Tác Giả Đảo Lộn Tu Chân Giới

Chương 6: Bắt Nhuyễn Đế.




"Chủ nhân! Có phải người đã tạo ra ta?" Hoả Lộc Thiên Tiên Phiến cất lên tiếng nói.


" ... " Mới đó đã sinh ra linh trí rồi.


"Chủ nhân! Sao ngài không nói gì vậy?" Hoả Lộc Thiên Tiên Phiến hỏi.


"Ta không phải chủ nhân của ngươi." Cổ Long trừng mắt trả lời.


"Oa! Chủ nhân! Người muốn vứt bỏ ta sao?" Hoả Lộc Thiên Tiên Phiến khóc ré lên.


"Im!" Cổ Long quát.


Hoả Lộc Thiên Tiên Phiến lập tức nín khóc, khẽ nấc yên lặng nhìn Cổ Long.


'Sự việc này chắc phải gây ra thay đổi không nhỏ cho nội dung truyện. Thêm nữa, phải đối phó thế nào với mấy người ngoài kia đây?'


"Sao vậy? Chủ nhân! Người gặp rắc rối gì rồi? Ta có thể giúp gì không?" Thấy Cổ Long nhăn nhó, Hoả Lộc Thiên Tiên Phiến quan tâm hỏi.


Nhìn Hoả Lộc Thiên Tiên Phiến, Cổ Long mặt bừng sáng, tỏ vẻ vui mừng.


"Hoả Lộc! Ngươi có thể tự hoạt động được không?"


"Tất nhiên, người tạo ra ta mà không biết khả năng của ta hả?" Hoả Lộc Thiên Tiên Phiến mờ mịt hỏi.


"Cái đó ngươi không cần bận tâm. Nghe ta nói đây, ngươi hãy ngự khí từ hậu viện nơi này bay thật nhanh rời khỏi đây. Nhớ! Trong lúc bay phải toả sáng rực rỡ vào, để cho càng nhiều người nhìn thấy càng tốt." Cổ Long dặn dò.


'Tốt rồi, chỉ cần bảo vật biến mất ngay trước mắt nhiều người, mọi người sẽ không liên hệ mình với nó mà cho rằng nó chỉ trùng hợp xuất hiện gần phòng mình thôi.'


"Được! Chủ nhân yên tâm, ơ mà bay đi đâu vậy?"


"Đi đâu cũng được, nhưng tốt nhất ngươi nên đi ra ngoài chơi dài ngày thì hơn, khi nào chán thì về, bên ngoài nhiều thứ để chơi lắm, nhưng khi về phải kín đáo, đừng để ai phát hiện." Cổ Long dụ dỗ.


"Được!" Hô một tiếng, Hoả Lộc Thiên Tiên Phiến bay mất, nhưng Cổ Long không biết rằng, lần này, Hoả Lộc Thiên Tiên Phiến đi phải mất mười năm sau mới quay trở lại.


Bên ngoài.


"Bảo vật, bảo vật kìa mọi người."


"Mau bắt lấy nó!"


"A! Nó chạy mất rồi."


" ... "


'Tốt rồi, thế là xong.'


Sau hôm đó, Tu chân giới một hồi náo loạn, các môn phái khác cũng cho người đến Tiên Nhạc tông tìm hiểu, các đệ tử trong môn thì phấn khích bàn luận, có người tranh thủ lúc linh khí đang dày đặc để tu luyện, thế nên tu vi của chúng tu sĩ Tiên Nhạc tông tăng nhanh rõ rệt.


Lâm Chí cũng tranh thủ dịp may này, dùng luôn số đan dược còn lại chăm chỉ tu luyện nâng tu vi lên cảnh giới Giả Linh Tiên tầng mười trở thành đệ tử nội môn, có thể nói linh khí đậm đặc hơn mang lợi cho số đệ tử ngoại môn nhiều nhất.


Sau khi trở thành đệ tử nội môn của Tiên Nhạc tông, Cổ Long, Lâm Chí và những đệ tử khác được phân đến những ngọn núi thích hợp.


"Đây là Trung Lĩnh sơn, từ giờ các người sẽ trở thành đệ tử nơi này, môn quy nằm trong thẻ bài thân phận các ngươi vừa nhận, mỗi tháng các ngươi sẽ được nhận linh thạch, đan dược, tài liệu,.v.v. tương ứng, nếu thiếu, đi làm nhiệm vụ nhận điểm cống hiến để đổi lấy thứ mình cần." Tu sĩ Tử Linh Tiên nhắc nhở.


Cổ Long quan sát xung quanh, thật không hổ một trong những môn phái đệ nhất. Sơn trang lộng lẫy, mỗi đệ tử có riêng một phòng, đồ trang trí cũng không khỏi lung linh đi.


'Đệ tử nội môn có khác, tháng đầu tiên đã nhận được ba mươi viên linh thạch sơ cấp, hai bình đan dược cấp hai, Linh Kết đan, mỗi bình năm mươi viên, cô đọng linh lực, hấp thụ linh khí, cải tạo thể chất'. Riêng phần tài liệu, các đệ tử được phát tài liệu yêu thú cấp một trung cấp, ngoài ra, đến Khí Ly sơn để thử học thêm các ngành khác xem thiên phú thuộc lĩnh vực nào, luyện đan hay luyện phù, trận pháp hay luyện khí,.v.v. để nhận thêm tài liệu thích hợp, tập luyện tay nghề, một nửa số sản phẩm thu được nộp cho tông môn nhận điểm cống hiến, số còn lại, đệ tử đó được quyền giữ cho mình.


Cổ Long đem số tài liệu luyện khí của mình đến một ngọn núi không người. Lùng sục khắp núi, trăm cay nghìn đắng, khổ sở mãi mới bắt được một con Nhuyễn Đế, đây là yêu thú yếu nhất trong số tất cả các yêu thú cấp một, còn yếu hơn cả tu sĩ Giả Linh Tiên tầng một mới tu luyện, khả năng công kích không có, khả năng phòng thủ cũng không nốt, trình độ cao nhất của giống loài này là bán manh, cao có 5 cm, thân thể mềm mại, âm ấm, có cặp sừng tí hon trên đỉnh đầu, đôi mắt long lanh chứa đầy nước, bốn chân ngắn ngủi dễ thương, bộ lông óng ả, mượt mà thỉnh thoảng xù lên, mỗi con một màu lông khác nhau, cái miệng nho nhỏ, hàm răng trắng bóng lúc nào cũng gặm gặm một thứ trái cây nho nhỏ nào đó, cái mũi hồng hồng, đôi tai giống loài mèo dựng đứng khẽ ngọ nguậy, đôi cánh tí hon vẫy vẫy nhưng không bao giờ bay được, có chăng chỉ giúp nó nâng cao mình cách mặt đất 3 cm được một lúc thôi, chiếc đuôi hình tia chớp giống loài Raichu trong phim hoạt hình pokemon to gấp đôi thân của nó cứ đưa qua đưa lại. Khả năng bảo mệnh duy nhất của nó là kế thứ ba mươi sáu, tốc độ chạy trốn không cần bàn cãi, ngoài ra loài này rất nhanh mở ra linh trí.


Con Nhuyễn Đế mà Cổ Long bắt được có màu xanh lục, hiện giờ nó đang dùng hết tài năng bán manh, cầu vuốt ve với Cổ Long, nhưng đôi mắt liếc qua liếc lại không giấu được tâm tư tính toán muốn bỏ trốn của nó, trông có vẻ nó đã khai mở linh trí.


Nhìn Nhuyễn Đế bán manh, băng sơn trong lòng Cổ Long tan chảy sạch 'Sao có thể dễ thương chết người thế này?'


Suýt trúng kế, Cổ Long vỗ vỗ mặt, tỉnh táo, may quá.


Nhuyễn Đế thấy kế hoạch thất bại, trong lòng khẽ nhổ một bãi nước bọt, chửi rủa.


Tốt rồi, bây giờ đến việc chính, Cổ Long mỉm cười, nhe răng nanh, đưa tay về phía Nhuyễn Đế khiến nó lạnh run, nó giả bộ đáng thương cầu cơ hội chạy trốn. Nhưng, làm sao có tác dụng.