Hồng Kông, thành phố được mệnh danh là “hòn ngọc phương Đông” đang rộng mở chào đón tôi.
Tôi vừa bước chân vào biệt thự của Vinh gia, đã thấy cha con nhà Vinh đứng chờ sẵn ở cửa.
“Đi đường vất vả rồi, Sinh Sinh.” Chủ nhân Vinh gia – Vinh Bỉnh đi tới.
“Bác Vinh ạ.” Tôi lễ phép cúi người chào ông ta. Hồng Kông là nơi hãy còn đậm đặc tư tưởng truyền thống lễ giáo, tôi không biết ông già ấy có để ý quá đến lễ tiết châu Âu hay không. May là ông ta vẫn cười cười tiếp nhận rồi hôn mừng gặp mặt một cái.
Vinh Dữ Đình đút tay trong túi, mặc Tây trang lộ vẻ thoải mái, nhẹ nhàng cười trưng ra hàm răng trắng với tôi, “Bọn anh đều chờ mong cậu đến đó, Sinh Sinh.”
“Làm phiền mọi người rồi.” Tôi vốn không thích người khác gọi thẳng tên thân mật của mình, có điều vậy cứ coi như là cách người Hồng Kông thể hiện sự thân thiết đi, “Em chỉ định đến Hồng Kông một thời gian ngắn thôi, không ngờ ba lại gọi điện phiền đến bác Vinh thế này.”......
Bình luận truyện