“Nô tài chưa bao giờ thấy chủ tử bị qua như vậy......”
Xích Đồng cùng Xích Đan quỳ trên mặt đất, nhìn thấy chủ tử đau đến sắc mặt trắng bệch, áo lót đều ướt đẫm mồ hôi, liền khóc nức nở.
Vương thái y – thái y già nhất trong Thái y viện – buông cổ tay cứng ngắc của Nhiễm Mặc Phong xuống, trong mắt lộ ra nghi hoặc. Sau đó, gã cố lấy hết cam đảm đối với người sắp trở nên điên loạn đang ở trên giường, nói: “Vương gia, cựu thần muốn nhìn mắt phải của thế tử điện hạ một chút.”
Nhiễm Mục Lân nhẹ nhàng nâng đầu của con đang chôn chặt ở trong lòng mình lên, hắn cảm nhận rõ ràng nỗi thống khổ của con trong lúc này, bởi vì con đau đến không thở nổi. Nhiễm Mặc Phong nhắm chặt mắt, đau đớn bén nhọn đã rút đi tất cả khí lực của nó, nó há miệng thở dốc, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tay Nhiễm Mục Lân phát run mà tách con mắt nhắm chặt của con ra, con ngươi đỏ sậm như sắp trào máu ra ngoài, làm cho người ta e ngại, thế nhưng hắn chỉ cảm thấy đau thắt lòng, bởi vì ngay lúc này con đang phải thừa nhận đau đớn tra tấn.
Vương thái y vừa thấy con ngươi như thế cũng rất hoảng sợ, thế nhưng dù sao gã ở trong cung cũng đã vài thập niên, chỉ trong nháy mắt gã liền áp chế e ngại trong lòng, thật cẩn thận xem sét mắt phải của Nhiễm Mặc Phong.
Nhiễm Mục Kì đứng ở một bên, thấy rõ rành mạch, cũng nhíu chặt mày.
Nhiễm Mặc Phong giãy ra, lại đem đầu vùi vào trong lòng phụ vương, lúc này nó không muốn cho bất luận kẻ nào nhìn thấy ánh mắt của nó, trừ phụ vương ra.
“Phong Nhi, ngoan, để thái y nhìn xem.” Nhiễm Mục Lân lại nâng cằm của con lên, người trong lòng hắn lại ôm chặt hắn hơn.
“Phong Nhi, ” Nhiễm Mục Lân không dám dùng sức, hắn vuốt ve mái tóc ướt đẫm của con, hôn lên sườn mặt tràn đầy mồ hôi của con, “Phong Nhi, ngoan, để cho thái y nhìn xem mắt của Phong Nhi vì sao lại đau.”
“Ngô”, lại một tiếng kêu rên, Nhiễm Mặc Phong nâng tay ôm chặt lấy cổ phụ vương, vùi đầu vào thật sâu, “Không.”
“Phong Nhi.” Nhiễm Mục Lân muốn đem cánh tay của con kéo xuống.
“Mục lân, ” Nhiễm Mục Kì lên tiếng, đối hắn lắc lắc đầu, rồi mới nhìn nhóm thái y ở phòng trong nói, “Các ngươi ở bên ngoài đợi.” Nhóm Thái y đều lui ra.
“Hoàng huynh?” Nhiễm Mục Lân ôm chặt đứa con đang vô cùng đau đớn, trong mắt tất cả đều là tơ máu.
“Mục lân, lúc này Phong Nhi cần nhất chính là đệ, chờ sau khi nó hết đau, lại cho thái y vào khám cho nó cũng không muộn.” Nhiễm Mục Kì giải thích, tiếp theo y đi đến bên bồn nước, tự mình vắt một khối khăn nóng, đưa cho Nhiễm Mục Lân.
Nhiễm Mục Lân vươn tay cầm lấy khăn nóng, chạm nhẹ nhẹ lên mắt phải của con, rồi mới đấp lên đó. Hắn cúi đầu vuốt ve cổ của con, tinh thần hắn trước sau vẫn kinh hoảng, thấp giọng gọi: “Phong Nhi, Phong Nhi, Phong Nhi của phụ vương......”
Xích Đồng cùng Xích Đan ôm miệng khóc, Nhiễm Mục Kì đi đến bên giường ngồi xuống, ấn mạnh tay lên trên vai hoàng đệ, an ủi hắn.
Ước chừng qua hai khắc chung, thân mình Nhiễm Mặc Phong mới dần thả lỏng ra, nó ngẩng đầu lên, mắt phải mở ra đã khôi phục lại màu đỏ bình thường.
“Phụ vương.” Đau đớn qua rồi.
Nhiễm Mục Lân nhìn chằm chằm con, cánh tay đỡ lấy con vẫn như cũ dùng sức. Khóe môi hắn giật giật, trong miệng tất cả đều là vị máu, hắn phát không ra được tiếng.
“Phong Nhi, hết đau rồi?” Nhiễm Mục Kì hiểu được hoàng đệ lúc này nói không nên lời, liền thay hắn hỏi.
Nhiễm Mặc Phong mở to mắt, cất tiếng: “Phụ vương, con không đau.” Giây tiếp theo, sau ót của nó bị người đè lại, mặt nó kề sát vào ngực phụ vương.
“Phụ vương.” Trên tay dùng sức.
“Hoàng huynh.... ” Tiếng gọi của Nhiễm Mục Lân cực kỳ suy yếu, hắn chôn mặt vào cổ con, làm cho người ta nhìn không thấy được mặt hắn. Nhiễm Mục Kì đứng lên, hướng mọi người trong phòng xua tay, làm cho bọn họ toàn bộ lui ra, sau đó y cũng rời đi.
Phòng trong, chỉ còn lại Nhiễm Mục Lân cùng Nhiễm Mặc Phong. Phụ tử hai người ôm nhau, không ai lên tiếng, qua một hồi lâu, Nhiễm Mục Lân lên tiếng: “Phong Nhi, có phải trước đây con đã từng bị đau như vậy?” Hắn không nâng đầu lên, nhưng tiếng nói ra lại dẫn theo nguy hiểm.
“......” Lặng yên, rồi mới gật đầu rất nhẹ.
“Vì sao chưa bao giờ nói cho phụ vương biết?” Dĩ nhiên dẫn theo lửa giận.
“......” Vẫn là lặng yên, có lẽ là không biết nên như thế nào cùng phụ vương giải thích.
“Từ khi bắt đầu.” Nhiễm Mục Lân ngẩng đầu lên, vén những sợi tóc dính vào trên gương mặt của con.
Một lát sau, người trong lòng hắn cuối cùng cũng mở miệng: “Hoàng bá dẫn người đi gặp phụ vương.”
Nhiễm Mục Lân bắt đầu hồi tưởng, sau đó đồng tử của hắn co rút lại.
“Có phải ngày hoàng bá con xem chữ con viết?” Đứa con lại dám giấu hắn lâu như thế!
“......” Chần chờ một lúc, rồi mới gật đầu.
Nhiễm Mục Lân cầm quyền. “Đau mấy lần?”
Người vẫn đem mặt chôn ở trong lòng phụ vương, nhíu mày lại, nghĩ nghĩ, lắc đầu.
“Là không nhớ, hay là đau quá nhiều lần nên không nhớ được?”
Nếu có người đang ở đây, nhất định không dám nhìn sắc mặt Nhiễm Mục Lân hiện giờ.
Nhiễm Mặc Phong nghe ra phụ vương đang tức giận, liền ngẩng đầu lên, trong mắt là hoang mang không biết phải nói như thế nào. Nó không để ý loại việc này nên không nhớ.
Nhiễm Mục Lân chỉ cảm thấy nghẹn uất không chỗ phát tiết, hắn nâng đầu đứa con lên, cẩn thận xem xét mắt phải của nó, ngữ khí đầy lo lắng hỏi: “Phong Nhi, cùng phụ vương nói thật, có phải đã đau rất nhiều lần nên con không thể nhớ được?”
“Không nhiều lắm.” Nhiễm Mặc Phong sẽ không nói dối.
Bàn tay niết ở trên trán con dần chuyển qua mắt phải của con, xoa ấn cực nhẹ.
“Bao lâu sẽ đau một lần?”
“Không biết.”
“Mỗi lần đều đau như thế?” Nhiễm Mục Lân xoa ấn mắt phải của con một hồi mới cảm giác được có chút lạnh, liền vội vàng kéo chăn bao kín con lại.
Nhiễm Mặc Phong nhìn tóc bạc ở hai bên thái dương của phụ vương, nói: “Phụ vương, con không đau.”
“Con không đau, phụ vương đau!” Nhiễm Mục Lân hiểu con mình rõ nhất, biết con không muốn hắn lo lắng, nên hắn không có vạch trần lời nói dối của con, trên môi con bởi vì đau mà bị cắn đến chảy máu, xiêm y trên người bị mồ hôi lạnh tuôn ra làm cho ướt sũng, trong lòng bàn tay hãm sâu dấu móng tay, còn có khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đến trắng bệch...... Chỉ cần nhìn thấy thế này hắn đã đau đến thở không nổi, thì con hắn sao có thể không đau!
“Phụ vương, con không đau.” Sờ lên thái dương của phụ vương, Nhiễm Mặc Phong lại nói dối, tuy rằng nó cũng không muốn nói dối.
Nhiễm Mục Lân nhắm mắt lại, cố nhẫn nhịn cay rát trong mắt. Tiếp theo, hắn nhìn về phía đứa con.
“Phong Nhi, phụ vương muốn gọi thái y khám mắt cho con, không cho nói không.”
Nhiễm Mục Lân vẫn cho rằng mình là phụ thân tốt, bởi vì con thích hắn như vậy. Thế nhưng hôm nay, hắn lại muốn tát cho chính mình vài cái thật là mạnh. Mắt của con đau, hắn không biết; Con bị người khi dễ, hắn ở biên quan xa xôi; Con mất tích, hắn là người cuối cùng biết được; Con bị thương nặng, là vì muốn cứu người phụ vương vô năng này!
Nhiễm Mặc Phong rất muốn nói không, nhưng nó nhìn thấy trong mắt phụ vương đầy đau xót, làm cho nó đem lời cự tuyệt nuốt xuống, qua một hồi, nó nhu thuận gật đầu đồng ý.
Nhiễm Mục Lân trước cho người nâng nước ấm đến, rồi giúp con lau rửa một phen, lại thay cho con một cái áo lót khô mát mới, sau đó gọi bốn vị thái y đang đợi ở bên ngoài vào phòng, để cho bọn họ khám bệnh cho con.
“Lân, Phong Nhi sẽ không có việc gì, đệ không thể mất bình tĩnh.”
Nhiễm Mục Kì đứng ở bên giường, vỗ vỗ lên bả vai của hoàng đệ, an ủi người y như pho tượng đang nhìn chăm chú đứa con của mình. Y sao lại không biết – lúc này mặt ngoài của hoàng đệ thực bình tĩnh nhưng trong lòng lại cực kỳ lo âu cùng bất an.
“Hoàng huynh, đã qua canh ba, ngài nên trở về nghỉ ngơi đi.” Nhiễm Mục Lân quay đầu lại, “Hoàng huynh, vì Phong Nhi, đệ nhất định sẽ bình tĩnh.”
Nhiễm Mục Kì quả thật mệt mỏi, nếu không phải có một cỗ khí giúp y kiên trì, lúc này y đã sớm tê liệt ngã xuống. Thế nhưng y lại không yên lòng về đứa cháu này của mình. Trước khi hỗn chiến xảy ra, y là vì nó bất đồng với người thường mà thích nó, mà hiện giờ, đối với đứa cháu đã cứu Bắc Uyên này, y lại càng thích đến tận lòng.
“Hoàng huynh, ngài nên đi nghỉ đi.” Nhiễm Mục Lân nhìn ra sự mỏi mệt của hoàng huynh, liền ngoắc tay ra hiệu cho Hỉ Nhạc dìu y trở về.
“Có tin tức gì đều phải lập tức bẩm báo trẫm.” Nhiễm Mục Kì trước khi rời đi, hạ lệnh, rồi mới để cho Hỉ Nhạc dìu trở về tẩm cung.
Nhiễm Mục Lân nhìn theo hoàng huynh rời đi trong giây lát, rồi mới lại chuyên chú nhìn đứa con. Bốn vị đang chuẩn bệnh cho Nhiễm Mặc Phong là ngự y giỏi nhất trong Thái y viện, thế nhưng sắc mặt của bọn họ càng ngày càng trầm trọng, Nhiễm Mục Lân thấy thế trong lòng càng không ngừng lo âu, trong đầu nghĩ đến tình huống xấu nhất.
“Như thế nào? Mắt của Phong Nhi...... Có thể giữ được?” Khi Nhiễm Mục Lân hỏi ra câu này, hắn không dám nhìn con.
Vương thái y cùng ba vị thái ý khác, sau khi nhìn nhau vài lần, mới tiến lên hành lễ nói: “Vương gia, thần vô năng, thật sự tra không ra ánh mắt của thế tử điện hạ có vấn đề gì. Thế tử điện hạ không trúng độc, cũng không có bệnh căn, có thể nói, thân mình của thế tử điện hạ cực kỳ khỏe mạnh, không, là so với người khác khỏe hơn gấp mấy lần. Mà mắt của thế tử điện hạ cũng không có bệnh trạng gì, thần...... thật sự không biết vì sao mắt phải của thế tử điện hạ đột nhiên đau nhức khó chịu.”
“Tra không ra?” Nhiễm Mục Lân suy nghĩ vô số loại khả năng, duy độc không nghĩ tới điều này, trong lúc nhất thời, hắn không biết chính mình nên tức giận, đấm cho mấy tên lang băm này mấy đấm, hay là ôm lấy đứa con mà hôn hôn nó một phen, để trấn an trái tim bị kinh hách quá độ của mình.
“Phụ vương.” Nhiễm Mặc Phong nằm trên giường bị bốn lão nhân xa lạ mân mê hơn nửa ngày đã bắt đầu cau mày nhăn mặt. Nó lên tiếng là muốn nói cho phụ vương – nó không cần lại bị người khác chuẩn bệnh nữa.
“Các ngươi...... lui xuống trước đi.” Phất tay đuổi nhân đi, Nhiễm Mục Lân quyết định trước trấn an đứa con bảo bối, sau lại tính tiếp.
Nhiễm Mục Lân leo lên giường, tiến vào ổ chăn, sau đó ôm con đặt lên trên người mình, tiếp theo hắn cẩn thận xem xét mắt phải màu đỏ của con, đỏ ửng trong mắt phải nói cho hắn biết tâm tình của con vào lúc này rất xấu.
“Phong Nhi, mắt một chút cũng không đau?”
“Không đau.”
“Không được giấu diếm phụ vương nữa, một chút cũng không đau? Giống như trước đây?” Hắn sợ.
“Không đau.”
Nhưng người nào đó cũng không tin nó nói thật. Ngón trỏ của Nhiễm Mục Lân cẩn thận sờ sờ lên mắt phải của con, kề sát mặt vào: “Sau khi cơn đau qua đi có cảm thấy chỗ nào khác thường không? Chẳng hạn như thấy không rõ, hoặc là nhìn không xa?”
Lúc này Nhiễm Mặc Phong không lập tức trả lời, mà trong mắt nó hiện lên khó hiểu.
“Phong Nhi?!” Chắc chắn là có!
“Phụ vương......” Một bé ngoan rất muốn nói cho phụ vương biết, nhưng khổ nổi nó lại chẳng giỏi ăn nói. Nhiễm Mục Lân cũng không thúc giục con, chỉ vuốt ve an ủi làm cho con thả lỏng, để cho con chậm rãi suy nghĩ kỹ càng.
Qua nửa ngày, Nhiễm Mặc Phong theo trong lòng phụ vương ngồi dậy, xuống giường, rồi kéo nhẹ tay của phụ vương, ý bảo phụ vương đi theo nó. Nhiễm Mục Lân dùng thảm gói kín đứa con lại, rồi ôm nó đứng lên.
“Đi chỗ nào?”
Nhiễm Mặc Phong chỉ chỉ ban công, Nhiễm Mục Lân liền ôm nó đi tới đó.
Ở trên ban công hướng mắt nhìn xa xa quanh hoàng cung, cho dù có đèn cung đình, nhưng hoàng cung vào đêm khuya thanh vắng vẫn như cũ có vẻ cực kỳ u ám.
“Phụ vương, ” Nhiễm Mặc Phong chỉ về phía trước, “Nơi đó, có 5 tên thị vị.”
“Phong Nhi là nói trên đài canh gác ở phía tây nam có năm tên thị vệ?” Nhiễm Mục Lân kinh ngạc hỏi, hắn chỉ có thể nhìn thấy đèn ***g trên đài canh gách, không thể thấy được trên đó có bao nhiêu người, nơi đó các Vô Tam điện khoảng mấy trăm trượng a.
“Phong Nhi là nhìn thấy? Hay là trước đó đã biết?” Nhiễm Mục Lân không tin con mình có thể nhìn thấy xa đến như vậy.
“Nhìn thấy.” Nhiễm Mặc Phong không chút phát giác câu nói này đã dọa tới phụ vương rồi, vẫn tiếp tục vừa nhìn vừa nói, “Có hai người đang nói chuyện, một người…” nó không vui, “ngủ.”
Qua một lúc lâu, Nhiễm Mặc Phong mới nghe được thanh âm của phụ vương.
“Phong Nhi, con có thể nhìn xa hơn không?” Nhiễm Mục Lân lo lắng quay đầu lại, nhìn xem trong phòng còn có người nào khác không.
“Đài canh gách.” Nhiễm Mặc Phong theo động tác của phụ vương cũng quay đầu nhìn xung quanh, nó không nhận thấy xung quanh có người, phụ vương là đang tìm cái gì?
“Có phải sau khi mắt Phong Nhi hết đau là có thể nhìn đến nơi rất xa?”
“......” Lại là suy nghĩ nửa ngày, Nhiễm Mặc Phong mới giải thích, “Lần này phải.”
Nhiễm Mục Lân là người hiểu rõ con mình nhất, nên đã hiểu nó nói gì.
“Ý của Phong Nhi là nói sau mỗi lần mắt bị đau, là có thể thấy xa thêm một chút?”
“Ân.”
“Là từ từ, hay là lập tức?”
“Lập tức.”
“......”
Nhiễm Mục Lân nghe con trả lời xong, liền kinh ngạc nhìn chằm chằm con. Lúc này, một cỗ gió lạnh thổi tới, hắn vội vàng ôm con đi vào trong phòng.
Nhiễm Mục Lân ôm con nằm lên giường, sau đó lâm vào trầm tư – mắt của con sẽ bị đau, sau khi hết đau là có thể nhìn thấy xa hơn; con có thể nhảy từ trên ban công cực cao xuống dưới đất mà lông tóc vô thương; con vừa một tuổi đã biết chạy; con...... Nhiễm Mục Lân rũ mắt nhìn về phía trong lòng mình.
‘Khò khè......’ Tiếng ngáy nho nhỏ từ trong chiếc miệng nhỏ nhắn của Nhiễm Mặc Phong truyền ra tựa như tiểu thú đang khò khè thở nhẹ, nó đã vô cùng buồn ngủ.
Nhiễm Mục Lân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, hồn nhiên ngây thơ, lại vô cùng tinh xảo của đứa con, mà nhịn không được khẽ hôn lên hai gò má của con cùng đôi mắt mà hắn thích nhất.
Phong Nhi, cái ngày phụ vương nhặt được con đó, phụ vương liền rõ ràng, con cũng không phải là một đứa nhỏ bình thường. Hiện giờ, mặc dù con mới năm tuổi, cũng đã dần dần bộc lộ ra thiên tư cùng thần lực phi phàm, sau này, sợ là ngay cả phụ vương cũng không thể so sánh với con, có lẽ khi đó, lấy được thiên hạ này đối với con mà nói chỉ là một việc dễ như trở bàn tay.
Nhiễm Mục Lân vung tay lên, ánh nến liền tắt, hắn sửa kín lại chăn, ngáp mấy cái: “Bất quá, Phong Nhi vĩnh viễn sẽ không rời khỏi phụ vương, mặc kệ Phong Nhi biến thành ai, đều là Phong Nhi của phụ vương.”
Đứa nhỏ ngủ say đương nhiên là nghe không được, ngón tay của nó theo thói quen câu lấy ngón tay út của phụ vương, Nhiễm Mặc Phong ngủ say sưa, ngủ đến cực kỳ an tâm.
Chỉ chốc lát sau, trong phòng vang lên tiếng ngáy, hai người một lớn một nhỏ ôm chặt lấy nhau mà ngủ say sưa.