Nhiễm Mục Lân cau mày, đặt mật thư xuống, hoàng huynh lại bị bệnh. Tám năm này, có Trú ở hoàng cung, Khương Vịnh gởi tin báo thân mình của hoàng huynh đã tốt lên rất nhiều, sắc mặt cũng hồng nhuận không ít. Nguyên bản hắn muốn trở về nhìn xem hoàng huynh một chút, thế nhưng đại chiến vừa qua, biên quan cần phải sửa chữa phục hưng, hắn không thể rời khỏi, nhưng có Khương Vịnh tùy thời đem trạng huống của hoàng huynh nói cho hắn biết, hắn cũng an tâm. Không nghĩ tới sau tám năm, hoàng huynh lại bị bệnh, cùng với căn bệnh trong quá khứ giống nhau, nôn mửa không ngừng. Hắn biết đây là hoàng huynh đã nhớ lại tất cả, Tiết Kì đã từng nói – hắn không thể xóa hẳn đi phần ký ức thống khổ đó của hoàng huynh, hiện tại xem ra, quả thực như thế.
“Người đâu, đi gọi thế tử đến đây.”
“Dạ”
Nhiễm Mục Lân đứng dậy, đi ra bên ngoài trướng chờ con, sắc mặt hắn rất bình tĩnh, không đem lo lắng biểu hiện ở trên mặt. Ước chừng qua một khắc, một người cưỡi ngựa đen đang phóng tới cực nhanh, Nhiễm Mục Lân mở rộng hai tay, người tới ở nơi cách hắn không xa kéo dây cương ngựa, phóng vào vòng tay hắn.
“Phụ vương.” Người vội vàng từ nơi luyện binh chạy tới, nên chỉ mặc một chiếc áo lót.
Tiếp được đứa con, Nhiễm Mục Lân ôm nó đi vào quân trướng: “Không phải phụ vương đã nói phải mặc ngoại sam sao? Sao con chỉ mặc áo lót?”
“Nóng, như vậy mát mẻ chút.” Nhiễm Mặc Phong trả lời, những binh sĩ kia đều ở trần a.
“Nghe lời phụ vương, không cho con chỉ mặc áo lót mà luyện công. Nếu nóng, thì đừng đi ra ngoài, cũng miễn cho bị nắng nóng.” Nhiễm Mục Lân vắt khăn ướt lau khô mặt cùng một thân mồ hôi của con, rồi lấy ra xiêm y sạch sẽ mặc vào cho con.
Cởi áo lót bị mồ hôi làm ướt ra, Nhiễm Mặc Phong chỉ mặc ngoại sam, nó không sợ lạnh, nhưng rất sợ nóng, mỗi lần vừa đến hè, nó liền hận không thể cởi bỏ toàn bộ xiêm y, chỉ mặc mỗi sam khố, thế nhưng phụ vương không đồng ý, nếu nó muốn mặc như thế thì cũng chỉ được mặc ở trong phòng.
Nhiễm Mục Lân đặt mua xiêm y cho con đều là tơ lụa thượng hạng, mặc vào thực mát mẻ. Hắn cho phép con không mặc nội y cùng áo lót, nhưng nhất định phải mặc ngoại sam, tất nhiên là vì hắn không muốn người ngoài có thể nhìn thấy thân mình của con.
“Phụ vương?” Mặc xiêm y xong, Nhiễm Mặc Phong hỏi. Nhất định là có việc, cho nên phụ vương mới cho người đi gọi nó đang luyện công trở về.
“Phong Nhi, chúng ta phải sớm quay về kinh, hoàng bá con bị bệnh.” Nhiễm Mục Lân vừa thắt đai lưng cho con, vừa nói.
Nhiễm Mặc Phong vừa nghe xong, dị mâu khẽ biến, không hỏi nhiều, liền gật đầu.
Đêm đó, Nhiễm Mục Lân gọi một mình Quế Vưu đến, công đạo cho gã một việc, rồi sau đó hai người cùng nhau rời khỏi quân trướng.
“Chủ tử, Tiểu Phong đâu?” Trên đường đi đến nhà giam, Quế Vưu hỏi. Trời đã tối, mà Tiểu Phong cư nhiên không ở đây. Gã nguyên bản là gia nô của Vương phủ, sau đó đi theo Nhiễm Mục Lân đến biên quan, cùng hắn vào sinh ra tử. Sau khi Nhiễm Mục Kì trở thành Hoàng Thượng, Nhiễm Mục Lân liền phong gã làm tướng quân. Bất quá cho dù đã trôi qua nhiều năm, nhưng gã vẫn quen gọi Nhiễm Mục Lân là chủ tử.
“Nó đang tắm cho mèo, muốn quay về Nhân Xương, mà bốn con súc sinh kia bẩn hề hề sao có thể mang về.” Nhiễm Mục Lân không nói là hắn cố ý làm cho con đi khỏi.
Quế Vưu cười rộ lên: “Tiểu Phong thật tốt bụng, coi mèo con cũng như con của mình mà yêu thương. Bất quá nó không ở đây cũng tốt. Chủ tử, có một câu thuộc hạ không biết có nên nói hay không.”
“Nói đi.” Chỉ có hai người bọn họ, có cái gì không thể nói chứ.
“Chủ tử, trời sinh Tiểu Phong là làm tướng quân, lãnh binh đánh giặc. Nếu luận về gan dạ sáng suốt cùng mưu lược, thuộc hạ nghĩ trong thiện hạ này, không có mấy người có thể so sánh với Tiểu Phong, chính là....” Quế Vưu do dự một lát, nói, “Chính là, sát khí của Tiểu Phong quá nặng, nó còn nhỏ, điều này đối với nó không tốt, dễ dàng đưa tới mầm tai vạ. Không phải thuộc hạ không muốn Tiểu Phong giết người, mà là thay chủ tử lo lắng. Tám năm trước, chủ tử đã dùng hết mọi thủ đoạn để che giấu chuyện của Tiểu Phong, thế nhưng lúc ấy bên Vệ Quốc vẫn có người nhìn thấy, vạn nhất để cho bọn họ nghe được động tĩnh gì, thuộc hạ lo lắng cho an nguy của Tiểu Phong.”
Thần sắc Nhiễm Mục Lân nghiêm túc, hắn chậm rãi bước đi trước, cân nhắc lời Quế Vưu nói. Quế Vưu là sợ Phong Nhi sát tâm quá nặng, đưa tới báo thù, tựa như có người vì hắn năm đó tàn sát hàng loạt dân trong thành mà đến ám sát hắn. Hắn không phải không nghĩ tới, thế nhưng hắn làm sao có thể nói cho Quế Vưu biết, hắn căn bản là không muốn con làm tướng quân, không muốn con lên chiến trường.
“Quế Vưu, những người bị bắt có khai ra cái gì không?”
“Có bốn năm người khai. Bọn họ là khi tàn sát hàng loạt dân trong thành chạy trốn được, sau đó chạy tới Nam Quốc. Mấy năm này, bọn họ nghỉ ngơi dưỡng sức, một mực tìm cơ hội ám sát chủ tử. Chủ tử, trong quân có nội gián. Ngày hôm đó, thuộc hạ đi uống rượu với ngài, đã có người mật báo cho bọn họ, bằng không sẽ không trùng hợp như vậy. Chủ tử là đột nhiên quyết định đi uống rượu, đám thích khách đó làm sao biết được, trừ phi có người vẫn luôn theo dõi chúng ta. Thế nhưng cho dù công phu của thuộc hạ không giỏi, thì cũng không thể không phát hiện ra có người đang đi theo.” Cho dù gã không phát hiện được, thì chủ tử công lực thâm hậu, cũng sẽ phát hiện ra a.
“Có điều tra ra nội gián là ai không?” Nhiễm Mục Lân lạnh giọng hỏi.
Quế Vưu lắc đầu: “Mấy người bị bắt kia bất quá chỉ là lâu la, nghe lệnh làm việc, điều khiển nội gián lại là một người khác. Trong những người ám sát chủ tử có 6 tên cầm đầu, bất quá đều bị Tiểu Phong giết. Nhưng từ miệng của mấy người kia, thuộc hạ đoán chắc bọn họ còn có rất nhiều người, kẻ cầm đầu chân chính thì vẫn núp ở chỗ tối, tùy thời mà hành động. Chủ tử, trước khi bắt được hết bọn chúng, ngài nên cẩn thận một chút. Thuộc hạ sẽ phái người đi theo bảo hộ ngài.”
“Có biết chủ mưu là người phương nào?” Nhiễm Mục Lân lại hỏi.
“Bọn họ chỉ biết người nọ gọi là ‘quân sư’, cụ thể tên họ là gì, bộ dáng ra sao cũng không biết. Thuộc hạ nghĩ rằng, sau khi sự việc bại lộ, bọn họ nếu không trốn đi, thì cũng đã ra khỏi thành. Những người đã chết đó bất quá chỉ là những kẻ chết thay.”
“Tra ra nội gián là ai.” Sắc mặt Nhiễm Mục Lân âm trầm mà đi vào nhà tù. Hoàng huynh bị bệnh, hắn phải quay về kinh, chuyện biên quan phải giải quyết nhanh một chút.
——-
“Cốc cốc, cốc cốc cốc, cốc.”
Sau vài tiếng tiếng gõ cửa, có một người mở cửa ra, để cho người ngoài cửa nhanh chân tiến vào, tiếp theo người mở cửa nhìn trái nhìn phải, phát hiện không có ai đi theo, mới lập tức đóng cửa lại, khóa trái.
“Như thế nào?” Lão già vừa rồi mở cửa hỏi.
Người vừa vào nhà tháo mũ che xuống, là một nữ tử, nàng phẫn hận nói: “Không tốt, cẩu Vương gia đã bắt đi mười mấy huynh đệ không kịp ra khỏi thành. Có mấy người chịu không nổi tra tấn đã cung khai, bất quá may mắn bọn họ cũng không biết gì. Còn những huynh đệ khác không ai bán đứng chúng ta.”
“Bọn họ đều là những hán tử anh dũng.” Lão già ngồi xuống, nếp nhăn trên mặt vì mấy ngày nay cực độ lo lắng mà có thêm vài nếp. Lão rút từ trên lưng ra một tẩu thuốc, rồi lẳng lặng rít một hơi.
“Hiện tại tình hình trong thành thế nào?” Ở chỗ tối, có một người lên tiếng hỏi, ánh sáng trong phòng rất ảm đảm, thấy không rõ mặt của người đó.
Cô gái quay đầu nhìn lại, liền hoảng sợ. “Quân sư, ngài còn chưa nghỉ ngơi sao?”
“Làm sao ngủ được chứ?” Người ở chỗ tối chậm rãi đi ra, là được người đẩy ra, gã không có hai chân.
Lão nhân cất tẩu hút thuốc đi: “Quân sư, nơi này không nên ở lâu, sáng sớm ngày mai ngài cùng Tiểu Vũ rời đi trước đi. Ta cùng Ải Tử ở trong này nghe ngóng tin tức.”
Người đẩy nam nhân đi ra chính là một nam tử nhỏ con, so với người ngồi trên xe lăn chỉ cao hơn một chút, gã cũng nhìn nam nhân nói: “Quân sư, Trang Gia nói đúng, ngài cùng Tiểu Vũ đi trước đi.”
“Đúng vậy, quân sư, người của cẩu Vương gia vẫn đang lục xoát chung quanh thành để bắt người. Nhị Mao nói hắn cũng đang rất nguy hiểm, ở trước khi mọi việc chìm xuống, hắn sẽ không liên lạc với chúng ta, miễn cho bại lộ. Hắn nói ngài nên lập tức rời đi, đi tới Vệ Quốc. Hắn nói núi xanh còn sợ gì không có củi đốt, chỉ cần quân sư vô sự, ngày sau chúng ta nhất định sẽ có thể chém được đầu của cẩu Vương gia, vì thân nhân cùng các huynh đệ đã chết mà báo thù.”
“Trên tay chúng ta còn có bao nhiêu người?” Quân sư hỏi, trên gương mặt không chút nào thu hút cũng đồng dạng là sầu lo cùng mệt mỏi.
Lão già trả lời: “Lần này mặc dù tổn thương không ít, nhưng quân sư luôn luôn cẩn thận, cho nên không bị thương căn bản. Chỉ cần nghĩ ngơi và hồi phục một năm, chúng ta đã có thể ngóc đầu trở lại.”
Quân sư cũng cau mày: “Chúng ta có năm người võ công cao, bảy người võ công trung, và hai mươi mốt người võ công tương đối, mà lần này tổn hại hết hai người võ công cao, bốn người võ công trung, còn có mười người võ công tương đối cùng mấy chục người anh em bên dưới. Võ công tốt, tổn thất cơ hồ quá nữa, nhưng chỉ làm cho cẩu Vương gia bị chút thương da thịt. Mặc dù sau này ngóc đầu trở lại, nhưng chúng ta nắm chắc được mấy phần có thể giết chết hắn.”
Gã vừa nói xong, nữ tử bực mình mà ngồi xuống, đôi mắt phiếm hồng. Lần này bị giết – có tỷ tỷ của nàng, còn có người trong lòng của nàng.
Lão già cúi đầu thở dài: “Đáng lẽ đã thành công......”
“Đúng vậy, đáng lẽ đã thành công......” Nam tử trầm tư. Nhiễm Mặc Phong – đứa con quỷ của cẩu Vương gia, phá hủy chuyện của bọn họ.
“Meo.....”
“Meo meo! Meo!”
“Meo ô, Meo ô.”
“Meo, meo ô!”
Mọi người trong nhà kinh ngạc mà nhìn xem lẫn nhau.
“Sao lại có tiếng mèo kêu?” Nữ tử đứng dậy, khó hiểu mà nhìn xem chung quanh. Giây tiếp theo, chợt nghe quân sư kinh sợ hét lên, “Trang Dia, mau dẫn Tiểu Vũ chạy đi!”
“A?” Nữ tử hiển nhiên còn chưa kịp phản ứng lại, không phải là mèo sao.
Lão già cũng đã bật người đứng dậy, vọt tới trước mặt quân sư che chắn cho gã: “Ải Tử, mang Tiểu Vũ chạy mau!”
“Trang Gia, ngươi đừng để ý đến ta! Các ngươi chạy mau!”
‘Bính!’ Cửa bị đá văng ra, một người đạm mạc nói: “Cửa sau đã bị chặn.”
Mọi người trong nhà kinh ngạc mà nhìn nó, đột nhiên, nữ tử kêu lên sợ hãi: “Nhị Mao ca!” Lúc này, ba người khác mới phát hiện tay trái của người vừa tới đang túm lấy một người huyết nhục mơ hồ – chính là Nhị Mao vừa mới cùng bọn họ liên lạc vào đêm nay.
“Meo, meo......”
Tiếng mèo kêu thỉnh thoảng phát ra từ trong giỏ trúc đeo ở phía sau lưng người vừa tới, nó đem người đã muốn chết ngất đặt qua một bên, bước vào nhà, cởi giỏ trúc xuống. Người vừa tới có một đôi mắt hai màu, trong đó có một mắt có màu đỏ như máu.
............
“Vương gia, Vương gia.” Tiểu Hổ mập ú lấy tốc độ mà thể trạng của gã không có khả năng sẽ có vọt nhanh vào nhà giam, hô to lên. Nhiễm Mục Lân đang tra khảo thích khách vừa nghe tiếng liền vội vàng đi ra.
“Tiểu Hổ?” Thấy thần sắc của gã rất kích động, Nhiễm Mục Lân lập tức rút kiếm ra.
“Vương gia, Tiểu Phong,” Tiểu Hổ nuốt một ngụm nước miếng, thở hổn hển nói, “Tiểu Phong, bắt được một tên, một tên, nội gián. Hắn, hắn đã đi bắt thích khách. Con, con trở về, báo tin.”
“Ở nơi nào?!”
“Ngoài thành.” Tiểu Hổ chỉ chỉ phía bên ngoài.
“Mau dẫn đường!” Quế Vưu túm lấy của cánh tay Tiểu Hổ, kéo gã chạy nhanh ra ngoài.
“Quế thúc, thúc, con, con chạy, chạy không nổi nữa.” Hai chân của Tiểu Hổ như nhũng ra, giây tiếp theo, gã đã được khiêng lên.
“Con, con nặng.” Tiểu Hổ không giãy dụa, gã thật sự chạy không nổi nữa.
“Ngày thường bảo ngươi ăn ít một chút, nhưng ngươi vẫn không nghe lời.” Khiêng theo Tiểu Hổ so với trường thương mà gã hay mang theo người còn nặng hơn gấp mấy lần, Quế Vưu cắn răng vừa đi vừa nói.
“Tiểu Phong nói, con muốn ăn cứ ăn.” Người không cần chạy, cuối cùng nhịp thở đã trở về bình thường.
Nhéo mạnh lên cái mông tràn đầy thịt, Quế Vưu cắn răng chống cự đến khi thuộc hạ mang ngựa tới, gã đem Tiểu Hổ suýt nữa đè chết mình đặt lên lưng ngựa, trong lòng thầm nghĩ: kỳ này nhất định phải nói với Tiểu Phong, không nên để cho Tiểu Hổ ăn quá nhiều nữa, nó là hổ, không phải heo.
Nhiễm Mục Lân mang theo mấy trăm tinh binh, cùng Quế Vưu phi ngựa như bay ra ngoài thành