Tạc Niên

Chương 24: Hạt bụi




Nhi tử Thừa tướng gia đồng thời là thư đồng phủ Lục hoàng tử vô ý rơi vào trong hồ, này vốn là việc nhỏ lại khiến Vương Quý Phi “Một sự nhịn chín sự lành” than thở khóc lóc cùng Hoàng Thượng mới khiến cho sự tình càng lộng càng tao. Thời điểm Âu Dương Quân bao vây Ngọc Lan Cung, Âu Dương Lam cùng Tiêu Tuyệt trà còn chưa uống xong. Âu Dương Quân ngoài mang theo Vương Quý Phi còn đem theo một số người hầu và cung nữ, lập tức đem cái sân nho nhỏ vây quanh, giữa đám người như nêm như cối.

Âu Dương Lam nhíu mày, ngay sau đó đứng dậy: “Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”

Tiêu Tuyệt lại chỉ là đứng dậy cũng không định hành lễ, thái độ ngạo mạn cùng lần trước ở phủ Lục hoàng tử giống nhau như đúc. Âu Dương Quân như là đối việc này đã miễn dịch, chỉ nhìn thoáng qua Tiêu Tuyệt, sau đó nhìn về phía Âu Dương Lam: “Tô Nhan không có việc gì chứ?”

“Nhờ phúc khí của Vương Quý Phi, y hiện tại đã khỏe.” Âu Dương Lam thẳng tắp đứng trước mặt Âu Dương Quân, thanh âm lộ ra cổ hàn ý nói không nên lời. Vương Quý Phi không khỏi lui về sau một bước, trên mặt mang vẻ hoảng sợ.

Âu Dương Quân quay đầu lại nhìn nàng một cái, sau đó nhìn về phía Âu Dương Lam, đột nhiên rùng mình: “Ta nghe nói Tô Nhan muốn đẩy Vương Quý Phi xuống hồ, có việc này không?”

Âu Dương Lam cười, liễm diễm giữa hắc mâu thêm phần lãnh quang: “Tô Nhan cố ý muốn đẩy Vương Quý Phi xuống hồ hay không nhi thần không biết. Nhưng Tô Nhan từ nhỏ sợ nước nhất định sẽ không quá mức đi tới gần hồ. Nhi thần muốn hỏi một câu, thư đồng của nhi thần tại sao lại rơi vào trong hồ? Vì sao người bên cạnh Vương Quý Phi vừa vặn sợ nước, không dám nhảy xuống hồ? Vì sao Tô Nhan rõ ràng còn hơi thở, lại cố tình nói là đã chết? Thân là Quý phi, mà chấp nhất một thư đồng mới mười ba bốn tuổi, cũng không sợ mất thân phận!” Nói xong lời cuối cùng, thanh âm ôn hòa đã hoàn toàn bọc lên một tầng binh khí bén nhọn, khiến cho không khí trong viện nháy mắt lặng ngắt như tờ.

Âu Dương Quân nhất thời không biết nên nói gì. Ông ta xưa nay sủng ái Vương Quý Phi cho nên vừa thấy ái phi lê hoa đái vũ kể lể, lại nghe nói nhi tử của mình đem một thư đồng nho nhỏ an trí ở Ngọc Lan Cung nên ông ta lập tức chạy tới. Hiện giờ nghe Âu Dương Lam nói vậy mới phát giác chính mình quả thực suy xét không chu toàn. Nếu ái phi không có việc gì việc này liền như vậy chấm dứt đi.

Vương Quý Phi phía sau đã sớm sợ tới hoa dung thất sắc, thấy Âu Dương Lam lạnh băng, giương con mắt hình viên đạn liếc qua, vội run run rẩy rẩy nói: “Thần thiếp…… Thần thiếp sợ là nhất thời hoa mắt nên nhìn lầm. Hiện giờ Tô Lục công tử bình an không có việc gì thì tốt, thì tốt rồi.”

Âu Dương Lam hừ lạnh một tiếng, không khách khí nói: “Nếu không có việc gì mời phụ hoàng trở về. Tô Nhan còn ở bên trong nghỉ ngơi, nhiều người như vậy đứng ở đây làm sao nghỉ ngơi được.”

Âu Dương Quân tuy là thiên tử, lại đối đứa con trai này bó tay không có biện pháp. Cho dù lời nói Âu Dương Lam đại nghịch bất đạo nhưng không thấy ông ta có bất luận dấu vết tức giận gì. Âu Dương Quân đưa mắt nhìn cửa phòng đóng chặt rồi nói với Âu Dương Lam: “Chờ thân thể Tô Nhan khỏe lại thì hồi phủ hoàng tử đi, nơi này không phải địa phương y nên ở.”

“Ngọc Lan Cung này là nơi mẫu hậu sinh thời đã ở, hiện giờ nàng không còn nữa đương nhiên trở thành tẩm cung của nhi thần. Nhi thần đem thư đồng thiếu chút nữa mất đi tính mạng của mình an trí trong tẩm cung có gì không thể? Phụ hoàng cảm thấy, Tô Thừa tướng nếu nghe nói nhi tử của mình thiếu chút nữa chết oan chết uổng còn có thể tâm bình khí hòa?”

Âu Dương Quân hô hấp cứng lại, trong mắt một mảnh thâm ý, dừng một chút, mới nói: “Dùng dược liệu tốt nhất, cần phải làm Tô Nhan nhanh chóng khỏi hẳn. Ta với Tô Thừa tướng mới hảo hảo giao đãi.” Nói xong liền nhanh chóng rời đi như lúc tới. Âu Dương Lam nhìn Vương Quý Phi thướt tha mạn diệu thân mình, hơi hơi mỉm cười, ý cười kia lại cất giấu nhiều điều.

Tiêu Tuyệt vẫn luôn đứng ở một bên, thấy rõ tất cả, trong lòng đối với Lục hoàng tử này lại nhiều thêm một tầng nhận thức.

Tô Nhan ngủ một giấc cũng thật sự nhập tâm, cho nên căn bản không biết ở ngoài kia, Âu Dương Lam vì mình mà cãi lý với phụ hoàng hắn. Dù sao khi Tô Nhan mở mắt đã thấy Âu Dương Lam ngồi bên cạnh bàn đọc sách. Tóc hắn đen nhánh thả dài buông xuống dưới, dịu ngoan dán trên trường bào màu đen, càng làm nổi bật khuôn mặt, càng thêm tư thế oai hùng phong minh. Tô Nhan không khỏi nhìn đến xuất thần, thẳng đến Âu Dương Lam cảm giác được tầm mắt ngẩng đầu lên, Tô Nhan mới vội vàng quay mặt đi.

“Cảm thấy đỡ hơn không?” Âu Dương Lam thấy Tô Nhan tỉnh, liền buông quyển sách trên tay, đi đến mép giường cúi đầu nhẹ hỏi.

Tô Nhan gật gật, thân thể tuy nhược nhưng nhờ Tiêu Tuyệt y thuật cao siêu, nhiều lần đều có thể hóa hiểm thành an, lần này cũng không ngoại lệ.

“Chúng ta ngày mai liền hồi phủ, đến lúc đó kêu Hoa Lân tự mình xuống bếp nấu canh bổ cho ngươi.” Hắn ngữ khí thật là ôn nhu, trong ánh mắt cũng tràn ngập nhu tình, làm Tô Nhan không thể không kinh ngạc cho rằng người trước mắt này cũng trọng sinh giống như mình. Ý tưởng này chỉ xuất hiện ngắn ngủn một cái chớp mắt, liền bị Tô Nhan ném sâu trở về óc.

Ngày hôm sau, Tô Nhan trở về phủ Hoàng tử.

Ai cũng chưa hỏi vì sao rơi xuống nước, vì thế Tô Nhan cũng làm bộ chính mình thật sự trượt chân rơi vào trong hồ.

Trở lại phủ, Hoa Lân biết trước sớm đã chờ ở cửa. Thấy Tô Nhan từ trên xe ngựa bước xuống vội chạy lại đỡ, lo lắng nhìn nhìn: “Mới tiến cung một ngày đã gầy, A Nhan thật đáng thương.”

Tô Nhan buồn cười nhìn hắn, cảm thấy lời hắn nói quá khoa trương.

Tả Kỳ cùng Nam Cẩm đứng ở một bên, trên mặt cũng hiện lên một tia lo lắng.

Âu Dương Lam đột nhiên cầm một kiện áo choàng dày nặng đem Tô Nhan bao ở trong đó: “Đi vào trước, bên ngoài gió lớn.”

Tiêu Tuyệt đương nhiên cũng hồi phủ với bọn họ. Thứ nhất là muốn tùy thời quan sát thể trạng của Tô Nhan, thứ hai là hắn đã đáp ứng Âu Dương Lam chiêu an, tự nhiên phải có bộ dáng của phụ tá. Chờ khi đem Tô Nhan an trí xong xuôi, Âu Dương Lam bị Hoa Lân lôi đi. Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Tiêu Tuyệt mới đi đến mép giường, nhìn Tô Nhan: “Ngươi rốt cuộc có chủ ý gì? Ta không tin ngươi thật sự bị người đẩy xuống hồ. Ngươi trước giờ luôn cảnh giác, sao có người tới gần cũng không biết?”

Tô Nhan vén tóc hai bên má, ngẩng đầu nhìn Tiêu Tuyệt: “Không có gì.”

“Ngay cả ta cũng không chịu tin tưởng?” Tiêu Tuyệt có chút sinh khí, thanh âm đều mang theo kiên định không bỏ qua.

Tô Nhan mím môi: “Tiêu Tuyệt, ngươi không phải người trong triều người có một số việc vẫn là không biết mới tốt.”

“Ta Tiêu Tuyệt là người nào chẳng lẽ ngươi còn không rõ ràng?” Tiêu Tuyệt hỏi một đằng trả lời một nẻo, Tô Nhan cũng hết cách chỉ phải chậm rãi nói: “Ta chán ghét Vương Quý Phi.”

Nói đến nơi đây, Tiêu Tuyệt không hỏi nữa chỉ là nắm tay Tô Nhan: “Ngươi chán ghét nàng, có rất nhiều biện pháp làm nàng biến mất, hà tất lấy sinh mệnh chính mình mệnh ra đùa?”

Tô Nhan hơi hơi mỉm cười, trong mắt hình như có vô số tia sáng tập trung lại biến thành một ngọn lửa lộng lẫy: “Ta chỉ là muốn nhìn thấy phản ứng của Âu Dương Lam.”

Tiêu Tuyệt nhíu mày, hiển nhiên vô pháp thừa nhận loại logic kỳ quái cỡ này, như đột nhiên minh bạch, ôm một tia hy vọng nhào qua: “Ngươi không phải là thích Âu Dương Lam đó chớ?”

“Vì sao không thể?” Tô Nhan tâm tình rất tốt hỏi lại, Tiêu Tuyệt bất đắc dĩ liếc một cái, im lặng không nói.

Lúc này, ngoài cửa phòng truyền đến một loạt tiếng bước chân, trong chớp mắt cửa phòng bị đẩy ra, thân ảnh Âu Dương Lam đĩnh bạt đứng ở trước cửa, gió ở ngoài cửa cũng nối gót tiến vào, khiến cho quần áo hắn giữa không trung quay cuồng lên, giống như giương cánh đại bàng, khí thế hồn nhiên thiên thành mang theo nhất mực ôn nhu.

Trên mặt nhất quán lạnh lùng, trong mắt lại tựa ngọn lửa sáng choang như muốn đem tâm người hòa tan, hơi thở còn mang theo chút gấp gáp.

Trong nháy mắt kia, Tô Nhan cơ hồ cho rằng Âu Dương Lam nghe thấy được đoạn đối thoại vừa rồi.

Không biết vì sao, Tô Nhan thế nhưng cảm thấy xấu hổ, phảng phất như bị Âu Dương Lam nghe thấy hết, làm Tô Nhan cảm thấy không chỗ dung thân. Âu Dương Lam từ ngoài cửa đi vào tới mép giường, cố gắng đè nén hơi thở có chút rối loạn: “Có muốn ăn gì không? Ta sai Hoa Lân đi làm.”

Tô Nhan lắc đầu, cười cười: “Không cần phiền toái Hoa tổng quản, vi thần chỉ rơi vào trong nước, không có gì trở ngại.”

Âu Dương Lam lại đột nhiên không vui, thanh âm không còn ôn nhu vừa rồi: “Nếu không phải đến cứu đúng lúc, ngươi đã sớm không còn trên đời.”

Hắn đột nhiên quá mức không vui, khiến Tô Nhan có chút không biết làm sao, nhưng Tiêu Tuyệt một bên nhìn thấy, tâm tình vui sướng cười nói: “Lục hoàng tử, thân thể A Tô nhà chúng ta còn không chưa kịp khôi phục, ngươi hung thần ác sát như vậy coi chừng làm y hôn mê nữa bây giờ.”

Âu Dương Lam nghe xong mới nghĩ đến vấn đề này, biểu tình thoáng hòa hoãn chút: “Ta kêu Hoa Lân nấu chút canh bổ dưỡng.” Nói xong vội đi ra ngoài. Tô Nhan giương mắt thấy bóng lưng hắn, nghe thấy thanh âm Tiêu Tuyệt rõ ràng truyền đến: “Thích Âu Dương Lam không phải chuyện dễ.”

“Ta biết.” Tô Nhan nói, đầu cũng không quay.

Trên đời này, sợ là không ai có thể rõ ràng như mình, thích một hoàng tử sẽ trả giá cái đại giới gì.

Tánh mạng, tự do cùng với chịu đựng kia, chắc sẽ còn có cô tịch.

Bên người hắn có lẽ tạmthời chỉ có một mình mình. Nhưng, chậm rãi, chung quanh hắn sẽ vây quanh những ngườixa lạ, những mỹ nhân đến gãi đúng chỗ ngứa danh môn thục nữ cùng với kỹ việndanh chấn thiên hạ tuyệt thế vũ kỹ nào đó. Thời gian luôn tồn tại ở bất luận điềugì một cái kẽ hở thật nhỏ, chậm rãi tồn tại. Nó chứng kiến hết thảy sự tình biếnhóa trên đời, tình yêu, khát vọng, theo đuổi. Sau đó chậm rãi lớn lên, so vớinó hết thảy chỉ có thể xem như không khí bụi bậm, nhỏ bé đến cơ hồ không tồn tại.Nó thích vô tội nháy đôi mắt, xem trần thế vui buồn tan hợp, xem mọi người chậmrãi già đi, vô tâm vô phế đến gần như tàn nhẫn.