Tác Giả Trừng Phạt Cái Ác

Chương 4




4,

Hôm nay là một ngày cuối tuần tốt lành, trời nắng vàng.

Thật thích hợp để những thứ sinh vật âm u bị phơi bày trước nắng, cho mọi người xem xét “nó” kĩ lưỡng.

Tôi ngồi trên khán đài, nhìn Lâm Miên ở rìa sân thể dục, thích thú ngắm nhìn khuôn mặt méo mó vì tức giận của cô ả.

Quỳ xuống xin lỗi mau, chẳng lẽ cô muốn xem tôi sẽ làm điều gì với hệ thống nhỏ này

sao?

Tôi lắc lắc cái hệ thống đang dở sống dở chết trong tay, cô ta ngay lập tức quỳ xuống. Nước mắt giàn giụa nói:

"Tôi là Lâm Miên. Trong cuộc thi Kiến trúc kết cấu đã ăn cắp mô hình của Lâm Tranh mới có thể giành huy chương vàng.”

"Chính tôi là người tung tin đồn nhảm về cô ấy, nói cô ấy không sạch sẽ, làm ở hộp đêm, tung tin đồn cô ấy là tình nhân…”

Từng điều một, từng người một đều tương ứng với các bức ảnh và dữ kiện khác nhau được dán trên các bức tường của trường học. Những sinh viên vây quanh hóng chuyện đang bàn tán sôi nổi về điều này. Tôi thấy Lâm Miên càng cúi đầu thấp xuống …

Tin đồn có thú vị không?

Cảm thấy thế nào khi bị mọi người trong trường bàn tán chỉ trỏ?

Nếu cô thích làm hại người khác bằng những tin đồn tầm phào đến vậy thì đến đây đi, tự mà trải nghiệm nó.

"Tôi xin lỗi Lâm Tranh, thật xin lỗi, thật xin lỗi …”

Giọng nói càng lúc càng nhỏ, tôi khó chịu nhíu mày, đang chuẩn bị nói thì bị tiếng chân dồn dập đứt đoạn cắt ngang.

Ồ, là Lâm Uyên.

Anh ta lườm tôi, giống như đang nhìn một kẻ bạo lực học đường.

Anh ta ngập ngừng nửa ngày mới thốt ra được một câu: "Lâm Tranh, anh thay Miên Miên xin lỗi em, chúng ta về nhà nói chuyện, em đừng làm mọi chuyện tồi tệ hơn nữa. Em cũng từng làm hại Miên Miên rồi còn gì?”

Tôi có chút mất kiên nhẫn: “ Cạnh sông Bột Giang có một hệ thống giám sát bí mật. Tôi có hại Lâm Miên hay không anh kiểm tra là biết. Nhưng đã lâu như vậy anh cũng không đi kiểm tra, anh không tin tôi sao? ”

Chỉ mấy câu nói thôi đã khiến Lâm Uyên chết lặng. Anh ta vội chạy xuống khán đài, len qua mấy sinh viên để đỡ Lâm Miên dậy, lau nước mắt hộ cô ta.

Lâm Miên trong lồ ng ngực anh ta sợ hãi nhìn tôi, tôi đáp lại cô ta bằng một nụ cười thân thiện.

Thật ngu ngốc, thậm chí không thể trốn thoát.

Về phần Lâm Uyên, đừng lo lắng nha anh trai, vẫn chưa đến lúc anh lên sân khấu đâu.

5.

Tối hôm đó, trước khi vào nhà, tôi lại gặp một tên ngốc khác.

Kỳ Thanh Nhiên mặc đồ đen, đứng ở cổng nhà hút thuốc như thể đang chờ đợi cái gì đó.

Tôi bơ anh ta, khi đi ngang qua anh ta đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi.

“Lâm Tranh, chúng ta cần nói chuyện.”

Anh ta đang nói gì vậy?

Khi anh ta và Lâm Tranh có mối quan hệ tốt thì dễ dàng chạy đi, còn với Lâm Miên thì lại đứng vững bên cạnh?

Tôi hất tay anh ta ra, tiếp tục đi: “Lâm Miên đang ở nhà, chắc chắn cô ấy đang khóc rất thảm, muốn an ủi thì mau đi đi, đừng làm phiền tôi.”

“Không.” Anh ta cụp mắt xuống “ Lâm Tranh, tôi tới tìm cô.”

??? Sinh vật này là cái gì vậy

“ Tôi không biết Lâm Miên đã động tay động chân. Tôi thật sự tin những gì cô ấy nói… Xin lỗi, tôi đã bị lừa trong khoảng thời gian đó. Công việc của tôi quá bận nên không tiện điều tra.”

Chậc chậc, có lẽ khả năng viết về tình cảm của tôi khá kém, tại sao tình cảm của một người lại có thể thay đổi dễ dàng như vậy.

Vai trò của anh là giúp đỡ nữ chính của tôi, làm cô ấy hạnh phúc. Nhưng anh trở thành đồng lõa với thủ phạm thì sự tồn tại của anh là vô nghĩa.

“Cho nên anh muốn nói là anh nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta mới quay lại với tôi?”

Tôi nhếch miệng cười, vén tay áo để anh ta nhìn mấy vết bầm tím ở trên tay: “Nếu tôi bị cô ta hại chết rồi thì sao? Nếu tôi đã thực sự chết ở sông Bột Giang thì làm sao?”

Xin đừng đeo lên bộ mặt của người tốt nữa.

Hãy vui lòng đứng yên ở phe anh đã chọn và đợi tôi xử lý anh.

Anh ta lại bày ra gương mặt suy sụp, không dám nhìn tôi mà chỉ biết lí nhí xin lỗi.

Nếu xin lỗi thật sự có ích thì tôi cần gì phải mệt mỏi như vậy.

Tôi ngừng nói và đi vào nhà.

Chà, bầu không khí trong nhà nặng nề thật.

Nhưng vẫn chưa đủ nghiêm trọng.

Tôi trở về phòng nhưng bị mẹ Lâm chặn lại.

Bà ấy đau khổ nắm tay tôi và nói rằng Lâm Miên đã hành động ngu ngốc, đã khiến tôi chịu nhiều đau khổ. Sau này bà ấy sẽ bảo vệ tôi thật tốt, yêu thương tôi thật nhiều.

Thật á?

Tôi gật đầu và mỉm cười đáp lại nhưng trong lòng lại coi đó là những lời nhảm nhí.

Điện thoại tôi rung lên hai lần, màn hình sáng lên thông báo tin nhắn: [ Học sinh Lâm Tranh. Thật xin lỗi, giải vàng vốn định giao cho bạn lại không biết vì lí do gì phải rút về. Mong bạn thông cảm. ]

Chính là nó.

Dù sao cũng không thành vấn đề, tôi sẽ lấy lại những thứ thuộc về tôi cả trăm lần.

Tôi nhìn cha Lâm, người đang dỗ dành Lâm Miên ngoài phòng khách. thỉnh thoảng ông ấy lại quay sang nhìn tôi với ánh mắt giận dữ.

Rất giận dữ?

Đứa con gái mà ông luôn tự hào khoe khoang khắp nơi lại mất đi danh dự, mọi người trong tầng lớp thượng lưu bàn tán xôn xao?

Liệu cuộc hôn nhân với nhà họ Kỳ có diễn ra suôn sẻ?

Tôi quay người lại, không thể kìm được nụ cười trên môi.

Thật công bằng khi tôi mất một huy chương vàng để đổi lấy việc mất đi một người con rể giàu có mang lại giá trị thương mại khổng lồ.

Nhưng bạn không nghĩ đây là kết cục của nó, đúng không?