Tặc Đảm

Chương 88: Không hàng binh(*)




Ước chừng khoảng ba mươi giây sau, tên đạo tặc Sấu Tử kia từ từ hiện rõ thân hình bênh cạnh thi thể Hắc Vu Sư, mòm mẫm trang bị rơi ra từ trên người Hắc Vu Sư.

- Lão đại, hắn đoạt mất trang bị của chúng ta.! - Tử Vong kị sĩ trong bốn người đang bị vây khốn kia nói.

Con ngươi của Ám Vu liền hiện lên một tia tức giận, đám người này đã không giúp thì thôi, không ngờ lại bỏ thêm đá xuống giếng(* ý nói đục nước béo cò), thù này xem như đã kết rồi.

Bỗng nhiên, trên mặt bùn đất bên cạnh Hắc Vu Sư một bóng dáng màu xám hướng đến đạo tặc Sấu Tử kia kia bắn tới.

- Coi chừng! – Sủi cảo không khỏi hô lên một tiếng.

Sấu Tử nghiêng người, chuỷ thủ trên tay phải như lưu tinh xẹt qua, một con nhện Lãng Mỗ loại nhỏ trong không trung nháy mắt bị tan rã, rơi xuống đất, các chân đứt loạn ra.

Tên Sấu Tử đắc ý cười, vật nhỏ như lòng bàn tay này còn dám đối phó với ta.

Đột nhiên, năm sáu đạo ảnh màu xám khác lại bay lên, Sấu Tử hơi biến sắc.

Tật Phong Bộ!

Sấu Tử mở ra Tật Phong Bộ, đột nhiên biến mất, làm cho năm sáu con Lãng Mỗ Tri Thù bé nhỏ đánh vào khoảng không.

" Người này cũng đã mười cấp." Nếu không có chút bản lĩnh, bọn họ cũng không dám tới bản đồ quái cấp mười, Tiêu Ngự điều chỉnh vị trí của mình một chút, để có thể thấy rõ hơn tình huống trên chiến trường.

Tiêu Ngự phát hiện ra một chút tình huống dị thường, con nhện Lãng Mỗ to lớn này vừa phát hiện ra cái tổ đội mới tới, nó hiển nhiên cũng ý thức được nguy hiểm, bụng không ngừng sinh ra các con Lãng Mỗ Tri Thù loại nhỏ, cái bụng vốn trương lên thật to của nó đã giảm đi một nửa, dưới sự che dấu tận lực của nó, vừa có một con nhện Lãng Mỗ loại nhỏ hướng tới rừng cây nơi Tiêu Ngự ẩn nấp bò đến, không bị tổ đội năm người chơi vừa tới phát hiện ra.

Chừng hơn trăm con nhện Lãng Mỗ loại nhỏ xếp hình thành một sợi dây dài, chậm rãi bò trên mặt đất, hoà cùng một màu với bùn đất, không nhìn kĩ căn bản không thể phát hiện ra.

Tiêu Ngự ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, trên một cái cây gần chỗ hắn ẩn nấp có một con nhện Lãng Mỗ loại nhỏ, nếu không cẩn thận chút là có thể kinh động tới con tiểu quái này, hắn nhanh chóng lùi ra xa hơn một đoạn, bí mật cách xa con nhện Lãng Mỗ to lớn một quãng chừng mười mét.

Nhìn những con nhện Lãng Mỗ loại nhỏ vẫn ẩn núp không hề nhúc nhích làm mồ hôi trên trán Tiêu Ngự úa ra, con nhện Lãng Mỗ to lớn này đúng là có trí tuệ, làm cho người khác phải sợ hãi không thôi, đầu tiên là dùng tơ nhện phục kích Tiêu Ngự, sau đó là dùng phương thức bí mật để chỉ huy đám nhện nhỏ phục kích nhóm tổ đội đầu tiên tới, sau đó lại là lẳng lặng bố trí bẫy rập không một tiếng động, chờ đợi đám tổ đội thứ hai rơi vào thiên la địa võng, thủ đoạn đi săn cao minh tới doạ người.

" Đây là quái vật sao? Sao lại có trí tuệ như một tính mạng vậy à." Tiêu Ngự trong lòng phát lạnh. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Con nhện Lãng Mỗ to lớn nhích lại gần rừng cây, nếu năm người chơi tới sau khi tấn công nó, rất có thể sẽ bị rơi vào trong cạm bẫy nó đã bố trí, vô số phúc nhãn – mắt kép của nó không ngừng chuyển động, nhìn thấy những phúc nhãn – mắt kép này Tiêu Ngự cảm thấy một nỗi sợ hãi khó hiểu.

Con nhện Lãng Mỗ to lớn an tĩnh chờ đợi, tựa hồ như một người thợ săn thông minh đang chờ đợi con mồi mắc câu vậy.

Bên cạnh vong linh chiến sĩ Giáo Tử, một bóng người từ từ hiện rõ thân hình.

- Con mẹ, là một kiện trang bị bạch giả.! - Đạo tặc Sấu Tử thiếu chút nữa là quăng cái trang bị vừa nhặt được đi, xuất ra nguy hiểm lớn như vậy mới mò được cái trang bị, không ngờ lại không đáng giá mấy tiền, Sấu Tử tâm tình ảo não.

Tiêu Ngự nhìn về phía bốn người chơi vẫn còn đang khốn khổ trong vòng vây kia, bọn họ tựa hồ đã tới cực hạn.

Tật Phong Bộ!

Tiêu Ngự mở ra Tật Phong Bộ, tựa như một cái bóng xuất hiện trên chiến trường vậy, nhanh chóng tới gần phía sau bốn người chơi kia, ẩn núp tại một gốc cây bí mật cạnh bọn họ, sau khi chiến đấu kết thúc Tiêu Ngự muốn nhanh tay cướp chiến lợi phẩm trước tên đạo tặc Sấu Tử kia.

- Sao ta có cảm giác số lượng những con nhện Lãng Mỗ loại nhỏ kia đã giảm bớt!

- Đúng vậy, có rất nhiều con nhỏ bị điều đi đâu không biết.

- Chuẩn bị lao ra!

- Tốt!

Tiêu Ngự nghe thấy rõ ràng bốn người chơi đang nói chuyện, áp lực trên người bọn họ dường như đã giảm bớt, hắn buồn bực, chẳng lẽ con nhện Lãng Mỗ to lớn này định bỏ qua cho đám người này.

Tiêu Ngự trong lúc vô ý ngẩng đầu lên, lập tức chết khiếp, ở trong bóng tối phía sau cái câu bốn người dựa vào, không ngờ đã có tới năm sáu chục con nhện Lãng Mỗ loại nhỏ, đám nhện nhỏ này đã vượt qua cây đại thụ, tới đỉnh đầu của đám người Ám Vu, thật đáng thương cho bốn người Ám Vu này vẫn không hay biết gì cả.

" Bọn họ xong hết rồi." Tiêu Ngự trong đầu hiện lên ý nghĩ.

Năm sáu chục con nhện Lãng Mỗ loại nhỏ nhỏ đột nhiên từ trên cao hạ xuống, đánh về phía Ám Vu.

- Mẹ kiếp, đám nhện con này, từ đâu tới vậy.- Ám Vu dùng trượng đánh rơi một con nhện Lãng Mỗ loại nhỏ rơi lên vai hắn, ngẩng đầu lên nhìn, trên đỉnh đầu một mảng mây đen bao phủ xuống, nuốt chửng cả đám người Ám Vu.

- Chạy mau.! - Ám Vu phát ra tiếng kêu cuối cùng, ngã xuống trên mặt đất.

Chợt xuất hiện một đội quân nhảy dù xuống mà thần không biết quỷ không hay, ở phía trước, đạo tặc, chiến sĩ cùng Tử vong kị sĩ đều không có phản ứng kịp, lúc bọn hắn phát hiện ra quay lại thì Ám Vu đã nằm trên mặt đất.

Đạo tặc, chiến sĩ cùng tử vong kị sĩ tức giận tới mức chửi má nó, anh dũng lao ra khỏi vòng vây, nhưng bọn hắn trong nháy mắt đã bị đám nhện Lãng Mỗ loại nhỏ này nuốt gọn, không có Ám Vu trị liệu, bọn họ nhiều nhất cũng chỉ có nửa máu huyết mà thôi, hơn nữa đám nhện con này tấn công có hiệu quả giằng co, bọn họ căn bản không thể thoát.

Đạo tặc, chiến sĩ cùng tử vong kị sĩ lần lượt ngã xuống mặt đất, anh dũng hi sinh.

- Bọn họ không duy trì được nữa? Ta còn tưởng rằng bọn họ còn có thể chịu thêm một chút nữa cơ đấy.- Vong linh chiến sĩ Giáo Tử nhíu lông mày, đám người chơi này sớm chết, đối với bọn họ càng bất lợi, vong linh chiến sĩ Giáo Tử lo lắng những con nhện Lãng Mỗ loại nhỏ này phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ, không dám tới quá gần, hơn nữa góc độ không được tốt lắm, hắn mặc dù có thể nhìn thấy những người chơi kia bị giết nhưng lại không thể nhìn thấy tình huống cụ thể.

- Làm sao bây giờ, Tật Phong Cước cùng Tiềm Hành của ta đều đang trong thời gian đóng băng, muốn tới nhặt trang bị phỏng chừng còn phải đợi lát nữa. - Đạo tặc Sấu Tử nói.

- Đợi lát nữa đi, đừng hoảng hốt, mọi người cứ bí mật đã, nhìn lại tình huống vừa rồi hãy nói! - Vong linh chiến sĩ Giáo Tử nói, không biết tại sao, hắn luôn luôn có một loại dự cảm không tốt.

Bởi vì khoảng cách giữa Tiêu Ngự với nơi vừa phát sinh chiến đấu là tương đối gần, nên hắn đã tinh tường nhìn thấy hết toàn bộ quá trình chiến đấu, đám nhện Lãng Mỗ loại nhỏ này hiển nhiên có tổ chức, phối hợp chiến đấu rất tốt, giống như bầy sói săn mồi trên thảo nguyên vậy, vừa mau lẹ lại vừa có hiệu quả, trên trán hắn mồ hồi tuôn ra liên tục, hắn có thể tình nguyện một mất một còn với một ít người chơi khác, cũng không nguyện ý giao thủ với con quái vật cổ quái khó chơi này.