Tạc Niên

Chương 45: Làm hết sức mình, nghe theo thiên mệnh




Tô Nhan mím môi không nói, trong mắt hiện ra chút thần sắc cổ quái lập tức quay đầu đi về hướng cổng vòm. Xuyên qua cánh cổng vòm hơi nghiêng đó là một hành lang dài khúc khuỷu, cuối hành lang là hậu viện, so với sảnh ngoài thì hậu viện có vẻ tinh xảo hơn rất nhiều. Cầu nhỏ nước chảy, đình đài lầu các, hòn non bộ đá vụn cái gì cần có đều có. Mấy người bọn họ một đường đi vào đều bị đường nét độc đáo, thiết kế hài hòa này lóe muốn mù mắt. Không biết đi bao lâu, cuối cùng ba tầng đình viện rốt cuộc xuất hiện ở trước mắt.

“Chúng ta đi một đường mà một hạ nhân cũng chưa thấy, có phải có chút kỳ quái không?” Tô Dật ôm Tạ Nhiễm, lo lắng hỏi.

Nam Cẩm nói không sai, Vệ Tử Thu kia tuy rằng nhìn như nhu nhược kỳ thật trong xương cốt chính là một con yêu nghiệt. Từ nhỏ đã là cái nam nhân tắm độc uống dược mà lớn lên, vừa thấy liền biết nhân vật không dễ đối phó. Tô Nhan thở dài, hướng lên ba tầng gác mái kêu: “Vệ tiên sinh, Tô Nhan đến bái kiến.”

Trả lời y chính là không khí an tĩnh cùng với vài ngọn gió ngẫu nhiên từ bên tai chạy qua.

Tô Nhan nắm nắm đấm, nghĩ thầm Vệ Tử Thu này cũng quá sĩ diện rồi, trong lòng có chút sinh khí trên mặt vẫn giữ nét bình tĩnh, đột nhiên nói: “Nếu Vệ tiên sinh vẫn không muốn đi ra vậy Tô Nhan đành phải để Tiêu Tuyệt tới một chuyến rồi.”

Lời này rõ là hiệu quả, cơ hồ ở Tô Nhan vừa nói xong một cái bóng màu tím từ cửa sổ lầu hai liền bay ra, nháy mắt đã thẳng tắp đứng trước mặt bọn họ. Trừ bỏ Tô Nhan cùng Âu Dương Lam, mấy người kia trên mặt đều bày vẻ sửng sốt, bị nam tử tuấn tú tuyệt mỹ hung hăng kinh diễm một phen, còn chưa hồi hồn liền nghe nam tử mỹ đến phi nhân mở miệng nói: “Tô Nhan, mấy năm không gặp bản lĩnh của ngươi ghê gớm nhỉ, dám lấy Tiêu Tuyệt tới hù ta! Hôm nay không lột da của ngươi không được mà!” Nói xong liền muốn động thủ, lại nghe Tô Nhan nói: “Vệ tiên sinh không phải bị dọa ra rồi sao?”

“Ngươi!” Vệ Tử Thu hiển nhiên không kịp ứng phó nghiền ngẫm từng chữ một, một bộ bị tức giận đến nghiến răng.

Bất đắc dĩ ánh mắt người nào đó tồn tại quá mức mãnh liệt, Vệ Tử Thu còn chưa kịp tìm Tô Nhan tính sổ, đôi mắt liền bị đối phương hấp dẫn. Hắn nhìn Âu Dương Lam nửa ngày, cơ hồ từ đầu đến chân nhìn mấy lần, đột nhiên nói: “Âu Dương Uyên là gì của ngươi?”

Âu Dương Lam liền chần chờ chút mới trả lời: “Đại ca ta.”

Đại ca trong miệng của Âu Dương Lam vào trước lúc Tô Nhan trở thành thư đồng đã ly kỳ mất tích một phen. Hơn nữa ở trong cung, ba chữ Âu Dương Uyên là cấm kỵ, muốn nhắc cũng không chuẩn nhắc tới. Cho nên đây là lần đầu tiên Tô Nhan nghe Âu Dương Lam thẳng thừng không cố kỵ thốt ra tên của đại ca hắn, nghe có chút không được tự nhiên (biệt nữu).

Tạ Nhiễm cùng Nam Cẩm lại có chút kinh ngạc, bọn họ kinh ngạc chính là Vệ Tử Thu trước mắt lại nhận thức Âu Dương Uyên, không hơn.

Vệ Tử Thu vừa nghe không khỏi cười, thanh âm phóng nhẹ một ít: “Vậy phiền ngươi nhanh đem hắn dắt đi, đỡ phải ở nơi này của ta ăn không uống không còn trắng trẻo tươi tốt!”

Âu Dương Lam bình tĩnh nói: “Hắn cùng Âu Dương gia ta sớm đã không có bất luận quan hệ gì, việc này ngươi nên nói với Lý Cẩn Sâm mới đúng.”

“Ngươi không phải nói hắn là đại ca ngươi sao?” Vệ Tử Thu không thuận theo, kêu la.

“Âu Dương Uyên thật là đại ca ta, bất quá 6 năm trước hắn đã chết rồi.”

Mỗi người đều cảm giác được khi Âu Dương Lam nói những lời này ngữ khí quả thật quá lạnh rồi, Tô Nhan ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ nhìn thấy một sườn mặt đông cứng. Có lẽ, Âu Dương Lam trong lòng vẫn để ý, để ý năm đó Âu Dương Uyên đi không từ giã, để ý hắn thân là Thái tử thế nhưng không màng giang sơn xã tắc lựa chọn cao chạy xa bay.

Tuy rằng năm đó Âu Dương Uyên mất tích được tuyên bố là chết bệnh, nhưng chỉ có số ít người biết Âu Dương Uyên là vì một nam nhân tên Lý Cẩn Sâm mới lựa chọn từ bỏ giang sơn. Lúc ấy Âu Dương Quân vô cùng tức giận, từng phái người đuổi giết Lý Cẩn Sâm, Âu Dương Uyên lại vài lần động thân tương hộ thiếu chút nữa mất đi tính mạng. Về sau Âu Dương Quân nửa sợ nửa cũng đối với nhi tử thất vọng đủ rồi, bèn đem sát thủ rút về từ đó im bặt không nhắc tới Âu Dương Uyên nữa.

“Ơ, thì ra là thế,” Vệ Tử Thu sờ sờ cằm, gật gật đầu: “Ta đây muốn hỏi một chút, mấy vị hôm nay đến đây là có gì sao?” Hắn rõ ràng đã thấy Tạ Nhiễm trong ngực Tô Dật sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thần trí đều có chút không rõ, lại nhiều lời hỏi điều dư thừa.

Tâm Tô Nhan bắt đầu trầm xuống, Vệ Tử Thu tuy rằng nhìn một bộ dễ nói chuyện, tính cách cũng cẩu thả, nhưng là có một số phương diện lại phá lệ kiên trì, tỷ như, hắn kiên quyết không giải độc cho người không thuận mắt. Cứ biết như thế, vẫn có người không biết mỏi mệt tiến đến thỉnh cầu trị liệu chỉ vì công phu giải độc của hắn thiên hạ nhất tuyệt, tuyệt đối không làm thất vọng danh hào “Thiên hạ đệ nhất” kia.

“Vệ tiên sinh, thỉnh ngươi hãy cứu hắn vô luận ngươi muốn cái gì ta cũng đáp ứng.” Tô Dật ôm Tạ Nhiễm tiến lên vài bước, trong mắt tràn ngập khẩn cầu.

Vệ Tử Thu lạnh mặt nhìn Tạ Nhiễm, hừ một tiếng: “Chuẩn bị quan tài đi.”

“Cái gì?!” Tô Dật kêu to ra tiếng, khuôn mặt anh tuấn nháy mắt bị vặn vẹo, khóe mắt chân mày đều muốn nứt ra. Tô Nhan vỗ vỗ cánh tay hắn ý bảo hắn tạm thời đừng nóng nảy, lại nghe Vệ Tử Thu nói: “Ta nói ngươi nhanh chuẩn bị quan tài đi, chẳng lẽ ngươi muốn cho hắn chết trong sơn trang của ta sao? Đừng làm cho ta dính đen đủi!”

“Thế nào ngươi mới bằng lòng cứu hắn?” Âu Dương Lam bộ mặt trầm tĩnh, thanh âm đều đều như nước.

Vệ Tử Thu đem tầm mắt kéo đến trên người hắn, tươi cười làm khuôn mặt tuyệt diễm càng thêm tươi đẹp, lại cũng đồng dạng tàn nhẫn: “Ta không có ý định cứu hắn, bởi vì ta nhìn đầu tóc màu bạc kia thấy phiền lòng, cho nên, mời các vị trở về đi.” Vừa dứt lời, hắn liền xoay người đi về phòng, một chút chần chừ cũng không có. Lúc hắn sắp bước vào cửa, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói thanh lãnh: “Vệ tiên sinh nếu không cứu sống hắn, Tiêu Tuyệt cũng sống không lâu.”

Nghe vậy, Vệ Tử Thu lập tức dừng chân, xoay người lại nhìn Tô Nhan: “Có ý tứ gì?”

Tô Nhan cười, từ trong lòng ngực móc một vật ra, Vệ Tử Thu vừa thấy sắc mặt lập tức đại biến, về sau lại cố đè nén cảm xúc, lộ ra một tia cười lạnh: “Hắn muốn chết muốn sống cùng ta đâu có quan hệ, ta ước gì hắn không chết tử tế!”

“Phải không?” Tô Nhan cũng không nóng nảy: “Thứ này cũng không quan hệ đi?” Thời điểm Tô Nhan nói chuyện biểu tình cực kỳ vô tội, nhẹ nhàng vung tay, đồ vật kia liền thẳng tắp bị ném vào bụi cỏ, nháy mắt biến mất dạng.

“Ngươi! Tô Nhan! Ngươi có phải không muốn sống nữa không!” Vệ Tử Thu rốt cuộc vẫn không thể giả vờ trấn định nữa, tức giận đến thanh âm đều phát run lên, sau đó nhìn thoáng qua Tạ Nhiễm, cắn răng một cái: “Đem hắn đi vào!” Sau đó chạy đến trong bụi cỏ tìm kiếm, Tô Nhan nhìn người bị đống quần áo màu tím bọc kia, hơi hơi trầm mắt.

Thật là cái đồ quật cường này.

Rõ ràng khẩn trương vì Tiêu Tuyệt, rõ ràng vẫn để ý như vậy, vì sao lại không chịu gặp nhau?

Nếu Tiêu Tuyệt biết Vệ Tử Thu ở chỗ này sợ là sẽ chạy như bay đến đây lập tức, mà Vệ Tử Thu vì tránh né Tiêu Tuyệt tự nhiên cũng sẽ lập tức bỏ chạy. Đến lúc đó nào còn tâm tư giải độc cho Tạ Nhiễm nữa? Nghĩ đến đây, Tô Nhan cảm thấy may mắn chính mình đã dự kiến trước.

Tô Dật đem Tô Nhan ôm vào phòng trong, để hắn xuống giường cạnh bên cửa sổ, thần sắc trên mặt tuy đã hòa hoãn, lại vẫn là không chịu thả lỏng, mắt vẫn trông mong nhìn ra cửa hy vọng Vệ Tử Thu có thể nhanh lên tiến vào nhìn Tạ Nhiễm một cái.

Âu Dương Lam đứng phía sau Tô Nhan, mặt vô biểu tình nhìn Vệ Thử Thu trong bụi cỏ không hề hình tượng tìm tìm bới bới, đột nhiên hỏi: “Thứ ngươi vứt là gì?”

Tô Nhan cười, nói: “Là cái trâm phượng, là vật duy nhất Vệ Tử Thu để lại cho Tiêu Tuyệt. Trước khi đi ta tìm thợ thủ công làm một cái giống như vậy, không nghĩ tới thật đúng là đã lừa gạt được.”

“Ngươi xác định thật sự đã lừa được hắn?” Âu Dương Lam lành lạnh nói.

Tô Nhan theo tầm mắt hắn nhìn qua, liền thấy Vệ Tử Thu trong tay cầm cái hàng giả kia, vẻ mặt hung tàn nhìn mình, mắt phượng mê người như véo ra ngọn lửa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đều cút cho ta! Lão tử hôm nay ai cũng không cứu!”

Xem ra là biến khéo thành vụng.

Tô Nhan mím môi, đầu óc nhanh chóng chuyển động, bắt đầu đánh chủ ý khác.

Vệ Tử Thu cơn giận còn sót lại chưa tiêu, từ trong bụi cỏ đi tới trước mặt Tô Nhan, thanh âm đã là hoàn toàn rét lạnh: “Tô Nhan, chúng ta dù gì cũng từng gặp mặt một lần, ta khuyên ngươi hiện tại chạy nhanh đi, nếu không hậu quả như thế nào ta cũng không dám bảo đảm!”

Tô Nhan nhìn vào mắt hắn, minh bạch Vệ Tử Thu thật sự nổi giận, nhẹ giọng nói: “Nếu ta nói, là Tiêu Tuyệt để cho ta tới tìm ngươi thì sao?”

“Không có khả năng.” Vệ Tử Thu lập tức chém đinh chặt sắt phủ định.

Tuy rằng là lời nói dối, nhưng trên mặt Tô Nhan lại không thấy nửa phần bị vạch trần quẫn bách, ngược lại đạm nhiên cười: “Tiêu Tuyệt về mặt y thuật là giỏi nhất, nhưng ở phương diện độc dược hắn tự biết không bằng ngươi cho nên mới cùng ta đề cập tới ngươi, để cho ta tới thử thời vận. Trước khi đi hắn nói với ta tính tình ngươi không tốt, nhưng lại là miệng dao găm tâm đậu hủ, thấy người sắp chết nhất định sẽ ra tay cứu giúp, chẳng lẽ Tiêu Tuyệt thật nhìn lầm người?”

Vệ Tử Thu nghe xong thật lâu sau không nói chuyện, về sau đột nhiên nở nụ cười: “Nếu ta nhớ không lầm, ngươi năm nay mới mười ba tuổi đi?” Tô Nhan sửng sốt, nhưng vẫn là thành thật gật đầu. Vệ Tử Thu thấy, tiếp tục nói: “Hài tử mười ba tuổi nói dối tới mặt không đỏ tim không đập quả thật là hiếm thấy. Bất quá, ta không thể tin lời này là Tiêu Tuyệt nói, cho nên đừng nghĩ tới kích ta.”

Tô Nhan thấy lừa hắn không được, bất đắc dĩ thở dài, như là rốt cuộc hạ quyết tâm, mở miệng nói: “Nếu ngươi cứu sống Tạ Nhiễm, như vậy ta liền đáp ứng điều kiện mấy năm trước kia.”

Lần này Vệ Tử Thu không lập tức trả lời, chỉ là nhướng mày, bên môi hàm chứa một mạt sáng lạng: “Tạ Nhiễm kia đối với ngươi thật sự quan trọng như thế?”

Vừa dứt lời, Tô Nhan liền lập tức cảm giác được hơi thở rét lạnh đến từ bên người, là Âu Dương Lam đi, nói vậy hắn là hiểu sai rồi: “Tạ nhiễm là bằng hữu rất quan trọng của ta, ta không muốn trong phạm vi năng lực của ta mà mất đi hắn.” Ngụ ý đó là ‘tận nhân sự, nghe thiên mệnh’.

“Trước tiên nói về điều kiện kia.” Âu Dương Lam đem Tô Nhan một phen kéo ra phía sau, giọng nói hỗn loạn như điểm phong tuyết, làm người không rét mà run.

Vệ Tử Thu nâng mắt phượng nhìn về phía Âu Dương Lam, ngay sau đó chuyển hướng Tô Nhan, trên mặt tươi cười thế nào đều cảm thấy âm hiểm vô cùng: “Muốn nói cho hắn sao?”