Edit: Tiểu Linh
Beta: Nhã Vy
Yên tĩnh.
Yên tĩnh.
Một sợi tóc rơi xuống đất cũng có thể nghe được âm thanh.
Lúc này, đám người bởi vì muốn xem trò vui mà không rời khỏi phòng đấu giá, tất cả đều mở to hai mắt nhìn.
Hồng y thiếu nữ kia là ai?
Lại dám công khai cùng Dạ gia đối nghịch, thậm chí trực tiếp chém mất một ngón tay của Dạ tứ tiểu thư!
Tiểu thư nhà ai, mà lại càn rỡ đến như vậy đây?
Phải biết, ở Thương Minh đại lục, Dạ gia cùng Tập gia thế lực ngập trời, một động tác của thiếu nữ này, lại thêm một câu càn rỡ cuối cùng kia của nàng gần như tuyên bố vang vọng khắp phòng đấu giá, thiếu nữ này, xem như cùng Dạ gia thẳng thừng chống lại!
“Ngươi có thể báo danh tính không?” Dạ tam thiếu nhìn bên người Dạ Nhiễm là bốn người Tập Diệt Nguyệt không chút do dự đứng sau lưng nàng, hít sâu một hơi đem cuồng nộ đè xuống, một tay kéo muội muội ra sau lưng, lạnh giọng nói với Dạ Nhiễm.
Khóe miệng Dạ Nhiễm kéo ra một tia cười lạnh, đi đến phía trước, nhìn thẳng vào mắt Dạ tam thiếu, gằn từng chữ: “Ngươi còn chưa có tư cách biết rõ tên của ta, rửa sạch cổ ở Dạ gia chờ ta đi!”
Sau khi nói xong, Dạ Nhiễm nhìn cũng không nhìn Dạ tam thiếu cùng Dạ tứ tiểu thư, quay đầu nói với mấy người Tập Diệt Nguyệt: “Chúng ta đi.”
“Đứng lại, làm người của Dạ gia ta bị thương, lại muốn rời đi? Ngươi cho Dạ gia ta là cái gì?!” Dạ tam thiếu túm lấy cánh tay Dạ Nhiễm, trong cặp mắt là tràn đầy sát ý.
Dạ Nhiễm nhìn xuống, ánh mắt rơi xuống cánh tay mà Dạ tam thiếu đang cầm, ngẩng đầu, híp nửa con mắt: “Buông tay!”
“Muốn chết!” Dạ tam thiếu tuyệt không thể tưởng tượng được vậy mà có thể gặp một thiếu nữ không để Dạ gia vào mắt, thoáng chốc liền nổi giận muốn trực tiếp tát vào hai má Dạ Nhiễm.
Trong mắt Dạ Nhiễm xẹt qua một tia nguy hiểm, một đạo hồng quang mập mờ, sau đó chỉ nghe một tiếng thét thảm thiết, mọi người mới nhìn thấy rõ ràng ———-
Tay phải của Dạ tam thiếu, đều bị chém xuống!
“Chém một cánh tay của ngươi, đưa cho Dạ gia làm quà gặp mặt. Nhớ kỹ bộ dáng của ta, lần sau gặp lại, chính là ngày chết của ngươi!” Ánh mắt Dạ Nhiễm lạnh như băng nhìn xuống Dạ tam thiếu đang ngã nhào trên đất che lấy cánh tay chảy máu đầm đìa.
“Ngươi… Ngươi chờ đó cho ta…” Trong mắt Dạ tam thiếu là hận ý, vô tận hận ý cùng ác độc.
“Nếu ta là đội trưởng, ngươi đã sớm không thấy được mặt trời ngày mai rồi.” Tập Diệt Nguyệt cúi đầu nhìn Dạ tam thiếu cùng Dạ tứ tiểu thư, trong mắt là sát ý không thể đè nén.
Dạ tam thiếu, tên là Dạ Tư Thiên.
Dạ tứ tiểu thư, tên là Dạ Tư Nhược.
Mà bọn họ còn có một thân phận nữa, chính là con trai cùng con gái của Dạ gia Nhị gia.
Nhị gia của Dạ gia, chính là người lúc trước đã phế bỏ đan điền của cha ruột Dạ Nhiễm.
Hôm nay, Dạ Nhiễm không giết bọn chúng, thật đúng là đã quá nhân từ rồi.
Dạ Nhiễm bước ra khỏi cửa đầu tiên, bốn người Tập Diệt Nguyệt theo sát phía sau, những nơi năm người họ đi qua, tất cả mọi người đều tự giác nhường đường.
Dám ở trước mặt mọi người, trước sau chém thiếu gia tiểu thư của Dạ gia, đúng là có tiền đến bạo, nhìn như thế nào, cũng tốt hơn là không nên đi trêu chọc năm người này.
Chỉ là —————–
Cái này chẳng qua chỉ là suy nghĩ của một nhóm người, một vài thế lực gia tộc khác, đối với năm người Dạ Nhiễm hôm nay lấy được nội đan, nhưng là ôm lấy thái độ tình thế bắt buộc.
Trong một ghế lô của đài đấu giá, nữ tử đấu giá kia giờ phút này đã không còn ngọt ngào ôn nhu trước đó, lười biếng dựa trên tràng kỷ, khóe môi mị hoặc giơ lên, ánh mắt đặt trên người Dạ Nhiễm không rời.
“Số một, đi điều tra thân phận của hồng y thiếu nữ này cho ta.” Nữ tử nhẹ giọng phân phó cho nam tử áo đen đứng bên người.
Sau khi nam tử áo đen tuân mệnh rời đi, ngón tay nữ tử khẽ vuốt lên cặp môi đỏ mọng, khát máu mà xinh đẹp: “Thật sự là một tiểu nữ thú vị.”
Đôi mắt đen nhánh dễ thương lưu chuyển, chú ý tới một số cái đuôi sau lưng mấy người Dạ Nhiễm, ánh mắt bỗng trở nên lạnh băng, thật đúng là một đám mèo hoang không nghe lời, thay đổi một bộ hắc y, nữ tữ lặng yên biến mất khỏi ghê lô.
Năm người Dạ Nhiễm trải qua một loạt huấn luyện trong học viện quân sự này, lại thêm đan dược của Dạ Nhiễm, cấm địa tu luyện, sáu giác quan của năm người hiện tại linh mẫn vô cùng, mấy cái đuôi theo sau lưng, bọn họ rất rõ ràng.
“Sáu Cửu Giai Võ Giả, một Tiên Thiên tông sư.” Năm người Dạ Nhiễm cảm nhận được đẳng cấp cũng mấy cái đuôi sau lưng, lặng yên liếc nhau.
Không thể nào liều mạng, bọn họ chỉ cần tranh thủ thời gian trở về học viện quân sự là tốt rồi.
Đi đến học viện quân sự, cho dù sau lưng là mộng cấp cao thủ, cũng đừng mơ tưởng theo bọn họ đi vào.
Không xong!
Ánh mắt năm người Dạ Nhiễm đồng thời trở nên lạnh băng, bị bao vây.
Đã không còn đường để đi, Dạ Nhiễm dứt khoát không đi, hai tay vòng trước ngực, nhìn lướt qua mấy chỗ tối ở bốn phía, khóe môi hiện lên tia mỉa mai: “Theo lâu như vậy, đều không dám động thủ?”
“Ha ha, tiểu nữ oa khẩu khí thật đúng là lớn, giao nội đan ra.” Lên tiếng đầu tiên chính là một nữ tử trung niên, cũng chính là người có công lực cao nhất trong bảy người phía trước – một vị Tiên Thiên tông sư.
“Đường đường là Tiên Thiên tông sư, vậy mà lại đến cướp Lục Giai võ giả bọn ta, quả nhiên đúng là hoàn toàn không biết xấu hổ.” Tập Diệt Nguyệt cười lạnh, tiên thiên cao thủ cũng thật không đức hạnh, thật đúng là làm cho người khác chán ghét.
“Tiểu bối, ngươi muốn chết!” Nữ tử trung niên thực lực cao cường, nghe Tập Diệt Nguyệt nói, tức giận đến nổi muốn động tay nhưng lại ngại thân phận của Tập Diệt Nguyệt nên không dám động, chỉ có thể phẫn nộ nói chuyện.
“Muốn chết chính là mấy con chó cản đường các ngươi mới đúng.” Liễu Phi Tiếu vuốt sáo ngọc bên hông, khóe môi kéo lên nụ cười chế nhạo.
Sợ?
Đối với mấy người Tập Diệt Nguyệt mà nói, tiếp nhận huấn luyện từ nhỏ đến lớn, gặp qua vô số những lần ám sát, những người trước mặt này, bọn họ hoàn toàn không có cảm giác sợ hãi nào.
Hơn nữa, bọn họ đối với đội trưởng Dạ Nhiễm của mình, lại có thêm tuyệt đối tín nhiệm.
“Không muốn chết thì giao nội đan ra!” Một gã Cửu Giai Võ Giả sau lưng nữ tử trung niên tức giận hô.
“Cút ngay!” Thanh âm có lẫn nội lực hùng hầu phát ra từ trong miệng Dạ Nhiễm.
Cho dù năm người vây quanh bọn họ toàn bộ đều là Hậu Thiên đỉnh phong cao thủ, cộng thêm một Tiên Thiên cao thủ, nhưng vẫn bị hai tiếng gầm của Dạ Nhiễm làm cho có chút choáng đầu hoa mắt.
“Muốn đồ trong tay bổn cô nương, còn phải nhìn xem các ngươi có tư cách không!” Câu nói lạnh như băng của Dạ Nhiễm vừa dứt, trường kiếm cầm trên tay, thân hình nhanh nhẹn thoáng chốc bay lên đánh tới chỗ Tiên Thiên nữ tử.
Tiên Thiên nữ tử không nghĩ tới Dạ Nhiễm một Lục Giai Võ Giả cũng dám động thủ với nàng, thân thể nhanh chóng tránh khỏi công kích của Dạ Nhiễm, trong ánh mắt hiện lên tia tàn nhẫn, một đạo công kích mạnh mẽ đánh về phía Dạ Nhiễm!
Dạ Nhiễm nhướn mày cười lạnh, ống tay áo đỏ như lửa, chân nhẹ nhàng bay múa: “Chỉ bằng cái công phu mèo quào này, ngươi cũng dám ra đây mất mặt?!”
Nữ tử thấy công kích của mình bị Dạ Nhiễm đơn giản hóa giải, không dám tin mở to hai mắt!
Ngay lúc nữ tử phân tâm, Dạ Nhiễm đột nhiên ra tay, trường kiếm hướng thằng đến cổ họng nữ tử, mắt thấy một kiếm muốn xuyên qua yết hầu, lại bỗng dưng xuất hiện một cái thân ảnh lôi thôi, duỗi tay nắm chặt trường kiếm của Dạ Nhiễm.
“Ai ô ô, tiểu cô nương làm sao lại đi học người ta thất bại mà dùng bạo lực vậy, thật không đẹp.” Thanh âm từ tính, tiêu sái mà trêu tức.
“Quái Đại Thúc?” Dạ Nhiễm vốn tức giận là ai chặn kiếm của nàng, đảo mắt nhìn xem, không khỏi thốt ra ba chữ.
Khúc Thừa Trạch nghe thấy ba chữ của Dạ Nhiễm, thân thể lập tức thẳng băng.
Quả nhiên, nam tử lôi thôi kia nghe thấy ba chữ đó lập tức muốn nổi cáu: “Ngươi, ngươi cái con bé xấu xa này, lão tử mười tám tuổi, mười tám tuổi đó!”
Trên trán Dạ Nhiễm phủ lên mấy dấu hắc tuyến, ai có thể nói cho nàng biết, Quái Đại Thúc trước mặt này, sao lại xuất hiện ở đây?
“Đúng đúng, là Quái đại ca không phải Quái Đại Thúc, a uy, ta nói này, ta đây là đang bị người khác đuổi giết, đuổi giết nha!” Trên trán Dạ Nhiễm nổi gân xanh, động thủ giật lại trường kiếm bị nam tử kiềm chế.
“Đuổi giết?” Không nhìn rõ vẻ mặt của Quái Đại Thúc, hình như là nhíu mày.
“Hừ! Một kích không trúng, mơ tưởng lại có thể đâm trúng ta!” Nữ tử bị Quái Đại Thúc “ngoài ý muốn” cứu trong nháy mắt sử dụng khinh công, trở mình hướng sau lưng Dạ Nhiễm đánh tới.
“Lão tử đang nói chuyện, ngươi cũng dám xen vào? Cút!” Quái Đại Thúc nắm lấy mũi kiếm của tiểu Dạ Nhiễm, vừa vặn kéo Dạ Nhiễm ra phía sau mình, một cước đạp bay cái nữ tử đang nhào lên kia.
Thật mạnh!
Đây là ý nghĩ của tất cả mọi người lúc này!
Thật sự rất mạnh!
Một cước đạp bay một cái Tiên Thiên cao thủ, cái này… cái này là thực lực bậc nào?
Liễu Phi Tiếu nhìn nữ tử bên cạnh mình bị đánh ngã gục vào tường, nhắm mắt, đi đến trước mặt nữ tử đang hôn mê, kiểm tra một chút, thần sắc lập tức vô cùng ngưng trọng, nhìn Dạ Nhiễm, im lặng nói: “Toàn bộ gân mạch đều bị đứt.”
Dạ Nhiễm hít sâu một hơi, Quái Đại Thúc này, đến tột cùng thực lực cùng thân phận như thế nào?
“Như thế nào, bị lão tử anh dũng cường đại mê hoặc rồi phải không? Gọi một tiếng hảo ca ca, ca ca sẽ giúp ngươi đem sáu con chuột nhỏ chướng mắt kia đạp đến Minh Giới, thế nào?” Quái Đại Thúc dùng cái tay toàn bụi kia, chơi đùa sợi tóc của Dạ Nhiễm, ánh mắt giống như đang quyến rũ Dạ Nhiễm.
“Không cần.” Dạ Nhiễm xoay đầu, nhìn sáu hắc y nhân càng lùi càng xa kia, khóe miệng lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.
Phi thân lên không trung, đứng trên tường cao, Dạ Nhiễm nhìn xống sáu người kia, khóe môi chầm chậm giơ lên một nụ cười ma quỷ: “Muốn trốn sao? Đáng tiếc…”
Sáu viên đan dược bỗng nhiên xuất hiện trong tay Dạ Nhiễm, hoàn mỹ bắn vào ngực sáu hắc y nhân, một giây sau, sau viên đan dược lập tức nổ tung!
Sau đó, chỉ vài phút ngắn ngủi, sáu gã Hậu Thiên đỉnh phong cao thủ, toàn bộ đều lâm vào hôn mê.
Mấy đạo kình phong từ tay Dạ Nhiễm xuất hiện, sáu cái tay phải, cộng thêm tay phải của Tiên Thiên nữ tử kia, rơi xuống trước mặt Dạ Nhiễm.
Hai ngón tay khép lại, đặt ở trong miệng thổi.
Chỉ chốc lát, một con Phi Thiên Bằng cực lớn đậu trước mặt Dạ Nhiễm, đem bảy cái tay phải ném trên người Phi Thiên Bằng, thanh âm Dạ Nhiễm tà mị mà cuồng ngạo: “Sủng vật bổn cô nương nuôi dưỡng, thích ăn nhất là tay phải con người, nếu có người muốn dâng tặng tay phải, bổn cô nương ai đến cũng sẽ không cự tuyệt.”
Từ chỗ tối, chỗ sáng, sau khi nghe Dạ Nhiễm nói, đều rùng mình một cái.
Một cái Lục Giai đỉnh phong, cho dù là dùng đan dược ám toán, mới qua được sáu Cửu Giai Võ Giả, nhưng vẫn là nàng giành thắng lợi.
Trên đầu tường một tòa thành, cô gái xinh đẹp mặc áo đen, khóe môi câu dẫn ra nụ cười càng ngày càng sâu, quả nhiên là một tiểu thiếu nữ vô cùng thú vị mà.
Mà nam tử lôi thôi kia, mắt thấy Dạ Nhiễm phát uy, hai con ngươi đục ngầu ở một nơi không ai nhìn thấy, tinh quang lóng lánh.
Dạ Nhiễm từ vách tường nhảy xuống, bất động thanh sắc đi đến bên cạnh nam tử lôi thôi, trông đôi mắt màu đen phát ra ánh sáng lạnh, nghiêng người cảnh cáo: “Thứ gì cũng đều có chừng mực, không nên quá phận!”