Tác Giả Đảo Lộn Tu Chân Giới

Chương 52: Thế giới khác.




Trôi nổi trong thông đạo thời không là một trải nghiệm không hề thú vị một chút nào. Áp lực trong thông đạo thời không sẽ ngày một gia tăng đến cực hạn, nếu không nhanh chóng tìm ra lối thoát, sẽ bị áp lực trong thông đạo thời không nghiền nát cả thể xác lẫn linh hồn, vĩnh viễn biến mất trong thiên địa.


Trong thông đạo thời không cũng không tồn tại cái gọi là sinh vật không thời gian như trong nguyên tác của Cổ Long. Cũng đúng thôi, dù sao đây là hiện thực chứ không phải là tiểu thuyết, làm sao giống nhau được.


Những người không may bị khe hở thời không hút vào chỉ có ba người, Lãnh Quân, Hoạ Kỳ, Cổ Long. Thế nhưng ở trong thông đạo thời không này việc định hướng rất khó khăn, nên mặc dù có ít người như vậy nhưng ba người vẫn lạc nhau.


Hiện tại Cổ Long đang bị giao động thời không ảnh hưởng, tay chân như không phải của mình, hoàn toàn bị mất khống chế, hay đơn giản là tê liệt, không thể cử động, càng không thể tìm lối thoát lúc này, đành chờ giao động thời không kết thúc rồi tính.


Bên phía Lãnh Quân thì có vẻ khả quan hơn, hắn đã nhìn thấy lối thoát, thế nhưng khoảng cách vài mét từ vị trí của hắn đến lối thoát lại không dễ đi chút nào, bởi có một luồng lực lượng đang ngăn hắn tiến tới lối thoát, xem ra nhất thời hắn chưa thể thoát khỏi thông đạo thời không.


Còn Hoạ Kỳ, sau khi bị tách ra cũng đã tìm ra lối thoát, thậm chí còn thuận lợi thoát ra ngoài, hiện đang sững sờ nhìn cự hình quái điểu (máy bay) đang bay trên bầu trời. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy một cự điểu quái dị như vậy.


Không khí ở đây không sạch sẽ chút nào, đã thế linh khí còn loãng đến đáng sợ, từ trên cao nhìn xuống, mấy hộp sắt (ô tô) bên dưới qua qua lại lại dày đặc khiến Hoạ Kỳ cảm thấy hoa mắt. Hắn nhanh chóng đáp xuống mặt đất, trong một ngõ nhỏ ít người, vơ đại một ai đó sưu hồn.


Tìm kiếm thông tin một hồi, hắn nhận ra nơi này không phải là Thất Giới mà là Trái Đất (do Cổ Long gọi tu chân giới ở vũ trụ thứ 54 là Thất Giới nên Hoạ Kỳ cũng gọi như vậy), thập niên 20 thế kỷ 21. Chỉ trong vài thế kỷ ngắn ngủi mà phàm nhân nơi này có thể phát triển đến mức này, nhất thời Hoạ Kỳ cảm thấy khó có thể tiếp thu, dù sao ở thế giới trước của hắn (vũ trụ 55), phàm nhân không phát triển được như này, thậm chí từ khi hắn sinh ra đến lúc tu luyện thành lão tổ Đại Thừa kỳ, ở phàm giới, mọi thứ vẫn y nguyên như vậy, không có một chút phát triển nào.


Sau khi lấy lại bình tĩnh, Hoạ Kỳ toả ra thần thức, thử tìm kiếm xem thế giới này có tu chân giả không. Sau khoảng nửa khắc, hắn tìm thấy.


...


Trần Ngọc, vốn là đại tiểu thư của thế gia tu chân lâu đời, từ nhỏ đã tiếp nhận hệ thống giáo dục tinh anh của gia tộc, là một trong những gương mặt ưu tú trong lớp thế hệ trẻ của tu chân giới, thế nhưng cô lại không kiêu căng, ngạo mạn, thậm chí cô còn không mang tính cách đỏng đảnh, khinh thường người khác mà đám công tử, tiểu thư khuê các thường mắc phải. Trái lại, cô rất hoà đồng, khiêm tốn, ham học hỏi, được nhiều người yêu mến.


Cũng vì ham học hỏi nên cô hay ra ngoài lịch duyệt, tìm kiếm tri thức (kinh nghiệm trừ tà), mặc dù chưa đến mức trảm yêu trừ ma cứu giúp dân lành nhưng ít ra cô cũng thực hiện vài phi vụ trừ tà khó nhằn mà nhiều kẻ phải bó tay.


Thế nhưng lần này cô lại không may mắn như vậy, oán linh trước mắt cô chí ít đã tu luyện ngoài trăm năm, oán khí tích tụ đã không phải cho một tiểu bối như cô giải quyết, e rằng phải để các bậc trưởng bối ngoài năm mươi đối phó mới xong.


Oán linh gào thét xông tới, oán khí tạo thành một lợi trảo đâm về phía trái tim Trần Ngọc. Một luồng thanh quang phát ra, chiếc bùa hộ mệnh của cô tốn đến một nửa linh lực để chống lại một kích này, cô không khỏi cười khổ 'xem ra ngày này năm sau là ngày giỗ của mình rồi'.


Tuy vậy, cô không định từ bỏ, lấy ra một lá bùa chú chưa sử dụng, dùng máu viết tự, đem toàn bộ linh lực truyền vào lá bùa, cô ném lá bùa về phía oán linh. Bùa chú phát huy tác dụng, một phần ba oán khí được thanh lọc sạch sẽ.


Oán linh đau đớn gào thét, đề phòng nhìn Trần Ngọc, nó chưa bao giờ bị thương nặng như vậy, thế nhưng không được bao lâu, nó quyết định công kích lần nữa, dù sao với một oán linh không còn nhiều linh trí, tấn công đối phương liệu có nguy hiểm không? Hoặc bỏ trốn? Hay là chờ người trước mắt kiệt sức? Nó không suy nghĩ được nhiều như vậy.


Toàn bộ linh lực mà chỉ đủ thanh lọc một phần ba oán khí, Trần Ngọc cảm thấy tuyệt vọng, biết thế cô tiết kiệm linh lực kéo dài thời gian chờ người đến cứu có phải hơn không.


Nhắm mắt lại, bình tĩnh đón nhận cái chết, nhưng không cảm thấy đau đớn như trong tưởng tượng, trái lại cô còn nghe thấy tiếng gào đau đớn của oán linh. Kích động mở mắt nhìn, oán linh đã bị một lá bùa thanh trừ sạch sẽ.


Người cứu cô là một thanh niên tầm hai mươi tuổi, y phục trên người là loại y phục cổ trang giống như trên mấy bộ phim kiếm hiệp mà cô hay xem. Quanh người đó toả ra một luồng khí tức ổn trọng, phiêu dật như thiên tiên, quan trọng là người đó đang lơ lửng trong không trung a.


Tu chân giới hiện nay, những người có thể phi hành trong không trung chỉ có các bậc tiền bối ngoài bảy mươi, tu vi thâm hậu thuộc giai tầng cường giả, thế nhưng người trước mắt này dù nhìn thế nào cũng không thể nào ngoài bảy mươi a, lẽ nào là yêu tu hóa hình ngoài trăm tuổi?


...


Hoạ Kỳ nhìn cô gái trước mắt, hắn hơi nhíu mày, y phục nơi này thật quái dị, trông có vẻ gọn gàng nhưng không được kín đáo (áo ngắn tay), mà cô gái này tu vi cũng quá thấp, mới chỉ đạt Giả Tiên kỳ tầng hai, không đánh lại nổi một oán linh tép riu, lẽ nào tu chân giới nơi này xuống cấp đến vậy? Cũng phải thôi, linh khí loãng như vậy mà.


Mà tu chân giả nơi này thật không biết phép tắc, gặp tiền bối mà không biết hành lễ, không thể chấp nhận được.


"Cảm ơn anh! Nếu không nhờ anh, em cũng mất mạng rồi."


Anh? Em? Đó là cách xưng hô ở đây sao?


"Không có gì! Chỉ tiện tay thôi." Hoạ Kỳ đáp xuống đất.


Trần Ngọc cười gượng 'tiện tay? Không phải chứ? Chẳng lẽ tu vi của mình thấp như vậy?'


"Cho em mạn phép hỏi, đạo hạnh của anh là bao nhiêu năm?" Người này tuổi cũng không lớn.


Nghĩ nghĩ một hồi, tính từ lúc tu luyện ở Thất Giới cũng không quá lâu.


"Khoảng bảy năm gì đó." Hoạ Kỳ ước chừng.


"Cái gì!" Trần Ngọc hét lớn 'bảy năm đạo hạnh, lừa người đi, sao thấp như vậy? Đến mình tu luyện cũng phải mười hai năm rồi.'


Càng nghĩ càng thấy khó tin, đến các trưởng bối trong gia tộc của cô muốn phi hành trong không trung cũng phải tu luyện đến bảy mươi năm, người này không phải khiêm tốn quá đấy chứ, dẫu có là thiên tài tu luyện cũng không thể nhanh như vậy, nói hai mươi năm cô còn miễn cưỡng tin được, thông cảm, người trước mắt trẻ quá, cô thấy cao nhất ba mươi tuổi là cùng.


"Sao? Cô không tin? Không sao, tôi cũng chẳng cần ai phải tin." Hoạ Kỳ tỏ ra không quan trọng.


Nghĩ nghĩ, Hoạ Kỳ hỏi Trần Ngọc những điều cơ bản về thế giới này. Những thông tin của Trần Ngọc như phá vỡ tam quan của Hoạ Kỳ.


Tu chân giới của thế giới này không chia giai tầng tu vi mà chia theo pháp lực. Ví dụ một người tu luyện ba năm đạo hạnh mà đạt được mười năm pháp lực sẽ mạnh hơn người tu luyện tới bảy năm đạo hạnh mà chỉ đạt được đúng bảy năm pháp lực. Yêu tu cũng vậy, thông thường yêu tu chỉ cần đạt một trăm năm pháp lực là có thể hoá hình, không giống ở Thất Giới phải đạt tới cấp sáu hoặc bảy (Thượng Tiên kỳ tới Địa Vương kỳ), cách tu luyện của thế giới này cũng tối giản quá rồi, tại sao tu chân giới của thế giới này lại xuống cấp đến như vậy?


Khoảng mười lăm phút, một lão giả tầm tám mươi tuổi bay tới, do Trần Ngọc biết không thể đánh thắng oán linh nên đã đập vỡ ngọc trụy cầu cứu đại trưởng lão trong tộc, nhưng vì khoảng cách quá xa nên đại trưởng lão không kịp ứng cứu.


Sau khi chắc chắn Trần Ngọc không chịu một thương tổn nào, Trần Đạt mới yên tâm quay sang đa tạ Hoạ Kỳ.


"Cảm tạ tiền bối đã ra tay tương trợ, bất cứ yêu cầu nào của tiền bối, chỉ cần có thể, Trần gia quyết không chối từ." Trần Đạt hoàn toàn không nhìn ra tu vi sâu cạn của Hoạ Kỳ thế nào nên thái độ tỏ ra vô cùng cung kính.


Hoạ Kỳ liếc nhìn, Giả Tiên kỳ tầng bốn.


Trần Ngọc khiếp sợ nhìn đại trưởng lão, thái độ này của đại trưởng lão giống... không! Còn cung kính hơn cả khi gặp thái thượng trưởng lão nữa kìa. Trần Ngọc không khỏi chột dạ, vừa rồi thái độ của cô với Hoạ Kỳ xem ra quá vô phép rồi.


"Không cần đa lễ, ta cũng không đòi hỏi gì quá đáng, chẳng dấu gì ông, ta vốn không phải là người thuộc thế giới này, chẳng may gặp sự cố nên mới bị kéo tới đây, ta chỉ muốn ở nhờ Trần gia các người đến khi nào tìm được cách quay về thôi. Dĩ nhiên ta cũng không định chiếm tiện nghi của Trần gia các người, chỉ cần Trần gia các người có khó khăn, ta sẽ trợ giúp, thậm chí nếu có yêu cầu gì, chỉ cần không quá khó, ta cũng có thể đáp ứng." Hoạ Kỳ nhàn nhạt nói.


Tuy hơi bất ngờ trước thân phận của Hoạ Kỳ nhưng Trần Đạt vẫn nhanh chóng đáp lời.


"Tiền bối quá khách sáo rồi, giúp đỡ được tiền bối là vinh hạnh của Trần gia, Trần gia nào dám đòi hỏi gì tiền bối."


...


Thông đạo thời không.


Lãnh Quân chật vật chống lại luồng áp lực do thông đạo thời không mang lại, cố gắng đi tới lối thoát ra khỏi thông đạo thời không.


Trước luồng lực lượng đang cản trở, Lãnh Quân lấy ra Trúc Ngọc kiếm, trảm mạnh về phía trước, lực lượng cản trở như có như không lung lay. Lãnh Quân cắn răng bạo nổ Trúc Ngọc kiếm, thời không pháp tắc dư lại trong Trúc Ngọc kiếm thoát ra chọc thủng luồng lực lượng cản trở giúp Lãnh Quân thoát khỏi thông đạo thời không.


Thoát khỏi thông đạo thời không, Lãnh Quân rơi mạnh xuống nền đất, nhận ra xung quanh có rất nhiều người, hắn nhanh chóng bật người lùi lại, đề phòng.


...


Đại sảnh đường đang ồn ào chợt im lặng trước vị khách lạ không mời mà tới.


"Các hạ là ai? Vào Hogwarts bằng cách nào? Tới đây với mục đích gì." Godric Gryffindor nghiêm mặt hỏi.


Không khí trong đại sảnh đường trở nên căng thẳng.


...


Lời tác giả


Ma pháp thế giới chính là thế giới Harry Potter.