Đêm khuya, một bóng đen xuất hiện ở trong phủ Vũ Văn. Trong phủ đã từng bị đại hỏa cắn nuốt qua nên tràn ngập mùi chết chóc, ngói nhà rơi trên mặt đất chỉ cần giẫm nhẹ một cái liền vỡ nát. Người tới không phải ai khác, chính là Nhiễm Mặc Phong. Bức tranh nước từ trên núi chảy xuống ở trên lưng Vũ Văn Cát chính là bản đồ cất giấu kho tàng. Đối với kho tàng, nó cũng không để ý, nhưng khi nó nhìn thấy bức tranh kia, thì trong lòng có một thanh âm nói với nó, nó phải đi. Nơi cất giấu kho tàng là nơi giao nhau giữa Sở Quốc và Yến Quốc cũ, mà trước khi đi đến đó, nó muốn tới phủ Vũ Văn nhìn xem, có lẽ sẽ tìm được một chút gì đó, nhưng chủ yếu là – xem thử có không dẫn được cừu nhân của gia tộc Vũ Văn ra ngoài không.
Vũ Văn Liệt – phụ thân của Vũ Văn Cát, là bạn thân của thái tử Yến Quốc cũ – Hoài Đông Li. Sau khi Yến Quốc bị diệt thì Hoài Đông Li cũng mất tích, còn cả nhà Vũ Văn Liệt lại bị giết. Giữa hai việc này không biết có liên hệ gì với nhau không? Nhưng nếu nó đã hứa với Vũ Văn Cát, thì nó nhất định sẽ giúp bé tìm ra được cừu gia của bé. Ngay khi Nhiễm Mặc Phong tiến vào phủ Vũ Văn, thì nó liền phát hiện mình bị theo dõi. Quả nhiên không ngoài dự liệu của nó, sau khi những người đuổi giết Vũ Văn Cát bị giết chết toàn bộ, thì bọn họ cũng đoán được Vũ Văn Cát còn sống, mà Vũ Văn Cát còn sống, thì những người đó sao có thể không giám thị phủ Vũ Văn. Cả nhà Vũ Văn Cát bị thảm sát, nhất định có liên quan đến bảo tàng đang được giấu kín kia.
Nhiễm Mặc Phong làm bộ không biết mình đang bị theo dõi, nó ở trong phủ Vũ Văn cẩn thận xem xét một lần, trừ bỏ những viên gạch nát vụn cùng xác người đã bị đốt thành tro ra, thì trong phủ Vũ Văn chẳng có thứ gì. Từ trong đám phế tích nó nhặt lên một con búp bê, rồi dùng tay áo lau sạch bụi, sau đó cất vào trong ngực. Chung quanh đang ẩn núp khoảng bảy tám người, Nhiễm Mặc Phong kéo thấp mũ xuống, phi thân rời khỏi phủ Vũ Văn. Phía sau nó liền có hơn mười bóng đen lặng lẽ đi theo.
Nhiễm Mặc Phong càng chạy càng nhanh, khi nó nhảy lên bức tường, rồi tiến một cái ngõ nhỏ rách nát, thì năm sáu người đi theo phía sau liền vượt qua mặt nó, ngăn nó lại, đao trong tay bọn chúng ở trong màn đêm lóe ra ánh sáng lạnh, mặt sau, có bảy tám người cũng tay cầm đao đang từng bước tới gần.
“Ngươi là ai? Vì sao lại đến phủ Vũ Văn?” Phía sau có một người bước lên trước, hỏi.
Nhiễm Mặc Phong quay đầu lại, kéo thấp mũ xuống để cho người ta không thể nhìn thấy đôi mắt của nó.
“Bắt hắn.”
Giây tiếp theo, mười mấy người từ phía trước phía sau cùng vọt lên vây quanh nó, nhưng Nhiễm Mặc Phong vẫn đứng im bất động. Trong màn đêm, chỉ nghe thấy tiếng gió cùng thanh âm của binh khí rơi xuống mặt đất, nhưng rất nhanh, thanh âm này liền biến mất. Liếc nhìn tử thi nằm trên mặt đất, Nhiễm Mặc Phong rời khỏi ngõ nhỏ. Một lát sau, có một người ôm ngực từ từ ngồi dậy, là người vừa rồi đã hạ lệnh bắt nó. Gã hoảng sợ nhìn những người đã chết ở xung quanh, rồi hốt hoảng đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo đi ra khỏi ngõ nhỏ. Người vẫn tránh ở trên nóc nhà liền âm thầm đi theo sau.
Vô thanh vô tức, tựa như bóng ma di chuyển trong màn đêm, Nhiễm Mặc Phong nhìn người kia đi tới trước một căn nhà, sau khi gõ cửa mấy cái, thì đẩy cửa đi vào. Không hề kinh động đến bất kỳ kẻ nào, nó nhẹ nhàng nhảy lên trên tường viện.
“Ngươi nói gì?! Mười bốn người đều bị giết?!”
“Đại nhân, công phu của tên đó quá lợi hại. Vũ Văn Cát nhất định là được tên đó cứu. Những người đuổi theo Vũ Văn Cát đều bị chặt thành từng khối, công phu của bọn họ đều rất khá. Thuộc hạ không thấy rõ tên đó đã ra tay như thế nào, chỉ nháy mắt một cái thì toàn bộ người của chúng ta đã chết, nếu không thuộc hạ giả chết, sợ là cũng đã bị giết, khụ khụ......”
“Nói như vậy, tấm bản đồ giấu kho tàng hẳn là ở trên người tên đó?”
“Hẳn là vậy, bằng không hắn sẽ không đến phủ Vũ Văn.”
“Bệ hạ đối với việc ta vẫn chậm chạp chưa tìm ra được kho tàng đã rất bất mãn. Nếu để cho người khác lấy được, ta đây mất chức quan là nhỏ, sợ là ngay cả tánh mạng cũng không còn. Phái thêm người truy tìm, phải bắt cho được tên đó.”
“Dạ, khụ khụ......”
Một lát sau, hai người trong phòng đi ra ngoài, dẫn theo mấy chục thị vệ ra khỏi quý phủ. Nhiễm Mặc Phong giữ khoảng cách xa xa mà đi theo hai người đó, trong lòng đã hiểu rõ là chuyện gì. Nếu nó đoán không sai – bệ hạ theo trong lời nói của hai người kia, hẳn là quốc quân Sở Quốc – An Lăng. Nhưng Vũ Văn Liệt có tấm bản đồ kho tàng, vì sao không giao cho quốc quân Yến Quốc, mà lại để cho Sở Quốc diệt tộc chứ?
Đi theo một lúc, Nhiễm Mặc Phong phát hiện nơi hai người này đi đến lại là hoàng cung. Sau khi vua Yến – Hoài Tắc bị bắt, hoàng cung bị quân Sở cùng quân Man cướp sạch không còn gì, hiện tại ba nghìn binh sĩ của Sở Quốc trấn thủ ở Thanh Thành được thu xếp ở trong này, đồng thời còn có một đám lương thảo cũng những hàng hóa khác. Hoàng cung hoa mỹ ngày xưa đã trở thành binh doanh ngày nay, đó cũng là một minh chứng cho sự sụp đổ của Yến Quốc. Trong hoàng cung, khắp nơi đều là cây đuốc cùng đèn ***g, liếc mắt một cái liền thấy những nhóm lính đang tuần ra. Mặc dù như vậy, cũng không có ai phát hiện ra có một bóng đen lặng yên xẹt qua trên đỉnh đầu bọn họ.
“Bàng đại nhân.”
“Ta muốn gặp Hoài Tắc.”
“Bàng đại nhân, mấy ngày nay Hoài Tắc rất hỗn loạn, mạt tướng sợ hắn......”
“Quân y xem qua chưa?”
“Xem qua rồi, nhưng chẳng có gì thay đổi.”
“Ta đi nhìn xem.”
Hoài Tắc..... Xem ra Quốc quân Yến Quốc là bị nhốt ở nơi này. Nhiễm Mặc Phong cố ý để cho một người chạy thoát, thật không ngờ lại biết được nơi vua Yến đang ở. Không có lập tức đi theo qua đó, nó nhảy lên cành cây, mặt bằng hoàng cung không mấy an toàn, nhất là mấy chỗ có cây đuốc chiếu sáng. Nhánh cây trụi lủi, nhưng hiện tại đang là mùa đông rét lạnh, không một ai nghĩ đến nơi đó sẽ có người ẩn núp.
Cho mọi người lui, Bàng Hữu nhìn về phía vua Yến – Hoài Tắc tóc tai bù xù vẻ mặt đờ đẫn đang nép người ở trong góc, không khỏi thổn thức, mặc cho ai nhìn thấy người này, đều không thể tin rằng hắn đã từng là vua Yến. Nhưng thắng làm vua thua làm giặc, vua Yến rơi vào kết cục này, thì chỉ có thể trách hắn vô năng.
“Vua Yến, mặc dù bệ hạ dẹp xong Yến Quốc, nhưng đối ngài có thể nói là hết lòng quan tâm giúp đỡ. Hiện giờ thiên hạ đang chia bốn xẻ năm, lấy khả năng của bệ hạ, sớm hay muộn cũng sẽ thống nhất bốn phương. Trước kia Yến Quốc đã là thuộc địa của Sở Quốc, hiện giờ chỉ là chính thức nhét vào bản đồ Sở Quốc, ngài cũng không cần tốn công lo lắng cho dân chúng, có thể tùy ý làm Vương gia nhàn hạ, nuôi chim, cho cá ăn, còn rất nhiều rất nhiều thú vui khác. Ngài cần gì phải cố giữ tự tôn vốn đã sớm không còn tồn tại, cũng chỉ làm khổ chính mình? Nếu ngài có chuyện gì, người thương tâm nhất không phải là điện hạ Đông Li sao?”
Hoài Tắc vẫn không có phản ứng, nhưng khi nghe đến câu cuối cùng thì thân mình đột nhiên chấn động, tiếp theo hắn ngẩng đầu lên, hai mắt che kín tơ máu tràn ngập oán hận mà nhìn chằm chằm Bàng Hữu, trong cổ họng phát ra từng tiếng tê rống.
“Vua Yến, đem chuyện kho tàng nói ra đi. Hữu có thể cam đoan, chỉ cần ngài nói ra bí mật trong kho tàng, Hữu sẽ đích thân đưa ngài tới Bách Nghiệp để đoàn tụ với điện hạ Đông Li. Hiện giờ điện hạ Đông Li là ba nghìn sủng ái ở một thân, nếu ngài vẫn cố chấp như thế, bệ hạ có thể sẽ giận chó đánh mèo điện hạ hay không? Hữu cũng không dám đảm bảo.”
Hoài Tắc đang cuộn mình ở trong góc, đột nhiên phóng người lên, bổ nhào vào trên người Bàng Hữu, bóp lấy cổ gã.
“Ngươi là tên nghịch thần tặc tử! Ta giết ngươi! Giết ngươi! Ngươi hại ta! Hại Đông Li! Ta giết ngươi!”
“Bàng đại nhân!”
“Mau kéo hắn ra!”
Người canh giữ ở ngoài cửa nghe được động tĩnh liền vọt vào, cố hết sức kéo Hoài Tắc ra. Bàng Hữu thiếu chút nữa bị bóp chết, vừa ôm cổ vừa hổn hển nói: “Hoài Tắc, Yến Quốc có ngày hôm nay, chẳng lẽ là sai lầm của ta sao? Đất lành chim đậu, vua Sở anh minh, chiêu hiền đãi sĩ, biết cách dung người; còn ngươi, một kẻ ngu ngốc vô năng, nhát gan yếu đuối, lại làm ra việc khiến cho thiên hạ khinh thường, thế nhưng lại dám cùng đứa con của mình tằng tịu với nhau. Hoài Tắc, Yến Quốc sụp đổ không phải là do ta, mà là do ngươi! Ngươi là tên hôn quân, ngay cả con của mình cũng không buông tha, nên thiên hạ đều phỉ nhổ ngươi! Ta đem điện hạ Đông Li đưa cho vua Sở, làm cho hắn miễn bị thế nhân thóa mạ sỉ nhục, điện hạ Đông Li rất là cảm kích ta.”
“Câm mồm! Câm mồm! Không cho ngươi nói như thế! Không cho! Không cho! Ta yêu Đông Li, Đông Li cũng yêu ta!” Hoài Tắc giãy dụa muốn đánh về phía Bàng Hữu, lại bị bốn năm tên thị vệ đè xuống mặt đất, móng tay của hắn bị lật, khóe mắt chảy đầy máu.
“Hoài Tắc, hôm nay ta liền nói thẳng, trong vòng ba ngày nếu ngươi không nói ra bí mật trong kho tàng, thì cũng đừng trách ta không nể tình. Mỹ nhân cùng giang sơn, ngươi cho rằng bệ hạ sẽ chọn bên nào?” Dứt lời, Bàng Hữu tức giận xoay người bỏ đi.
Người bị nhốt trong phòng gào rống lên: “Đông Li! Đông Li! Đem Đông Li trả lại cho ta! Bàng Hữu! Ngươi sẽ chết không toàn thây! Sẽ chết không toàn thây”
Trên nóc nhà, một người nghe được toàn bộ quá trình. Trong ngực nhói đau như bị ai đó đấm cho vài đấm, nó lặng lẽ rời khỏi hoàng cung.
............
Trong một căn nhà gỗ hoang, Nhiễm Mặc Phong nằm ở trên bụng Tướng Quân, đống lửa bên người đem cái bóng của nó với Tướng Quân chiếu lên trên tường, xung quanh cực kỳ lặng yên. Mặc dù Nhiễm Mặc Phong đang nhắm mắt, nhưng trong đầu nó đều là những lời nói đêm nay nghe được. Tướng Quân ghé vào trên đống cỏ, cảm ứng được nỗi lòng của chủ nhân đang dao động, nên thỉnh thoảng lại cọ cọ đầu của chủ nhân.
Phong Nhi, phụ vương yêu ngươi, phụ vương yêu ngươi...... Ta yêu Đông Li, Đông Li cũng yêu ta!
Hoài Tắc cùng Hoài Đông Li giống như nó cùng phụ vương đi. Nó không hiểu thế nào là yêu, nhưng nó không thể rời khỏi phụ vương, nếu có một ngày, nó phải rời khỏi phụ vương, vĩnh viễn không thể nhìn thấy phụ vương, nó sẽ giết chết tất cả những người ngăn cản nó, cho dù là chết, nó cũng muốn chết cùng một chỗ với phụ vương. Thiên hạ khinh thường, thế nhân phỉ nhổ..... Hoài Tắc cùng Hoài Đông Li là bởi vì cái này mà bị chia cắt sao? Nhíu mày, Nhiễm Mặc Phong không thể lý giải, nếu là nó cùng phụ vương, cho dù phải cùng thiên hạ đối địch, nó cũng sẽ không cùng phụ vương tách ra. Nghĩ đến tên họ Bàng kia, nó nhăn mặt nhíu mày càng sâu.
Phụ vương..... Nó muốn cùng phụ vương thân cận. Trong lòng phập phồng, Nhiễm Mặc Phong nhắm mắt lại, nghĩ về phụ vương mà chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, khi trời vừa sáng, Nhiễm Mặc Phong biến thành kiếp phỉ, ở tại trù phòng của một nhà dân trộm lấy hai cái bánh bao, sau đó cưỡi Tướng Quân ra khỏi thành, nó dễ dàng tránh được quân Sở. Đợi đến khi màn đêm buông xuống, nó lại lén lút xâm nhập vào hoàng cung. Sở Quốc đánh hạ Yến Quốc, việc đầu tiên phải làm là trấn an dân tâm, nên vua Sở phái các quan viên đến nơi này quản lý. Những người này trừ bỏ ở lại nơi tạm thời được ban cho ra, cũng sẽ tụ tập trong tẩm cung của vua Yến từng ở mà nghị sự. Trong cung có rất nhiều xe ngựa, còn có một ít lều trại, nơi vệ binh canh phòng nghiêm mật nhất chính là kho lúa ở phía đông nam.
Trời rất lạnh, nhóm vệ binh qua mỗi một canh giờ sẽ thay đổi một lần, người trông coi Hoài Tắc cũng không nhiều, có lẽ cho rằng không ai biết hắn bị giam giữ ở nơi đó, hoặc có lẽ là không muốn gây sự chú ý. Còn những quân Sở khác được phân tán ở trong các cung điện hoặc lều trại, sau khi trật tự của Thanh Thành dần dần khôi phục lại, thì bọn họ sẽ tiếp tục xuất phát về hướng nam.
Nhiễm Mặc Phong tránh ở trên đỉnh đài canh gách, tầm nhìn ở nơi này thoáng nhất. Gió lạnh gào thét, thế nhưng tứ chi của nó bám vào trên đỉnh đài canh gách lại vẫn rất ấm áp. Đối với nó là cái hỏa lò mà nói, một chút gió lạnh này chẳng là cái gì. Trường đao trên lưng nó ở dưới ánh sáng của mặt trăng phát ra hàn khí rợn người, đè thấp mũ xuống, ngay khi đám mây che khuất ánh trăng, thì nó thảy người nhảy xuống.