Edit:Bạch Miêu Tử
Beta:Nhã Vy
Cảm thụ được âm thanh quen thuộc, bá đạo quen thuộc, cái ôm ấm áp quen thuộc, hơi thở quen thuộc, Dạ Nhiễm bị Quân Mặc Hoàng ôm vào trong ngực, không biết tại sao, hốc mắt đỏ lên.
Mộc Hi Trần ngay tại một khắc Quân Mặc Hoàng đến, một cỗ khí lạnh như băng di chuyển từ lòng bàn chần, chạy lên trái tim, lửa giận đầy ngập cùng cảm xúc phức tạp lập tức bị dập tắt.
Khôi phục lại vẻ âm nhu trước sau như một, Mộc Hi Trần chỉ lạnh lùng nở nụ cười: “Cái kia thật hi vọng Quân giáo quan, thấy được nữ nhân của ngươi rồi.”
Trong lời nói mang mấy tầng ý tứ, không đợi người khác lĩnh ngộ, Mộc Hi Trần đã rời đi để lại một bóng lưng màu đỏ, âm nhu mà lãnh liệt.
Bốn người Khúc Thừa Trạch nhìn Dạ Nhiễm cùng Quân Mặc Hoàng, mập mờ cười cười, quay người đi ra.
Trước khi rời đi, Liễu Phi Tiếu một tay ôm lấy bóng đèn Tạp Tạp, đi ra doanh trướng.
Chỉ còn lại Dạ Nhiễm cùng Quân Mặc Hoàng trong doanh trướng yên tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.
Quân Mặc Hoàng ôm thật chặc Dạ Nhiễm, phảng phất muốn đến đem cả người nàng chà đạp trong thân thể mình. Nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, Quân Mặc Hoàng nâng cằm Dạ Nhiễm lên, hôn thật sâu.
Bá đạo khai mở khớp răng Dạ Nhiễm, cuộn lấy cái lưỡi ngọt ngào kia, Mặc Hoàng hôn thật sâu điên cuồng mà bá đạo.
Dạ Nhiễm lên chiến trường tôi luyện, hắn vốn là đồng ý đấy, nhưng vô luận thế nào hắn cũng không ngờ vậy mà lại xuất hiện quỷ ma đệ cửu, càng không thể tưởng được Dạ Nhiễm không để ý an nguy của mình xuất ra sức lực cường đại như vậy.
Tại học viện quân sự biết được tin Dạ Nhiễm hôn mê, Quân Mặc Hoàng đã không biết làm như thế nào mình liền đuổi đến chiến trường tiền tuyến này, hắn không thể tưởng tượng, nếu Dạ Nhiễm thật sự xảy ra vấn đề gì, hắn sẽ như thế nào.
Chưa bao giờ đem một người để trong lòng như vậy, nhưng đối với Dạ Nhiễm lại kìm lòng không được, tình cảm này so với hắn tưởng tượng còn nóng rực mãnh liệt hơn.
Hắn chán ghét nữ nhân, thậm chí hận nữ nhân, nhưng tại một khắc gặp gỡ Dạ Nhiễm, tại một khắc Dạ Nhiễm biến mất ba năm trước, và ngay cả giờ phút này, Quân Mặc Hoàng mới biết được, nguyên lai những cảm giác chán ghét từng có, chỉ bởi vì những nữ nhân kia không phải nàng.
Quân Mặc Hoàng là một người lãnh tâm lãnh tình, một nam tử cao ngạo phóng đãng, nam nhân như vậy, không yêu thì thôi, một khi đã yêu mến, cho đến cuối đời cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.
Dạ Nhiễm hôn trả Quân Mặc Hoàng, ôm thật chặt hắn, nàng có thể cảm nhận được lo lắng của hắn, tự trách của hắn cùng yêu thương cháy bỏng của hắn.
Chậm rãi buông Dạ Nhiễm ra, Quân Mặc Hoàng kéo Dạ Nhiễm mặt dán sát trên ngực hắn, cằm gác trên đầu Dạ Nhiễm, thanh âm có chút khàn khàn: “Dạ Nhiễm, ngay một khắc biết nàng gặp chuyện không may, tim ta thiếu chút nữa ngừng đập.”
Trong lồng ngực rắn chắc của Quân Mặc Hoàng, nghe nhịp tim đập mạnh, Dạ Nhiễm cắn môi dưới, nức nở nói: “Thực xin lỗi, Mặc Hoàng, thực xin lỗi…..”
Thực xin lỗi lại để hắn lo lắng.
Thực xin lỗi lại để hắn khổ sở rồi.
“Không cho phép nói xin lỗi….” Trong con ngươi đen sâu thẳm của Quân Mặc Hoàng xẹt qua một tia áy náy, Dạ Nhiễm lên chiến trường là do hắn đồng ý.
Làm cho Dạ Nhiễm lâm vào nguy hiểm, cùng là hắn đồng ý.
Dạ Nhiễm của hắn, không phải kẻ yếu, không phải một nữ nhân cần hắn bảo hộ sau lưng.
Hắn nhẫn tâm thả cho Dạ Nhiễm chính mình đi cường đại, trưởng thành từ trong giết chóc, đây là Dạ Nhiễm yêu cầu, cũng buộc hắn phải đồng ý.
Thế nhưng mà, khi chân chân chính chính biết rõ Dạ Nhiễm lâm vào nguy hiểm, bị thương đến hôn mê, Quân Mặc Hoàng mới biết được, đó là một loại tư vị hít thở không thông.
“Mặc Hoàng, ta sẽ mạnh mẽ hơn.” Dạ Nhiễm thấy được Mặc Hoàng tự trách, nàng không nên nói lời hứa hên không để bị thương, bởi vì nàng không làm được.
Nàng chỉ có thể nói như vậy với Quân Mặc Hoàng, nàng sẽ mạnh mẽ hơn, mạnh đến mức không để cho chính mình bị bất cứ tổn thương gì, mạnh đến mức đủ để sóng vai với Quân Mặc Hoàng.
Mặc Hoàng không nói gì, chỉ là gật đầu, ôm thật chặt Dạ Nhiễm, không chịu buông tay.
Giờ khắc này, ấm áp mà tốt đẹp.
Có tình yêu, cần ở chung lâu dài, đó gọi là lâu ngày sinh tình.
Có tình yêu, lại chỉ trong một khắc, hoặc một khắc, một động tác cũng đã mọc rễ nảy sinh.
“Dạ Nhiễm, đi làm bất cứ cái gì nàng cần phải làm, hôm nay, bổn vương chống đỡ nàng.” Quân Mặc Hoàng vịn hai vai Dạ Nhiễm, trong mắt thâm thúy kiên định.
Hôm nay, bổn vương chống đỡ nàng.
Trong đầu Dạ Nhiễm, quanh quẩn một câu nói kia, thật lâu không tiêu tán.
Không có người nào nói với nàng một câu như vậy, không có người nào cho nàng tùy ý làm chuyện mình thích.
Kiếp trước, nàng kiên định, nàng độc lập, bị sư phụ huấn luyện đến mức cận kề cái chết, cũng không có một người nào từng ôm nàng ôn hòa như thế.
Sư phụ đối với nàng, chỉ có hằng hà nghiêm khắc.
Muội muội đối với nàng, chỉ có ỷ lại không thôi.
Hôm nay, một người nam nhân, kiên định nói cho nàng biết, hắn giúp nàng chống đỡ.
Loại cảm giác lạ lẫm này, lại ngoài ý muốn làm cho người ta ưa thích.
Dạ Nhiễm nháy mắt mấy cái, nhìn Quân Mặc Hoàng, khóe môi giơ lên một nụ cười tuyệt mỹ: “Quân Mặc Hoàng, chàng như vậy, làm sao để ta không thích chàng đây.”
Mặc Hoàng khiêu mi, bá đạo mà bướng bỉnh: “Vậy thì cứ thích bổn vương.”
Dạ Nhiễm cười ngã xuống ngực Quân Mặc Hoàng, cười đến hạnh phúc như vậy, vui vẻ như vậy.
Chuyển mình trong ngực Quân Mặc Hoàng, Dạ Nhiễm khóe môi vẫn cười, tiến vào mộng đẹp.
Chỉ đáng thương cho Quân Mặc Hoàng, ôn hương nhuyễn ngọc trong tay, là nữ nhân yêu thương, nam nhân nên có phản ứng, đêm nay bên trên toàn bộ đã có.
Chỉ là, Mặc Hoàng cúi đầu nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Dạ Nhiễm, thấp giọng cười, ôn nhu in lại dấu hôn trên môi Dạ Nhiễm, ôm Dạ Nhiễm chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Lúc nửa đêm, tiếng gió lãnh liệt.
Dạ Nhiễm trong ngực Quân Mặc Hoàng, mở mắt, một đôi mắt đen tràn đầy thống khổ.
Quân Mặc Hoàng vốn ngủ không sâu, cảm giác Dạ Nhiễm không đúng, lập tức tỉnh lại, nhìn khuôn mặt Dạ Nhiễm tái nhợt, tràn đầy mồ hôi, lập tức sốt ruột hỏi: “Dạ Nhiễm, chuyện gì xảy ra?”
Dạ Nhiễm bắt lấy cánh tay Mặc Hoàng, cắn môi dưới cố nén đau đớn, không muốn mình hét lên, lắc đầu nhìn Quân Mặc Hoàng, gian nan nói mấy chữ: “Độc, phát tác….”
Quân Mặc Hoàng ép buộc lý trí của mình kéo lên óc, ôm Dạ Nhiễm, hỏi: “Ta nên làm cái gì?”
Quân Mặc Hoàng giọng nói cứng rắn vừa dứt, Tạp Tạp đã xuất hiện bên người Dạ Nhiễm, liên tục mười bốn năm, Dạ Nhiễm đã phát độc mười ba lần, năm nay là lần thứ mười bốn, Tạp Tạp tựa hồ quen thuộc với tình huống này.
Tạp Tạp thanh âm run rẩy: “Mặc Hoàng, ôm Nhiễm Nhiễm, cầm chặt tay nàng, đừng cho nàng thương tổn chính mình.”
Quân Mặc Hoàng một tay nắm lấy hai tay Dạ Nhiễm, tay kia đặt trong miệng Dạ Nhiễm, giải cứu cho môi dưới bị nàng cắn không thành bộ dạng gì.
Quân Mặc Hoàng con ngươi đen như mực tràn đầy đau lòng cùng thống khổ, hắn hận không thể thay Dạ Nhiễm nhận hết thảy đau đớn này.
Đau đớn trong cơ thể, từng chút từng chút xé rách gân mạch nàng, phá hủy huyết quản của nàng….
Dạ Nhiễm cảm nhận được cánh tay trong miệng mình, lại thống khổ, cho dù thế nào, nàng đều không muốn tổn hại mảy may đến Mặc Hoàng.
Tạp Tạp từ không gian giới chỉ xuất ra một khỏa đan được, muốn nhét vào trong miệng Dạ Nhiễm, hàm răng cắn chặt lại không muốn cho Dạ Nhiễm uống.
“Tạp Tạp…” Quân Mặc Hoàng thấy Tạp Tạp cầm thuốc lại không cho Dạ Nhiễm uống, lại không khỏi mở miệng.
Lúc này, Tạp Tạp phẫn hận trừng Quân Mặc Hoàng, tâm hung ác, muốn đem đan dược bỏ vào trong miệng Dạ Nhiễm.
Ngay lúc đó, một cánh tay từ không trung cướp lấy khỏa đan dược này!
Liễu Phi Tiếu từ cười nhạt trở nên băng lãnh vô tình, cầm đan dược kia, lạnh lùng nhìn Tạp Tạp: “Tạp Tạp, ngươi biết rõ đây là cái gì không?!”