc cô, cố tình nếm nửa chén súp rồi đút phần còn lại vô miệng cô “Thử súp Ý của anh đi”. Chu Kiều trừng anh “Hôm qua ở siêu thị tôi thấy có bán miếng ván giặt đồ, muốn mua về không?”. Tần Vũ Tùng cười uống hết chén súp “Hương vị rất ngon”. Chu Kiều ở dưới bàn đá chân anh một phát.

Cơm nước vừa xong thì Tần Vũ Tùng có điện thoại, anh ra ngoài nghe. Chu Kiều ngồi lại chờ anh, bất ngờ thấy góc phòng có người đang nhìn cô. Một phụ nữ, mặt hơi quen quen. Người nọ thấy cô đã phát hiện ra, đứng dậy đi qua “Xin chào, tôi là Chu Dật, chúng ta đã gặp nhau”. Chu Kiều cũng nghĩ đã từng gặp, nhưng ở đâu thì cô không nhớ ra. “Xin lỗi, tôi không nhớ ra cô, cô là?”. Cô ta liếc nhìn áo khoác vắt trên thành ghế của Tần Vũ Tùng “Vợ cũ”

Chu Kiều không hiểu cô ta có ý định gì, tình cũ khó quên? Người cũ với người hiện tại có gì liên quan? Chia tay là chia tay, chém đinh chặt sắt, từ khi chia tay thì không còn liên quan giữa hai người. cô nở nụ cười cho có “Tần Vũ Tùng đang ở ngoài nghe điện thoại, cô cần gặp anh ấy à?”

Chu Dật lắc đầu “Cô Chu đừng hiểu lầm, tôi đã tái hôn rồi. Tôi thấy hai người vui vẻ vậy, cảm thấy hạnh phúc thay anh ấy”

Chu Kiều nhìn cô “Nếu có thể làm bạn thì không chia tay, cho nên sau này cũng không cần chào hỏi”. Cô chỉ vào bàn Chu Dật đang ngồi “Cô về chỗ ngồi đi, tôi không có thói quen trò chuyện với người lạ”. Chu Dật không nghĩ cô sẽ nói thế nên xấu hổ mở miệng, cuối cùng không nói được gì, biểu hiện rất khó xử.

Tần Vũ Tùng bước vào vừa lúc thấy Chu Dật cúi đầu tránh ra, anh cũng không nhìn cô ta, chỉ giục Chu Kiều “Đi thôi”

Chu Kiều ra tới cửa mới nhớ để quên khăn quàng ở chỗ ngồi, Tần Vũ Tùng nói “Anh quay lại lấy”. Chu Kiều biết tâm trạng anh xấu đi, nhưng dựa vào cái gì mà cô phải chịu đựng? Nhìn vào điều này, tất cả các sở thích, không nên là gặp lại người cũ đã chia tay.

Cô không muốn sắc mặt anh, chờ lấy được khăn quàng cổ liền không khách sáo nói “Anh có tâm trạng không tốt, cần ở một mình. Chúng ta khi nào rảnh lại gặp”. Lại vậy nữa, Tần Vũ Tùng cũng hơi bực “Anh không phải…”, Chu Kiều làm tư thế không cần phải nói “Tôi không giận dỗi, nhưng bây giờ anh không thích hợp ở cùng với ai, vì vậy nghe tôi đi, có rảnh thì gặp”

Lại là nghe cô, Tần Vũ Tùng giận thật, biết cô không muốn kéo dài quan hệ với mình, cô cũng không muốn biết về quá khứ của anh, chúng ta là gì? Trong nháy mắt, nỗi tức giận hoàn toàn bao trùm anh, anh lạnh lùng “Được, vậy khi nào rảnh thì gặp”

Từ lúc ra cửa ăn cơm đến khi về nhà, chỉ ba tiếng đồng hồ, trong phòng vẫn còn cảm giác hơi thở ấm áp. Chu Kiều đem khăn quăng lên ghế, anh với cô trong quan hệ này, sưởi ấm lẫn nhau khi cần, mỗi lần đến gần nhau lại đâm bị thương lẫn nhau.

Lần này, Tần Vũ Tùng im lặng, hơn nữa đã gần cuối năm, gần hai tuần không có tin tức. Chu Kiều đang chuẩn bị quà Giáng Sinh cho những nơi có quan hệ, mới nhớ đã lâu không gặp mặt anh, cô gói thêm một phần, là cho anh, cùng giao cho chuyển phát nhanh.

Cô muốn quên đi những gì đã qua, nhưng cô không thể.

- ---

*Chú thích chỗ đánh dấu: đọc mọi người có hiểu vụ gì không?

Mẹ ơi đoạn này ban đầu đọc muốn nhũn não vì không hiểu gì hết, sau mới biết ờ thì mà là anh … cho cô, mà chắc bị kiểm soát gắt nên viết mơ hồ, đọc muốn đập đầu chết luôngggggg