Tác Giả Đảo Lộn Tu Chân Giới

Chương 54: Trải nghiệm.




Cơn mưa xối xả kéo dài suốt bảy ngày nay kèm theo những cơn gió bất thường như một điềm báo về một chuyện không may sắp xảy ra.


Hoạ Kỳ mông lung nhìn cơn mưa mịt mù bên ngoài, miệng khẽ lẩm bẩm.


"Mãng giao hoá rồng, không biết là chuyện tốt hay xấu đây."


Từ ngày đến Trần gia, Hoạ Kỳ đã được sắp xếp cho vào học trường trung học cùng với Trần Ngọc. Trí nhớ của tu chân giả vốn rất tốt, huống chi một tu sĩ Tử Tiên kỳ như Hoạ Kỳ. Chỉ trong vòng bảy ngày, Hoạ Kỳ đã học hết toàn bộ chương trình từ tiểu học đến trung học phổ thông.


Trần gia quả nhiên không biết khách sáo chút nào, ngay từ khi Hoạ Kỳ bày tỏ thái độ hoà hảo của mình, bọn họ lập tức nhờ vả Hoạ Kỳ chỉ dạy Trần Ngọc tu luyện kiêm bảo vệ Trần Ngọc luôn, dù sao cũng không khó nên Hoạ Kỳ đồng ý nhưng nhất quyết không thu nhận đệ tử. Theo quy tắc của Cổ Long, nếu không đạt Sinh Tiên hậu kỳ thì không được phép nhận đồ truyền đạo.


Để thuận tiện bảo vệ Trần Ngọc, Trần gia đã sắp xếp cho Hoạ Kỳ học cùng lớp với cô, ngay ngày mai Hoạ Kỳ sẽ nhập học.


...


Rót một chén trà, cảm nhận mùi hương, ngắm nhìn cảnh mưa bên ngoài, Hoạ Kỳ thả lỏng tinh thần, nghe tiếng mưa rơi, quả là tao nhã, thanh cao.


...


"Người này đúng là kỳ quặc, cử chỉ hành động gì mà khô khan, đến nói chuyện cũng nhạt nhẽo, chẳng thú vị gì cả."


"Suỵt! Em nói nhỏ thôi, pháp lực người này rất cao, có thể nghe được xa lắm đấy."


Trần Lâm - em họ Trần Ngọc, nhỏ hơn Trần Ngọc hai tuổi, theo con mắt của Hoạ Kỳ, tu vi cậu nhóc này cũng sắp mãn Giả Tiên kỳ tầng một rồi, theo cách nói của tu sĩ nơi này, Trần Lâm cũng là thiên tài trong lớp thế hệ trẻ.


Ở nơi linh khí loãng khủng khiếp như thế này, Hoạ Kỳ không định tu luyện, dù có ở nơi hạch tâm của Trần gia, thì đối với Hoạ Kỳ cũng chẳng đáng bao nhiêu, linh khí vẫn rất loãng, dẫu có dùng tụ linh trận cũng không góp nhặt được mấy, với lại, Hoạ Kỳ cũng không muốn hút khô linh khí nơi này, nếu không sức sống của hành tinh này sẽ bị dập tắt.


"Đến rồi sao còn không vào!" Hoạ Kỳ nhàn nhạt nói.


Hai người giật mình rồi xấu hổ bước vào.


Hoạ Kỳ lãnh đạm nhìn hai người, nhấp một ngụm trà rồi nói.


"Có việc, nói! Còn không, miễn tiếp khách."


Hai người quay ra nhìn nhau, đá đá mắt, không ai có vẻ muốn làm chim đầu đàn.


"5 phút!" Nhấp thêm một ngụm trà, Hoạ Kỳ nói.


"Là thế này, Trần Lâm, em họ vãn bối cũng muốn được ngài chỉ dạy, không biết ý ngài thế nào?" Trần Ngọc vội nói.


Hoạ Kỳ đặt tách trà xuống, ánh mắt mông lung nhìn ra màn mưa bên ngoài, sự im lặng của Hoạ Kỳ không khỏi khiến cho hai người Lâm, Ngọc bối rối.


"Ừm!" Hoạ Kỳ gật đầu


"Dạ?" Hai người Lâm, Ngọc vẫn chưa kịp load.


"Chỉ dạy cậu ta? Cũng được thôi! Một hay hai người cũng đâu có gì khác nhau. Được rồi! Kết thúc ở đây, hai người lui ra đi." Hoạ Kỳ nhàn nhạt nói, phẩy tay tiễn khách.


Hai người Lâm, Ngọc chỉ cảm thấy một lực khẽ đẩy, trong chớp mắt, cả hai đã đứng trước cửa phòng Hoạ Kỳ, cánh cửa tự động đóng lại.


"Vậy là đồng ý rồi đấy hả?" Trần Lâm ngơ ngác.


"Ừ! Chị cũng không ngờ mọi chuyện lại đơn giản đến vậy." Trần Ngọc mỉm cười.


"Xem ra người đó cũng dễ tính." Trần Lâm cũng mỉm cười.


"Chị lại không cảm thấy vậy, ở người đó theo cảm nhận của chị, nói sao ta? Là lãnh đạm, giống như là không có thứ gì có thể khiến người đó bận tâm. Nghe đâu sư phụ của người này còn đạm mạc hơn nữa kìa, không biết tính cách này có phải là yếu tố đầu tiên để gia nhập sư môn không nữa." Trần Ngọc lẩm bẩm.


"Ha ha! Theo cách nói của các trưởng lão đó gọi là thanh lãnh, phiêu dật, giống như trích tiên giữa chốn trần gian hỗn loạn, ha! Nghe chẳng thú vị gì cả."


"Em đừng ăn nói bậy bạ kẻo đắc tội người đó." Trần Ngọc trừng mắt.


"Biết rồi~"


...


"Phải lên cái hộp này sao?" Hoạ Kỳ đề phòng nhìn cái ô tô.


"Đúng vậy! Tiền bối không thể bay hay chạy đến trường được." Quản gia nói.


"Được rồi!" Hoạ Kỳ tò mò bước vào.


Suốt quãng đường, Hoạ Kỳ nhìn ngó khung cảnh bên ngoài, ánh mắt sáng lên từng hồi. Vừa đến cổng trường đã nghe thấy tiếng rú chói tai bên trong.


Đập vào mắt là mấy chữ to tướng 'King and Queen' (mọi người thấy quen không 😹, một lần nữa nhấn mạnh, thế giới này thuộc một phần của 'các vũ trụ giả tưởng')


"..."  Cái trường này cũng phô trương quá rồi.(Hoạ Kỳ đã học hết toàn bộ các thứ tiếng của hành tinh này)


Bên trong là một đám đông ầm ĩ, mà tâm điểm là ba tên nhóc có vẻ ngoài đẹp mã (theo nguyên văn nhận xét của một lão tổ một nghìn hai trăm tuổi có lẻ).


"Tiền bối không cần bận tâm! Nghe nói bọn họ khá nổi tiếng trong trường, ờ... Hình như còn được gọi là đại thần gì gì đó, nhưng bọn họ hoàn toàn không ảnh hưởng tới tu chân giả chúng ta." Quản gia giải thích.


"..." Hoạ Kỳ câm lặng gật đầu, hình như có nghe Cổ Long đề cập qua, ở những thế giới như này luôn có những tồn tại được liệt vào hàng 'trung tâm thế giới' với cái gọi là 'hào quang nhân vật chính', do thiết lập của thế giới mà hướng suy nghĩ của bọn họ hơi khác thường, chỉ cần mình không dính vào là yên tâm.


...


"Các em chú ý! Hôm nay lớp 12A1 chúng ta sẽ chào đón một thành viên mới, em vào đi!"


Bằng cách thi triển thuật che mắt, Hoạ Kỳ đã giảm sự nổi bật của mình xuống mức thấp nhất.


"Chào các bạn! Tôi là Hoạ Kỳ, từ nay đến hết năm sẽ học ở đây, mong mọi người giúp đỡ."


'Từ nay đến hết năm' là một câu khẳng định to gan đối với học sinh ở đây, bởi vì yêu cầu thành tích của trường này rất cao, nếu kết quả không đạt tiêu chuẩn có thể bị giáng xuống các lớp A4, A5 hoặc A6, thậm chí có thể bị đuổi học.


"Được rồi! Em có thể chọn chỗ ngồi cho mình."


Hoạ Kỳ liếc mắt, giáo viên này là một tu sĩ Giả Tiên kỳ tầng hai.


"Em chọn chỗ kia!" Tránh xa bọn nhân vật chính thì hơn.


...


"Con nhỏ kia đúng là khinh người, trong giờ học mà giám ngang nhiên dùng điện thoại."


"Nghe nói hôm qua nó còn giám hỗn láo với Hàn đại thần nữa."


"Thật hả!"


"Chứ còn gì nữa! Khắp trường giờ ai cũng biết rồi."


"..bla..bla.."


...


Hoạ Kỳ liếc mắt nhìn xuống, đúng là có một con nhóc đang dùng điện thoại trong giờ.


Như cảm nhận được ánh mắt đánh giá của Hoạ Kỳ, Lam Tuyết nhìn lên đầy lạnh lùng, thế nhưng nhận lại không phải là sự khinh thường hay sợ hãi mà là ánh mắt lãnh đạm của Hoạ Kỳ, ánh mắt này khiến cho người ta cảm nhận được sự xa cách gần như tuyệt đối, sự xa cách này không phải đối với riêng ai mà là đối với tất cả mọi người.


Lam Tuyết cảm thấy sửng sốt, từ trước tới giờ cô chưa gặp ai có ánh mắt này, đó là ánh mắt lãnh đạm sinh ra theo năm tháng đằng đẵng của đời người. Không phải ai... không đúng! Không phải là ánh mắt của một người bình thường có thể có, huống chi là một người trong độ tuổi học sinh cấp ba.


Thu hồi ánh mắt, Hoạ Kỳ lại nhìn xuống Thiên Hàn, đúng là kỳ quái, dù có lạnh lùng đến mấy cũng không thể thực chất hoá đến nhiệt độ được, ít nhất đối với phàm nhân thì không thể, thiết lập của thế giới này đúng là chẳng có logic gì cả.


...


"Anh! Thấy đi học có vui không?" Trần Ngọc mỉm cười hỏi Hoạ Kỳ.


Trước mọi người, Hoạ Kỳ là họ hàng xa với Trần Ngọc, nói gì thì nói, Trần gia mặt cũng đủ dày, dám nhận Hoạ Kỳ là hậu bối, đúng là không biết xấu hổ.


"Tạm! Trường này không như những trường khác, quá nghiêm khắc, áp lực thành tích, xuất thân gia đình, lợi ích gia tộc, đúng là không thích hợp đối với những người muốn trải nghiệm thanh xuân."


"Anh mà cũng nói đến 'trải nghiệm thanh xuân'? Em không ngờ đấy!" Trần Ngọc bật cười.


Hoạ Kỳ liếc mắt "Đó là đánh giá mang tính khách quan nhất, còn chủ quan mà nói, nơi này học sinh cũng không tốt đẹp gì, giống như ai cũng trang cho mình một cái mặt nạ, phàm nhân cũng chỉ có vậy."


"Anh đừng vơ đũa cả nắm!" Trần Ngọc phản bác.


"Biết rồi!" Hoạ Kỳ lười phản ứng.


"Anh đúng là..." Trần Ngọc lắc đầu, liếc mắt nhìn về phía cửa sổ.


Đồng tử co lại, Trần Ngọc hoảng hốt


"Không ổn! Sau trường có oán khí."


...


Xẹt! Xẹt! Xẹt!


Đạo tử sắc lôi điện giáng xuống âm vang cả khoảng sân.


"Lợi hại! Lá tụ lôi phù này quá lợi hại." Trần Ngọc ánh mắt ngưỡng mộ.


"Anh! Chị!"


"Lâm Lâm! Em có sao không? Chỗ này vừa xảy ra chuyện gì vậy?" Trần Ngọc lo lắng hỏi.


"Em không sao! Kỳ ca, có kẻ thi triển tà thuật ở đây, lúc em tới thì hắn đã rời đi." Trần Lâm nhíu mày.


Ánh mắt Hoạ Kỳ trở nên sắc bén, miệng lẩm bẩm một tràng chú ngữ phức tạp, tấm hoàng phù bay vụt về một hướng.


"Đuổi theo!"


Chạy đến trước cánh rừng nhỏ trong trường, lá bùa bỗng nhiên tự động bốc cháy.


"Mất dấu rồi?" Trần Lâm hỏi.


"Ừ!" Hoạ kỳ gật đầu.


"Aizzz! Lần trước trong trường cũng xảy ra một vụ như vậy, các tiền bối trong trường cũng không điều tra được gì." Trần Ngọc bực bội.


"Không biết có liên quan gì đến việc mãng giao hoá rồng lần trước không?" Hoạ Kỳ lẩm bẩm.


"Anh nói gì vậy?" Trần Lâm tò mò.


"Không! Chuyện ngoài lề thôi!" Hoạ Kỳ lắc đầu.


...


Thứ Nguyên thứ 53.


Uỳnh!


"Đám tử thi này nặng mùi khủng khiếp" Lan Dư che mũi.


"Em im lặng đi! Còn muốn kéo thêm một đám nữa đến góp vui à!" Lâm Tuấn nhíu mày.


"Đội trưởng! Hình như phía trước có người."


"Người? Chẳng lẽ còn tiểu đội dị năng nào khác nhận nhiệm vụ này sao?"An Dương tỏ ra khó hiểu.


"Đừng đùa đây là nhiệm vụ cấp SS đấy!" Mạc Vũ lắc đầu.


"Đúng là có người, nhưng không phải một tiểu đội, mà là một người!" Lan Kỳ, em gái Lan Dư, người có dị năng tinh thần duy nhất trong đội nói.


"Một người! Bộ điên sao? Đây là cấm khu đấy!" Nhạc Long rú.


"Im! Nhìn kìa!"


Chỉ thấy bóng người đó nhấc tay, toàn bộ tang thi trong phạm vi 10m lập tức tan vỡ.


"Lợi hại! Quá lợi hại! Không biết đó là ai nhỉ?" Lan Dư kinh ngạc.


...


Ánh mắt Cổ Long nhìn về phía xa, cậu không dự định rời đi sớm, dù hiện tại chưa phát hiện ra tung tích của Lãnh Quân và Hoạ Kỳ, nhưng nơi mà hai người họ tới là 'các vũ trụ giả tưởng', có nguy hiểm mà không giải quyết được thì là do họ vô dụng, nếu lỡ mà rơi vào mấy thế giới thiết lập biến thái như Dragon ball thì Xích Sắc Thần Long sẽ giúp họ trở về, nghe nói ông ấy quản lý 'các vũ trụ giả tưởng' nghiêm ngặt lắm.


"Hoả Lộc! Giúp ta thanh lý đám mùi khó ngửi này!"


"Được!"


'Hoả Lộc Thiên Tiên Phiến' bay một vòng quanh Cổ Long, toả ra một mùi hương dịu nhẹ, thánh khiết.


Ánh mắt Cổ Long bắt gặp một đoàn người ở phía xa, xem ra cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.


...


Lời tác giả:


Sắp có kết quả thi THPT quốc gia rồi, miêu ta lo quá 🙀.