Nhiễm Mục Lân nổi giận đùng đùng đi ra khỏi Ngự thư phòng, cũng không quay về Vô Tam điện, mà là trầm mặt đi tới Ngự hoa viên. Nháy mắt đi ra Ngự thư phòng, Nhiễm Mục Lân liền bình tĩnh lại. Hắn một mình ở trong Ngự hoa viên vừa chậm rãi đi dạo, vừa nghĩ đối sách.
Hắn tuyệt không thú thê, cho dù là kháng chỉ. Bắc Uyên – là nơi hắn cùng với hoàng huynh thống hận nhất, nhưng lại làm cho bọn họ dần dần hãm sâu vào nó. Không phải không thể thoát thân, mà là hắn có việc so với trả thù còn quan trọng hơn, đó là phải bảo hộ con hắn.
Mấy ngày nay, nhóm sứ thần này cứ đi loạn chung quanh hỏi thăm về chuyện của con hắn, làm cho hắn càng thêm cảnh giác, chuyện ở Nhân Xương sợ là đã truyền đi khắp nơi, đối với những người này mà nói họ thà rằng tin là có, hơn nữa Vệ Quốc khẳng định có người chính mắt nhìn thấy Phong Nhi. Thừa dịp hoà đàm, mượn sức của Kim Quốc cùng Nam Quốc để trấn áp Vệ Quốc là đại sự trước mắt của Bắc Uyên, nhưng vì vậy mà muốn hắn thú thê, thì không có cửa.
Nhiễm Mục Lân bước nhanh về phía Vô Tam điện, cất tiếng gọi người ở cách đó không xa: “Phúc Quý.”
“Chủ tử.” Phúc Quý chạy lại.
“Khi nào Lâu Lan vương đến?”
“Thư đã gửi đi được bảy tám ngày, phỏng chừng trong vòng ba ngày nữa là có thể đến kinh thành.”
Nhiễm Mục Lân ngoắc ngón tay ra hiệu Phúc Quý lại gần, rồi ghé vào lỗ tai gã nhỏ giọng nói mấy câu, sắc mặt Phúc Quý cả kinh, tiếp theo là liên tiếp gật đầu, rồi mới chạy đi.
“Hừ, muốn gả cho lão tử, còn phải xem lão tử có muốn hay không đã.” Nhiễm Mục Lân oán hận nói, hai tay ở trong tay áo nắm thành quyền, hoàng huynh muốn thú thì tự mình thú đi, dù sao nữ nhân của huynh mới có mấy người.
—–
Trong Ngự thư phòng, Nhiễm Mục Kì thản nhiên hỏi người phía sau: “Ngươi nói các nàng chỉ đích danh muốn gả cho Mục Lân, là vì Mục Lân, hay là vì Phong Nhi?”
Khương Vịnh rũ mắt không nói, trong lòng gã biết Hoàng Thượng đã sớm biết được.
“Ngươi không đáp, vậy là bọn họ muốn cả hai.” Nhiễm Mục Kì phất tay, Khương Vịnh thu hồi tay đang xoa ấn thái dương cho y.
Nhiễm Mục Kì thở dài, nói: “Nhắc tới Phong Nhi, Mục Lân sẽ mất bình tĩnh. Này với hắn mà nói, là cực kỳ nguy hiểm. Khương Vịnh, ngươi đi tra lai lịch thực sự của hai vị công chúa kia đi.”
“Dạ, bệ hạ.” Khương Vịnh khom người, chậm rãi thối lui đến sau rèm che.
Qua hồi lâu, Nhiễm Mục Kì lộ ra vài phần chán ghét, tiếp theo là cười cười: “Nữ nhân a.... Trẫm không phải thật sự rất thích.”
—–
Sau khi Nhiễm Lạc Tín rời đi, Nhiễm Mặc Phong không cách nào tĩnh tâm để luyện công. Nếu nói nó sớm thành thói quen Nhiễm Lạc Nhân đối với nó thân thiện cùng ỷ lại, thì đối với thân thiện của Nhiễm Lạc Tín lại luôn không thích ứng được, huống chi là cử chỉ vô cùng thân thiết. Có lẽ bị ảnh hưởng bởi ngôn từ của Nhiễm Lạc Tín, Nhiễm Mặc Phong đột nhiên rất muốn đi thăm Nhiễm Lạc Nhân.
Nhiễm Mặc Phong nhìn nhìn sắc trời, phụ vương còn lâu mới trở về, nó mặc vào áo da cừu, để Xích Đan lại, rời bước khỏi Vô Tam điện. Ngoài phòng rất lạnh, trời cũng vô cùng âm trầm, dự báo một hồi đại tuyết sắp đến. Nhiễm Mặc Phong đi ở trên con đường nhỏ đi đến Diên Viên, trong đầu nghĩ đến Hắc Bạch Vô Thường cùng người mặc áo trắng mà ngày đó nó nhìn thấy.
‘Nanh’...... Vì sao người nọ gọi nó là Nanh? Nó đến tột cùng là ai? Chẳng lẽ nó thật sự là quỷ? Từ sau đêm bị phụ vương “đánh” đó, nó ở trước mặt phụ vương không nói chữ đó nữa. Phụ vương đã không sợ nó, vậy thì nó có là quỷ thì đã làm sao, chỉ là thỉnh thoảng, nó muốn biết rõ ràng thân thế của mình, nó đến tột cùng là ai?
Nhiễm Mặc Phong chậm rãi đi tới, nó vừa giương mắt đã thấy ở nơi xa xa, thái tử Nhiễm Lạc Thành cúi thấp đầu hướng nơi nó đi tới. Phía sau không có bất kỳ ai đi theo, chỉ có một người hắn.
Nhiễm Lạc Thành cúi thấp đầu, đá hòn đá nhỏ ở dưới chân, khuôn mặt rất giống phụ hoàng tràn đầy thương tâm cùng ủy khuất. Từ sau khi 3 nước tấn công Bắc Uyên, phụ hoàng đã không còn triệu kiến hắn, thậm chí ngay cả tẩm cung của mẫu hậu cũng không tới. Mẫu hậu âm thầm rơi lệ, nó thấy ở trong mắt nhưng lại bất lực, ngay cả hắn là thái tử đều mất đi oai hùng của ngày xưa, hiện giờ ngay cả tên quỷ bệnh Nhiễm Lạc Nhân cũng có thể ngồi trên đầu hắn. Mà hết thảy những điều này đều là do tên quỷ tử kia gây ra. Là nó hại mẫu hậu thương tâm, hại phụ hoàng không để ý tới hắn.
Nhiễm Mặc Phong nhếch miệng, nên quay đầu lại, hay vẫn cứ đi về phía trước? Từ sau khi mắt nó bị đau qua, nhãn lực của nó liền trở nên vô cùng tốt, nó tin tưởng cho dù đối phương ngẩng đầu, cũng không thể thấy rõ nó. Bất quá Nhiễm Mặc Phong cũng không do dự lâu, nó nhấc chân tiếp tục đi về phía trước, nó là đứa con của phụ vương, tuyệt không lùi bước.
Gió thổi đến rừng trúc bên đường phát ra tiếng ‘sàn sạt’, Nhiễm Lạc Thành vẫn cúi thấp đầu, thẳng đến khi hắn cách Nhiễm Mặc Phong càng ngày càng gần, cơ hồ là cùng hắn vượt qua nhau, thì hắn mới nhận thấy có người bên cạnh hắn, hắn sợ tới mức hướng qua bên cạnh lui lại hai bước, há miệng mắng to.
“Tên nô tài chết tiệt!” Nhiễm Lạc Thành giương mắt lên, cùng lúc đá qua một cước, thì thấy lại là cừu địch của hắn ─ Nhiễm Mặc Phong. Chân đá ra của hắn cũng không thu hồi lại, mà là nhắm thẳng bắp đùi của đối phương đá tới. Nhiễm Mặc Phong thoải mái né qua, làm cho Nhiễm Lạc Thành đá trúng khoảng không, liền mất đà lảo đảo, ngay tại lúc hắn sắp ngã sấp xuống, thì hắn được người đỡ lấy. Nhưng trong nháy mắt, hai người – một người nhanh chóng buông tay, một người đưa tay đẩy ra.
“Buông, tên yêu nghiệt này.” Nhiễm Lạc Thành không chút nào cảm kích, đẩy mạnh Nhiễm Mặc Phong đang đỡ lấy hắn ra, một cái đẩy này, hắn ngã ngồi lên trên mặt đất. Nhẫn đau, hắn đứng lên, cừu hận mà trừng mắt nhìn Nhiễm Mặc Phong mặt không chút thay đổi. Hết thảy của người này đều làm cho hắn chán ghét, nhất là gương mặt không cười, không khóc, tựa như người chết này, thế nhưng lại được phụ hoàng hết mực yêu thương.
Đối với cái nhìn đầy căm thù của Nhiễm Lạc Thành, Nhiễm Mặc Phong tập mãi đã thành quen nên nó tiếp tục đi về phía trước, khiêu khích của người này ở dưới cam đoan lần nữa của phụ vương đã mất đi tác dụng có thể làm cho nó tức giận. Mặc kệ người khác nói thế nào, phụ vương sẽ mãi luôn cần nó.
Mà Nhiễm Lạc Thành bị nó “coi thường”, làm cho trong lòng hắn không ngừng bốc lên lửa giận, hắn là thái tử, là thái tử!
“Nhiễm Mặc Phong!” Nhiễm Lạc Thành nhìn người đang đi thẳng về phía trước, gọi lớn, “Ngươi đừng đắc ý. Hoàng thúc sẽ lập tức thú công chúa của Kim Quốc cùng Nam Quốc. Ngươi bất quá chỉ là một tên nghiệt chủng, một con quỷ!”
Nhiễm Mặc Phong đột nhiên xoay người, nhìn về phía Nhiễm Lạc Thành. Phụ vương muốn thành thân?! Đỏ ửng xoay chuyển cực nhanh.
Nhiễm Lạc Thành cười ha hả: “Nhiễm Mặc Phong, nguyên lai ngươi cũng biết sợ a, ta còn tưởng rằng ngươi không sợ trời không sợ đất chứ. Ngươi cũng biết sau khi hoàng thúc thành thân sẽ không cần ngươi đi. Ngươi đừng ở trước mặt ta ra vẻ ta đây, phụ hoàng yêu thương ngươi bất quá là nể mặt mũi của hoàng thúc, hiện giờ hoàng thúc muốn thành thân, địa vị thế tử này của ngươi cũng sẽ biến mất. Đến lúc đó, ngươi ngay cả một con cẩu cũng không bằng. Nhiễm Mặc Phong, ta chờ đến ngày đó, ta chờ ngày ngươi quỳ trên mặt đất cầu xin ta tha thứ!”
Nhiễm Lạc Thành chưa bao giờ thống khoái như thế này, từ trước đến tới nay, hôm nay là ngày hắn cao hứng nhất. Hoàng thúc muốn thành thân, thì cái tên chết tiệt dám không đem hắn để vào mắt này, thậm chí dám đối với hắn bất kính sẽ phải chết không chỗ chôn thân.
Nhiễm Mặc Phong giương mắt nhìn Nhiễm Lạc Thành đang tươi cười càn rỡ, trong lòng càng nó không ngừng lặp đi lặp lại một câu: phụ vương muốn thành thân, phụ vương muốn thành thân, phụ vương muốn......
Trời càng lúc càng âm trầm, gió thổi càng lúc càng lớn, rừng trúc phát ra thanh âm làm cho người nghe cảm thấy ớn lạnh, mà Nhiễm Mặc Phong chẳng chút nào phát giác, bên tai nó chỉ có tiếng cười của Nhiễm Lạc Thành, nó cảm thấy có cái gì đó đang không ngừng trào ra khỏi cơ thể, nhưng nó không cách nào khống chế được.
“A a!”
Đột nhiên Nhiễm Lạc Thành hét thảm một tiếng, chỉ thấy hắn bị gió xoáy nổi lên ở bãi đất cuốn cao lên, rồi hất mạnh hắn vào một mảnh rừng trúc. Gió càng lúc càng lớn, tựa như buổi tối của mấy ngày trước, âm hàn đến tận xương. Hai tròng mắt của Nhiễm Mặc Phong đều thành màu đỏ, cuồng phong theo chung quang thân nó xoay tròn rồi tán ra những nơi khác, mà nó lại không chút sứt mẻ, ngay cả sợi tóc đều rũ xuống ở trên bả vai.
“Mẫu hậu mẫu hậu! Cứu con! Mẫu hậu!! A!!”
Nhiễm Lạc Thành bị gió to thổi trúng, không ngừng bị hất lên trên mảnh rừng trúc, hắn sợ tới mức tiểu ướt cả quần. Tiếng kêu của hắn làm bừng tỉnh Nhiễm Mặc Phong, tiếp theo nó tựa như cơn gió, nháy mắt đã chạy ra ngoài hơn 100 mét. Cả hoàng cung bị bao trùm bởi những trận cuồng phong, mà sau khi Nhiễm Mặc Phong rời đi, Nhiễm Lạc Thành rơi mạnh xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Phụ vương muốn thành thân, phụ vương muốn thành thân, phụ vương muốn thành thân...... Nhiễm Mặc Phong chạy nhanh như bay, nó cũng không biết phải chạy đi nơi nào, chỉ là vừa chạy vừa không ngừng niệm “Phụ vương muốn thành thân”.
“Phong Nhi, hai chúng ta phải sống nương tựa lẫn nhau, chỉ có con và phụ vương.”
“Phong Nhi, con không cần có nương, con có phụ vương là đủ rồi.”
“Phong Nhi, Phong Nhi của phụ vương......”
Phụ vương muốn thành thân......
Trong đầu Nhiễm Mặc Phong chỉ có duy nhất một câu này, nó không có bị thương, thế nhưng nó lại cảm thấy đau. Nó không biết phải chạy đến đâu, thế nhưng nó không cách nào dừng lại, tựa hồ dừng, nó sẽ mất đi phụ vương. Phụ vương.... muốn thành thân.
Bầu trời mây đen cuồng cuộn, tiếng sấm ầm ầm. Lại một lần nữa khác thường khiến cho mọi người rối loạn. Nhiễm Mặc Phong chạy đi, rất nhanh bị người phát hiện. Thân ảnh như gió kia mang theo từng trận cuồng phong, biến mất ở cuối hoàng cung.
“Nhanh đi bẩm báo Vương gia!”
“Ngăn thế tử điện hạ lại!”
“Điện hạ muốn chạy ra khỏi cung!”
Cung nhân cùng bọn thị vệ hét lớn lên, bọn họ đưa tay chắn lại gió to đang không ngừng quất vào mặt, một ít người gian nan muốn đi ngăn lại Nhiễm Mặc Phong, thế nhưng nó chạy quá nhanh, hơn nữa gió thổi quá lớn, bọn họ căn bản không thể di chuyển.
—-
Nhiễm Mục Kì đang ở Ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, nghe được tiếng sấm ầm ầm, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
—-
Mà Nhiễm Mục Lân quay về Vô Tam điện không nhìn thấy con đâu, ở sau khi tiếng sấm vang lên, trong lòng ‘tạc’ một tiếng, vội vàng chạy ra ngoài. Hắn đứng ở trên ban công của Vô Tam điện, nhìn xung quanh thì thấy được thân ảnh của con đang chạy ở xa xa, sắp biến mất.
“Phong Nhi!” Nhiễm Mục Lân chẳng suy nghĩ gì, liền theo trên ban công nhảy xuống, hắn lăn hai vòng, rồi đứng lên muốn đuổi theo con. Tiếng sấm càng lúc càng vang dội, trời tối sầm xuống.