Tác Giả Đảo Lộn Tu Chân Giới

Chương 13: Một chút tiến triển.




Từ giờ gọi linh hồn thứ hai của Cổ Long là Ám Quân, gọi linh hồn thứ hai của Lãnh Quân là Ám Long. Lúc xưng hô cũng thay đổi như thế.


------------------------------------


Ánh sáng nhỏ bé chớp tắt yếu ớt nơi vũ trụ xa xôi. Feratela ngước đôi mắt nhìn về một ngôi sao nhỏ bé.


'Sơ xuất! Bây giờ phải làm sao? Có nên để ngôi sao đó tiếp tục tồn tại không?'


Feratela nhìn Cổ Long một hồi.


'Đây là sáng thế chủ của ngôi sao này? Có lẽ để vậy cũng không sao đi, giờ cậu ta cũng không còn là người bình thường nữa rồi.'


Nhìn sức mạnh của Cổ Long, Feratela phức tạp nghĩ.


'Có lẽ mình nên giành thời gian quan sát ngôi sao này, dẫu sao sáng thế chủ của ngôi sao này  vẫn chưa biết sự thật nghiêm trọng hơn so với cậu ta nghĩ nhiều.'


Feratela - Tử sắc thần long cuộn mình quanh trục, trở mình đi vào giấc ngủ.


'Mệt mỏi quá! Thôi! Để lúc tỉnh lại tính sau vậy.'


Xa xa, những ngôi sao vẫn tiếp tục toả sáng, le lói, yếu ớt mà xinh đẹp.


(Đây là một tình tiết rất quan trọng! Feratela là nhân vật rất quan trọng trong truyện).


-----------------------------------


Cổ Long thu lại linh hồn thứ hai của mình, quay sang nói với hai người kia:


"Thiên Thượng bí cảnh sắp mở ra, hai người nên về chuẩn bị, tôi có việc phải ra ngoài, không tiễn."


Nhìn theo bóng lưng dần đi xa của Cổ Long, Lãnh Quân cảm xúc phức tạp chìm vào suy nghĩ, dù sao người thật khác xa với tưởng tượng của hắn nhiều, thái độ cư xử với hắn cũng không giống như Ám Long, nhưng sao lúc cậu lạnh nhạt như vậy hắn lại cảm thấy hơi mất hứng.


"Sao? Huynh 'đổ' Long ca rồi hả?" Yến Thanh khúc khích cười hỏi.


"Muội đừng vớ vẩn, ta đi trước đây." Lãnh Quân giật mình, trầm mặc nói.


Quay đầu ngự khí bay thẳng về Huyễn Linh sơn, Lãnh Quân có chút lúng túng, Yến Thanh lắc đầu nhìn theo.


'Hai người thật là, mình bắt đầu cảm thấy lo lắng cho tương lai của hai người rồi đấy, nhưng dù sao mình cũng thấy có chút tiến triển.'


"Haizzz!" Khẽ thở dài, Yến Thanh trực tiếp ngự khí bay theo Lãnh Quân.


--------------------------------------


Không gian mệnh.


Nơi đây là một vùng đất rộng lớn, bao phủ bởi một đồng cỏ xanh rì, hương hoa thoang thoảng trong không khí. Có núi, có đồi, nơi thì ngập tràn tuyết trắng, nơi thì nóng bỏng khô cằn, sông nước, ao hồ có đủ... Nồng độ linh khí nơi đây dày đặc hơn ngoại giới rất nhiều, thảm thực vật phát triển vô cùng phong phú.


Cạnh một linh trì rộng lớn, có một căn biệt thự bề thế ngự toạ, quanh căn biệt thự bao bọc cơ man nào là kỳ hoa dị thảo, nơi nơi toàn chân bảo khó gặp...


"Ám Quân! Ta biết huynh hiểu được ta nói gì, huynh là linh hồn thứ hai của ta, một linh hồn có ý thức, ta không thích dài dòng, trả lời luôn, huynh tại sao lại không giống phân hồn thứ hai như các tu sĩ khác?" Cổ Long trực tiếp toả ra uy áp của đấng sáng thế.


Ám Quân ngơ ngác nhìn Cổ Long, hắn biết hắn là gì, vốn chỉ là một linh hồn được sinh ra trong Sinh kiếp từ chủ thể, nhưng ngay từ trong ảo cảnh, hắn buộc phải thích cậu, tạo ra Sinh kiếp cho cậu, đó như một nhiệm vụ, hiện giờ coi cậu là bà xã cũng là theo bản năng, nhưng hắn thích như vậy, hắn cũng không muốn cậu coi hắn là công cụ, đối xử với hắn như các tu sĩ đối xử với linh hồn thứ hai của mình


"Bà xã! Ông xã biết mình chỉ là một thế thân của em, một mảnh linh hồn thứ hai của em, ngoài ra, ông xã không còn biết gì cả, kể cả việc vì sao mình có ý thức riêng, với lại, ông xã thề là sẽ không thương tổn bà xã, nhất định!" Ám Quân tội nghiệp nói.


"Thật?"


"Thật!"


"Thế lúc Địa kiếp thì sao?" Cổ Long hỏi.


"Địa kiếp vẫn xảy ra, còn cuộc chiến giữa hai bản thể thực chất là tranh giành quyền kiểm soát cơ thể gốc thôi, ông xã không cần!" Ám Quân chắc chắn nói.


"Thôi được rồi! Từ giờ, huynh cứ ở trong không gian mệnh cùng Thanh Đế và Địa Long." Cổ Long nhìn thẳng vào mắt Ám Quân một lúc, nói.


"Vậy ông xã có thể tiếp tục gọi em là bà xã không?" Ám Quân đầy hi vọng hỏi Cổ Long, hắn cũng nhận ra cậu không thích hắn gọi cậu như vậy, đau lòng quá, lúc này lại cảm thấy thật nhớ Ám Long quá đi mất.


"Không!" (Vâng! Anh quá phũ).


Ám Quân đáng thương ngồi một góc tự kỷ.


"Thôi được rồi, huynh muốn gọi gì thì gọi." Cổ Long không đành lòng nói 'Dẫu có cấm thế nào anh ta cũng không nghe cho mà xem.'


"Bà xã là tốt nhất!" Ám Quân đã hồi sinh.


"Ám Quân! Ngươi tránh ra! Cái tay ngươi đang làm gì thế hả? Buông ra! Tên biến thái! Đồ sắc lang."


-------------------------------------


Huyễn Linh sơn.


"Ông xã! Sao vậy?" Ám Long dịu dàng hỏi.


Lãnh Quân thần sắc phức tạp nhìn linh hồn thứ hai của mình, nghĩ đến Cổ Long phiên bản gốc, lại nghĩ tới lúc cậu toả hơi lạnh trong phòng lúc đó, khẽ rùng mình, sao hai người lại có thể khác nhau đến thế? Lại nghĩ tới linh hồn thứ hai của Cổ Long, Lãnh Quân muốn đập đầu tự sát, thật không còn gì để nói, mình cảm thấy Ám Long như trách cứ mình không bằng một góc của Ám Quân. Lại nghĩ tới lúc hai linh hồn quấn quýt lấy nhau, Lãnh Quân hơi hơi đỏ mặt, thật sự rất khó xử, lại nghĩ tới biểu tình của Cổ Long khi nhìn thấy hai linh hồn thân mật, Lãnh Quân vô thức mỉm cười, cậu nhóc đó đúng là da mặt mỏng, lại nhớ đến tuổi thật của Cổ Long, Lãnh Quân trực tiếp coi như không biết.


Linh hồn thứ hai của Lãnh Quân khó hiểu nhìn Lãnh Quân, nhớ tới linh hồn thứ hai của Cổ Long, Ám Long thật không muốn rời xa Ám Quân chút nào 'Mình thật không hiểu, sao Cổ Long lại ngăn cản mình thân mật với Ám Quân cơ chứ.' Ám Long tiếc nuối nghĩ.


Không giống như Lãnh Quân đang nghĩ vu vơ hay Ám Long và Ám Quân đang tương tư, Cổ Long thật phũ phàng lăn quay ra ngủ, khỏi ăn tối luôn, cậu đã bắt đầu tích cốc từ bây giờ.