Tác Giả Đảo Lộn Tu Chân Giới

Chương 12: Gặp mặt.




Yến Thanh rời khỏi Trung Lĩnh sơn rồi ngự khí bay về Huyễn Linh sơn.


'Tranh thủ ghé qua thăm tứ ca.'


Đi qua dãy hoa đào tiến vào một trang viên, từ khi biết Lãnh Quân là tu sĩ Thượng Linh Tiên, Tiên Nhạc tông đã xây cho hắn một trang viên. Yến Thanh lúc gia nhập Tiên Nhạc tông cũng ém tu vi xuống Giả Linh Tiên nên vẫn chưa có trang viên riêng, thỉnh thoảng cô hay sang thăm, ờ thì cũng gọi là ở nhờ đi, đuổi hết đám ruồi muỗi hay đeo bám Lãnh Quân, coi đó là nghĩa vụ mà mặc sức quậy phá.


Đang định gõ cửa phòng Lãnh Quân, Yến Thanh đã nghe thấy tiếng động lạ.


"Ông xã! Huynh ghét ta vậy sao? Ta đã làm gì sai chứ?" (Giả thiết ở đây cũng dùng từ ông xã cho tiện, mọi người thông cảm).


"Ngươi không có sai, nhưng mà,... Aizzz." Lãnh Quân lúng túng.


"Hay huynh chán ghét ta, thích người khác rồi, oaaa!"


"Đừng, đừng khóc, ta, ta đâu có thích người khác." Lãnh Quân bối rối.


"Thật không?"


"Thật!"


"Vậy huynh có yêu ta không?"


"Ách! Chuyện này..."


"Oa! Vậy là huynh ghét ta, vậy sao khi xưa huynh hứa hẹn với ta đủ điều, lại còn thú ta về nữa, tương lai của ta bị hủy trong tay huynh rồi."


"Ta, ta..." Lãnh Quân không thốt lên lời.


Rầm! (Hôm nay là ngày phá cửa nhà người khác của Yến Thanh).


"Tứ caaaa! Huynh là đồ cầm thú." Yến Thanh điên tiết đá cửa, nhảy vào rống lên.


Bỗng không gian khựng lại, mọi vật chìm vào trong tĩnh lặng.


"Thanh Thanh!" Lãnh Quân ngạc nhiên nói.


"Long ca sao huynh lại ở đây?" Yến Thanh ngơ ngác.


Cửa thì bị long khỏi bản lề, Yến Thanh thì đứng hình tại chỗ, Lãnh Quân thì sửng sốt nhìn Yến Thanh, bên cạnh, nhìn thế nào cũng là Cổ Long đang ngồi khóc.


"Tứ ca! Chuyện này là sao? Huynh mau giải thích." Yến Thanh lơ ngơ nói.


"Thanh, Thanh Thanh! Ta, chuyện này..." Lãnh Quân lúng túng.


"Mau nói!" Yến Thanh quát.


"Ách! Được! Đây, đây là linh hồn thứ hai của huynh, khi huynh vừa vào ảo cảnh đầu tiên, linh hồn này đã xuất hiện trong, trong hoàn cảnh đêm, đêm tân hôn." Lãnh Quân giọng nói nhỏ dần.


"Phụt! Ha ha ha ha!" Lúc đầu Yến Thanh há hốc mồm, sau đó cười phá lên, trong đầu tưởng tượng cảnh đêm tân hôn của hai người, rồi nở nụ cười dâm có lưc sát thương chí mạng.


" ... " Lãnh Quân hơi đỏ mặt "Rõ ràng chỉ là ảo cảnh, thế mà khi huynh thoát ra được, linh hồn thứ hai của huynh lại có nhân dạng là cậu bé này, đã vậy lại còn có ý thức và trí nhớ không khác gì trong ảo cảnh."


"Ha ha ha ha!" Yến Thanh không kìm được, lại bật cười vui vẻ 'Định mệnh! Đúng là định mệnh! Không biết Long ca lúc nhìn thấy linh hồn thứ hai của tứ ca sẽ có biểu cảm như thế nào nhỉ.'


Trong khi đó.


"Bà xã, đã muộn rồi, chúng ta cùng ngủ nào." Lãnh Quân dụ dỗ.


"Cút! Muộn cái đệch gì, mặt trời còn chưa xuống núi." Cổ Long quát.


"Bà xã, ông xã muốn." Lãnh Quân năn nỉ.


"Đệch! Ngươi chỉ là linh hồn thứ hai của ta, muốn cái *beep* gì." Cổ Long thét.


"Bà xã!" Lãnh Quân kéo kéo góc áo Cổ Long.


"Tôi rõ ràng là đấng sáng thế của thế giới này a, vì sao lại có một linh hồn thứ hai như thế này chứứứ?" Cổ Long đau khổ hét.


Huyễn Linh sơn.


"Muội quen linh hồn thứ hai của huynh hả?" Lãnh Quân hỏi.


Cánh cửa đã được sửa, Lãnh Quân ngồi trên ghế, Cổ Long thì ở một bên ôm lấy cánh tay Lãnh Quân, Yến Thanh thì ngồi chảy nước dãi nhìn cặp đôi này.


"Mới quen trưa hôm nay, mà huynh không nhớ là ai hả?" Yến Thanh trả lời rồi hỏi.


"Không biết! Ngay cả linh hồn thứ hai của huynh cũng chưa nói tên cho huynh." Lãnh Quân thành thật trả lời.


"Huynh thật là, chính là người xếp thứ mười ba trong tốp hai mươi sáng nay còn gì." Yến Thanh trách cứ.


"A! Nếu vậy để huynh đi hỏi cậu ta xem cậu ta có biết chuyện gì đang xảy ra không." Lãnh Quân nói.


"Được, muội đi cùng huynh, với lại Long ca đang chuẩn bị bế quan, muội dẫn huynh đi cho kịp lúc, đỡ cho huynh thời gian hỏi đường." Yến Thanh phấn khích.


Cả hai ngự khí bay đến Trung Lĩnh sơn, vừa đến cửa thì nghe thấy tiếng nói.


"Bà xã! Sao lại giận rồi?"


"Im! Không được gọi ta là bà xã." Cổ Long cao giọng thét lên.


"Ông xã sẽ buồn."


"Lãnh Quân! Ngươi buồn chứ ta buồn sao? Tránh ra! Sờ mó cái gì!" Cổ Long quát.


' ... Bỗng nhiên mình có linh cảm xấu.' Lãnh Quân người thật câm nín.


Rầm!


Cổ Long đẩy cửa chạy ra, theo sau là Lãnh Quân bám riết không buông.


Tất cả đứng hình.


Yến Thanh há hốc mồm rồi cố nhịn cười, khuôn mặt nhất thời đỏ lên vì không thở được.


'Đây mà là mình sao?' Lãnh Quân á khẩu.


Linh hồn thứ hai của Lãnh Quân ngơ ngác: "Có, có hai ông xã."


Linh hồn thứ hai của Cổ Long lắp bắp: "Bà xã, em có anh em sinh đôi sao?"


"Phụt! Ha ha ha ha!" Đến mức này Yến Thanh đã bị đốn hạ, cô bé cười lên ha hả.


"Long ca, đừng nói với muội đây là linh hồn thứ hai của huynh khi vượt qua Sinh kiếp đấy nhé." Yến Thanh cười tươi rói.


"Sao, sao muội biết, chẳng lẽ..." Cổ Long lúng túng nói rồi tò mò nhìn sang Lãnh Quân nãy giờ vẫn lựa chọn trầm mặc.


"Khụ khụ! Tôi thấy chúng ta nên vào nhà rồi nói." Lãnh Quân đề nghị.


Cánh cửa phòng Cổ Long sau khi được sửa lại rất chắc chắn, Yến Thanh có đá mấy chục cái nữa cũng không sợ đổ.


Nhìn hai linh hồn đang quấn quýt lấy nhau, Cổ Long mặt ngày càng đen, khí lạnh toả ra ngày càng khủng bố, nhiệt độ trong phòng giảm xuống thấy rõ, hơn nữa, bên ngoài đã có tuyết rơi, dù là đang mùa hè.


(Khả năng của Cổ Long, khi tâm trạng cậu xấu đi, thời tiết cũng bị ảnh hưởng).


Hai tu sĩ Thượng Linh Tiên cũng không dám ho he.


"Thanh Đế! Ngươi có biết đây là chuyện gì?" Giọng Cổ Long lạnh tanh mang theo áp suất thấp gọi.


Nhuyễn đế xuất hiện, thấy tâm tình chủ nhân mình bất ổn liền cảm thấy sợ hãi.


"Chuyện, chuyện này, chủ nhân, ta còn yêu đời lắm, tha cho ta đi."


Cổ Long khẽ khép mắt, hai linh hồn không biết xấu hổ kia vội dừng lại, còn ba vị cường giả kia thì không dám nói một lời.