Chuyển ngữ: Tiểu Linh
Beta: Nhã Vy
Dạ Nhiễm trở về Dạ gia, hành động càn rỡ kia sớm đã lấy tốc độ của gió truyền khắp toàn bộ đại lục.
Đội trưởng thần đội khóa mới của Học Việc Quân Sự, cũng là Tân Nhân Vương – Dạ Nhiễm, là con gái của thiên tài thiếu chủ Dạ Huyền Diệp bị Dạ gia phế đi, một tin này cũng đã chấn kinh rất nhiều người.
Ngay sau đó, thân phận thật sự của Dạ Huyền Diệp cũng bị tuôn ra, môn chủ Tầm Bảo Môn, đệ nhất thương đoàn của Thương Minh đại lục.
Ba tin tức này bọn họ đều đã biết, đồng thời cũng đã gắn liền với nhau.
Nhưng vào lúc này, bọn họ lại quên mất một tầng thân phận này của Dạ Nhiễm.
Song khi Dạ Huyền Diệp nói ra những lời này, một loại cảm giác khiếp sợ không tài nào giải thích được bắt đầu lan tràn.
Sau khi hoàn hồn lại, mọi người chỉ muốn chỉ vào vị tiểu thư của Nam Minh Phượng gia kia mà hô to một tiếng: đại tiểu thư, con mắt nào của ngươi thấy thần đội này nghèo kiết xác hả?!
Dạ Nhiễm nhìn người đứng bên cạnh nàng, Dạ Huyền Diệp lưng thẳng tắp, trong lòng tràn ngập ngọt ngào ôn hòa, đây chính là cảm giác được phụ thân bảo vệ.
Quân Mặc Hoàng ngồi bên tay phải Dạ Nhiễm, đôi mắt đen xẹt qua tia thâm thúy u ám, nhìn bóng lưng nhạc phụ không nói tiếng nào, chỉ là quanh thân phát ra khí tức làm cho Phượng gia nữ tử đứng đối diện hắn và Dạ Nhiễm thiếu chút nữa khóc rống quỳ xuống.
Nhìn bộ dạng nữ tữ kia, Dạ Nhiễm khẽ cười một tiếng, đứng lên kéo tay cha mình, nhìn nàng kia nói: “Cô gái à, lời của ngươi nói rất đúng, Tiểu đội Vô Địch chúng ta bây giờ quả thực rất nghèo.”
Ba người Liễu Phi Tiếu, Tập Diệt Nguyệt và Tư Mạt Tiêu nghe Dạ Nhiễm nói vậy liền cười cổ quái.
Khúc Thừa Trạch lập tức ngẩng đầu lên nhìn trời, hắn không biết gì hết nha.
Nghèo kiết xác á! Thật muốn lật bàn luôn mà! Ba người Liễu Phi Tiếu nhìn vẻ mặt Khúc Thừa Trạch, thật muốn đánh tên tiểu tử này một trận tơi bời ngay tại chỗ!
Trước kia bọn họ quả thực là có tiền, tiểu kim khố của mỗi người đều có rất nhiều, nhưng bây giờ thì sao? Bọn họ mỗi người chỉ có một tấm thẻ vàng thôi, chỉ có một tấm thẻ vàng nữa thôi đấy!
Đội trưởng nói không sai chút nào, bọn họ bây giờ đúng là nghèo kiết xác!
Nội bộ Tiểu đội Vô Địch biết rõ ý của Dạ Nhiễm, lại không có nghĩa là những người khác cũng đều biết rõ, cảm giác duy nhất của mọi người là Dạ Nhiễm đang châm chọc nữ tử này.
“Ngươi. . .” Thiếu nữ giơ tay chỉ Dạ Nhiễm, vừa muốn nói gì đó, nữ tử này liền bị một lão già kéo xuống.
Nữ tử kia bất mãn nhìn người đang giữ chặt mình, nhưng vẫn thành thành thật thật cúi đầu: “Nhị trưởng lão.”
Người tới đúng là Nhị trưởng lão Nam Minh Phượng gia.
Nhị trưởng lão Phượng gia một tay kéo nữ tử về phía sau mình, một bên hành lễ với Dạ Huyền Diệp, Quân Mặc Hoàng và đám người Dạ Nhiễm, nói: “Tiểu thư tính tình gần đây không tốt lắm, hi vọng Dạ môn chủ, Thánh Huy thần đội và Vô Địch thần đội không so đo với tiểu thư.”
Phượng gia Nhị trưởng lão có địa vị rất cao ở Nam Minh Phượng gia, nhưng lại không thể không cúi thấp cái đầu cao quý kia với Quân Mặc Hoàng và mấy người Dạ Huyền Diệp, dù sao trên Thương Minh đại lục vũ lực vi tôn, quyền thế ngất trời, Nam Minh Phượng gia cũng không dám đắc tội với bất kỳ tiểu đội nào trong hai tiểu đội này.
“Không so đo?” Dạ Nhiễm nở nụ cười hoàn mỹ, giọng nói có vẻ trầm thấp, nàng hình như không rộng lượng như vậy.
Phượng gia thiếu nữ này ngay từ đầu nói ra câu nói kia là vì cái gì, Dạ Nhiễm sao có thể không hiểu?
Nàng ta muốn nhân cơ hội này nới với tất cả mọi người rằng Dạ Nhiễm nàng giết một vị Tiên Thiên tông sư, sau đó lại tiết lộ tiểu đội Vô địch của bọn họ có thẩn vẫn còn giữ nội đan của Tuyết Thần giao long trên người?
Chỉ có điều, nữ tử này cũng quá ngu ngốc rồi, lại có thể để Dạ Nhiễm bắt được điểm hở trong câu nói của nàng ta, chĩa mũi nhọn lại vào nàng ta và Phượng gia.
“Dạ tiểu thư, chúng ta đều biết thần đội Vô Địch đấu giá được viên nội đan của Tuyết Thần giao long vô cùng trân quý, chắc hẳn còn chưa luyện chế đúng không? Nam Minh Phượng gia ta vừa hay có quen biết hai vị trưỡng lão của đan dược công hội, để bọn họ hỗ trợ luyện chế đan dược, xem như là Phượng gia ta nhận lỗi với chuyện hôm nay?” Phượng gia Nhị trưởng lão bên ngoài nói ra có vẻ rất có lý, nhưng khắp nơi lại tràn ngập ý định âm hiểm.
Trong mắt Dạ Nhiễm lóe lên tia nguy hiểm, khóe môi chợt cười tà mị: “Nhận lỗi? Nhìn qua hình như không cần.”
Một câu nói của Dạ Nhiễm mang ý coi rẻ rõ ràng, vừa hay tiếng không lớn không nhỏ, đủ để những người đang chú ý đều nghe được.
Sự coi thường này không phải coi thường Nam Minh Phượng gia, mà là coi thường, miệt thị trưỡng lão của đan dược công hội!
Lúc này không chỉ Dạ Nhiễm coi thường, trong đôi mắt đen của Quân Mặc Hoàng và bốn người Khúc Thừa Trạch đều lóe lên sự mỉa mai và miệt thị, Dạ Nhiễm còn cần người luyện đan?
Nói đùa gì vậy!
Thuật luyện đan của Dạ Nhiễm nếu xưng thứ hai ở Thương Minh đại lục này, ai dám xưng thứ nhất?
Ai dám tràn đầy tự tin đánh cược với tất cả mọi người, một viên nội đan Tuyết Thần giao long có thể luyện chế ra hai mươi viên Tuyết Thần đan chiết xuất đạt đến tám mươi phần?
“Tiểu cô nương không nên nói lời tự mãn như vậy.” Một vị nam nhân áo trắng đi ra, nhíu mày nhìn Dạ Nhiễm, thản nhiên nói.
Trong lòng Dạ Nhiễm có chút bất đắc dĩ trợn mắt, một yến hội mà thôi, vậy mà giải quyết xong một chuyện, chuyện khác lại đến.
Đảo mắt nhìn về phía nam nhân vừa mới lên tiếng kia, Dạ Nhiễm khiêu mi: “Ngược lại không biết vị các hạ này có ý kiến gì không?”
“Nghe khẩu khí của tiểu cô nương dường như rất khinh thường đan dược công hội chúng ta?” Nam nhân áo trắng từng bước đe về phía Dạ Nhiễm, mắt nhìn Dạ Nhiễm, bề ngoài thoạt nhìn khoảng 23 tuổi là cùng, mặc dù áo trắng không thể phiêt dật như thần tiên như Liễu Phi Tiếu nhưng lại có được khí chất như thanh liên.
Dạ Nhiễm nghe vậy, ngón tay vén sợi tóc bị gió thổi ra sau tai, không mặn không nhạt nhìn nam nhân áo trắng nói: “Hoàn toàn chính xác, rất khinh thường.”
Hả. . .
Nam nhân áo trắng hoàn toàn không thể tưởng tượng được Dạ lại trực tiếp nói như thế, bước chân vừa bước mấy bước đã khựng lại.
Lúc này các đại gia tộc, các thế lực lớn ở đây cũng đồng thơi rơi hàm đầy đất, bọn họ nghe nhầm đúng không?
Nam nhân áo trắng này, người ở đây sợ là không ai không biết, Thất trưởng lão của đan dược công hội, tuy xếp thứ bảy trong xếp hạng các trưởng lão, năm nay chỉ mới hai mươi sáu tuổi, nhưng thuật luyện đan của hắn lại cực cao, cao thủ mua đan dược hoặc thiếu nhân tình của hắn nhiều vô kể.
Đám người người Liễu Phi Tiếu chỉ chớp mắt kinh ngạc, ngay sau đó lại thiếu chút nữa vỗ tay bảo hay! Đội trưởng của bọn họ thật là lợi hại! Bằng vào tiêu chuẩn luyện đan của đội trưởng bọn họ, đan dược công hội này là cái thá gì?!
Con ngươi đen như mực của Quân Mặc Hoàng lóe lên tia kiêu ngạo cùng một chút tự hào, Dạ Nhiễm lúc này đang từng bước đặt chân lên đỉnh cao đại lục, đang từng bước để cho đám người ở đại lục này biết nàng ưu tú không ai sánh kịp.
Nữ tử vô cùng ưu tú này là nữ nhân của hắn!
“Khinh thường? Tiểu cô nương, ngươi vì sao lại khinh thường đan dược công hội?” Ngoài ý muốn, nam nhân áo trắng không hề tức giận mà chỉ mỉm cười, tiếp tục bước về phía Dạ Nhiễm hỏi.
“Ngươi có quan hệ thế nào với đan dược công hội?” Dạ Nhiễm không trả lời câu hỏi của hắn mà hỏi ngược lại.
“Thất trưởng lão đan dược công hội, Long Vô Phong.” Long Vô Phong đứng cách mười bước trước mặt Dạ Nhiễm, hai tay chắp lại sau lưng, nhìn Dạ Nhiễm.
Dạ Nhiễm khiêu mi, Long Vô Phong, cái tên không tồi.
Ấn tượng đan dược công hội để lại cho nàng rất kém, chính là vì Nguyên Linh Đan lúc trước bị nàng đánh giá tuyệt đối vô bổ.
Đan dược công hội ngay cả dược liệu tương khắc cơ bản nhất cũng không biết, thuật luyện đan sao có thể tốt được? Hơn nữa chuyện cho đến bây giờ, Nguyên Linh Đan này rốt cục đã tổn thương bao nhiêu thiếu niên thiếu nữ rồi còn không biết.
“Bởi vì kỹ thuật của các ngươi quá thối nát! Dược lý hiểu biết quá kém! Thứ cơ bản nhất cũng đều không hiểu rõ!” Dạ Nhiễm không chút nào khách khí trực tiếp phê bình, nghĩ đến Nguyên Linh Đan, trong lòng nàng lại phát hỏa, sau khi nổi giận liền phê bình không lưu tình!
Quá thối nát!
Quá kém!
Không hiểu biết!
Ba từ phê bình liên tục quả thực phê bình đan dược công hội không sai chút nào!
Khóe miệng Long Vô Phong co rút, nữ tử này có phải quá cuồng vọng rồi không? Cho dù sau lưng nàng có nhiều chỗ dựa như vậy nhưng sức ảnh hưởng của đan dược công hội trên toàn bộ đại lực cũng rất lớn mà?
“Ngươi tỷ thí với đệ tử của ta một lần, thế nào?” Long Vô Phong khẽ nhíu mày, đáy mắt lạnh như băng, dù sao cũng không có ai chịu nhìn công hội của mình bị hạ thấp như thế.
“Không cần, ngươi. . .” Dạ Nhiễm vừa định nói Long Vô Phong trực tiếp ra trận, kết quả lời còn chưa nói hết đã bị Tạp Tạp cắt đứt.
Quả cầu lông tròn vo Tạp Tạp ngồi xổm trên vai Dạ Nhiễm, nhàn nhạt quét qua Long Vô Phong, hừ nhẹ một tiếng: “Muốn so cái gì? Bổn đại gia so với ngươi, đan dược công hội còn chưa cần đến Nhiễm Nhiễm của bổn đại gia ra tay.”
Tạp Tạp sống cùng Dạ Nhiễm mười lăm năm, dường như lúc nào Dạ Nhiễm hái thuốc hoặc luyện dược hắn đều sẽ đi theo học tập một ít thuật luyện đan, hơn nữa chỉ cần là luyện đan, hắn và Nhiễm Nhiễm không biết đã hợp tác bao nhiêu lần rồi, kết quả của việc Manh Tạp Tạp đại gia tai nghe mắt thấy mười lăm năm tuyệt đối không thể khinh thường.
“Ấy ấy, hai vị, bảy ngày sau chẳng phải đan dược công hội sẽ tổ chức đại hội đan dược ở Á Lâm thành này sao, đến lúc đó hai vị có thể tỷ thí một chút trên đại hội rồi?” Nam Minh Phượng gia Nhị trưởng lão cười tủm tỉm nói, thế nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.
Trên yến hội này chỉ có Long Vô Phong là người của đan dược công hội, đợi đến đại hội luyện đan, hắn ngược lại muốn nhìn xem nữ tử này còn dám miệt thị toàn bộ đan dược công hội như vậy nữa hay không.
“Ở trước mặt ta khi dễ con gái bảo bối của ta, vấn đề này Nam Minh Phượng gia quả là làm rất tốt.” Nếu không phải con gái ở một bên nháy mắt không cho mình lên tiếng, Dạ Huyền Diệp đã sớm trực tiếp tung một quyền đạp bay những người này.
Sau khi Dạ Huyền Diệp hấp thu Tuyết Thần đan, ngoại công đã thành công đạt đến cửu giai đỉnh phong, một đấm ít nhất nặng hơn 5000 cân!
“Cha, yên tâm.” Dạ Nhiễm đưa tay kéo ống tay cha mình, nhẹ giọng nói, lại đưa mắt nhìn sang Long Vô Phong, âm thanh đạm mạc nói: “Đến lúc đó không biết Thất trưởng lão của đan dược công hội có dám đến liều mạng hay không?”
Cám giác của Long Vô Phong đối với Dạ Nhiễm lúc này chớp mắt đã thấp xuống một bậc, cảm thấy nữ tử cuồng vọng này không tệ, nhưng cuồng vọng quá sẽ không tốt, thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân(*), càn rỡ sẽ chịu thiệt thòi, liền gật đầu đáp ứng, khẩu khí không quá tốt: “Được, ta đáp ứng.”
(*)Thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân: Trong tiếng việt mình có câu tương xứng là núi này cao còn có núi khác cao hơn.