Edit: Virgo Smile
Beta: Nhã Vy
Mấy người đồng loạt gật đầu, cầm đi văn kiện mật của Học Viện Hoàng Gia, còn dựng thẳng ngón giữa khinh bỉ người ta, nếu còn hào phóng ở lại trên địa bàn của người ta, vậy bọn họ thật sự chính là ngại bản thân nhàn rỗi mà.
Màn đêm buông xuống, Nhạc thành, trong một chỗ của tửu điếm, biến mất năm vị khách trọ.
Năm người thêm bảo bối ba tuổi Tạp Tạp, sáu người trên đường không có chút nào lãng phí thời gian, hành trình đi về chỉ dùng thời gian không đến năm ngày.
Trở lại học viện, nghênh đón bọn họ chính là hai người Quân Mặc Hoàng cùng Thanh Mị, Quân Mặc Hoàng lạnh nhạt đứng ở ngoài cửa Học Viện Quân Sự, ánh mắt ngay tại lúc chạm đến thân ảnh hồng y nữ tử tuyệt mỹ, mới có thể thoáng nhu hòa.
Nhìn Quân Mặc Hoàng, Dạ Nhiễm nheo mắt lại nở nụ cười, lấy thần sắc nghiêm túc thực hiện một cái chào theo nghi thức quân đội: “Tiểu đội thứ mười, nhiệm vụ hoàn thành viên mãn.”
Quân Mặc Hoàng môi mỏng nhấp nhẹ, không nói tiếng nào, mà một bên Thanh Mị thì che miệng nở nụ cười: ” Tiểu Đội Vô Địch nha, lần này quả thực không sai.”
Nghe được lời Thanh Mị trong miệng nói lên Tiểu Đội Vô Địch, Liễu Phi Tiếu không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, ngước mắt lên nhìn trời, Tiểu Đội Vô Địch …mặc dù tục một chút, chỉ là cũng không tệ lắm, ừ, đích thật là không sai . . . a.
Dạ Nhiễm mấy người cũng giương mắt lên nhìn bầu trời đêm, hôm nay khí trời rất tốt.
Về phần học viện làm sao biết công lao to lớn của bọn họ, mấy người Dạ Nhiễm tuyệt không kinh ngạc, hiện tại viện trưởng Học Viện Quân Sự không chừng ở nơi nào đó vụng trộm vui cười đây này.
Quân Mặc Hoàng đáy mắt đầy ý cười, nhìn tiểu đội sáu người Dạ Nhiễm, trong thanh âm có thêm vài phần độ ấm: “Trở về nghỉ ngơi thật tốt.”
Đạt được chỉ thị của Quân giáo quan, Khúc Thừa Trạch hưng phấn nhảy lên: “Ha ha, ta cần phải nhanh đi ngủ một giấc, ngày đêm chạy đi mệt muốn chết. . .”
Khúc Thừa Trạch, Liễu Phi Tiếu, Tập Diệt Nguyệt, Tư Mạt Tiêu bốn người nhìn về phía Dạ Nhiễm, Dạ Nhiễm mới là đội trưởng đúng không?
Dạ Nhiễm mỉm cười: “Các ngươi đi về trước đi.”
Bốn người ánh mắt mập mờ tại trên người Dạ Nhiễm cùng Quân Mặc Hoàng đi dạo hai vòng, cũng không để ý tới Quân Mặc Hoàng đen mặt…Cắt, đội trưởng bọn họ là Dạ Nhiễm, hơn nữa Dạ Nhiễm còn là tuyệt đối bao che khuyết điểm nha.
Có đội trường ở đây, bọn họ mới không sợ Quân giáo quan này đâu.
Chỉ là, bốn người đang nhìn đến Dạ Nhiễm lúc này tươi cười càng ngày càng xinh đẹp, ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng hướng Quân Mặc Hoàng, Dạ Nhiễm cùng Thanh Mị cáo biệt đi, đội trưởng tuy bao che, nhưng là bọn họ cũng biết thức thời.
Thanh Mị trầm thấp cười cười, nhìn xem chủ tử nhà mình mặt đen, đối với Dạ Nhiễm ném cái mị nhãn, cũng nhanh chóng tránh đi.
Quân Mặc Hoàng thấy vậy rất hài lòng, cúi đầu xuống nhìn xem vị “hộ hoa sứ giả” tiểu nhân Tạp Tạp, Quân Mặc Hoàng nhíu mày, lại nhìn về phía Dạ Nhiễm: ” Trước đi giao nhiệm vụ.”
Dạ Nhiễm gật đầu, cùng Quân Mặc Hoàng và Tạp Tạp đi xuống, hướng gian phòng lúc trước nhận nhiệm vụ đi đến.
“Mặc Hoàng, chúng ta là đội thứ mấy trở về?” Dạ Nhiễm một tay nắm Tạp Tạp, một tay bị mỗ tuấn nam ôn nhu nắm, ngẩng đầu nhướng mày nhìn xem Mặc Hoàng.
Mặc Hoàng đáy mắt hiện lên một vòng ôn nhu, môi mỏng bay ra ba chữ: “Đội thứ ba.”
Dạ Nhiễm trừng to mắt, thế mà lại là thứ ba? Nhiệm vụ của tiểu đội bọn họ lần này độ khó cao, nhưng là đã có Tạp Tạp tên tiểu tử này, khiến cho nhiệm vụ của bọn họ đơn giản đến cơ hồ không có chướng ngại.
Hoàn thành nhiệm vụ bọn họ chỉ dùng cả đêm, cơ hồ tất cả thời gian đều tổn hao vào việc đi lại, nghĩ đến cái này, Dạ Nhiễm không khỏi có chút nghiến răng nghiến lợi.
“Chỉ là bọn họ cũng không có nổi danh như các ngươi.” Quân Mặc Hoàng thanh âm nhàn nhạt nghe không ra cảm xúc, Dạ Nhiễm hết lần này tới lần khác vẫn là không nghe ra được vài tia nộ khí tại trong lời nói của Quân Mặc Hoàng.
Dạ Nhiễm sờ sờ cái mũi, dương dương tự đắc, hắc hắc nở nụ cười: “Kỳ thật chúng ta cũng không muốn nổi danh kia mà. . .”
Một câu nói còn chưa dứt lời, đã bị Quân Mặc Hoàng trừng trở về, không hiểu bị trừng, Dạ Nhiễm cũng có vài tia ủy khuất, thiên sơn vạn thủy chạy về mệt chết được, hoàn thành nhiệm vụ không có được khích lệ ngược lại bị trừng, Dạ Nhiễm rũ xuống tầm mắt.
Lúc này Dạ Nhiễm hoàn toàn không có phát hiện mình tại trước mặt Quân Mặc Hoàng, hoàn toàn không còn là tâm lý của một người tuổi bằng bốn người.(Smile: Nhiễm tỷ con nít ý mờ…)
Quả nhiên, khi một người chìm đắm trong tình yêu, đều thoáng trở nên ngu ngốc ?
Quân Mặc Hoàng nhìn Dạ Nhiễm có bộ dáng ủy khuất, bất đắc dĩ thở dài, vò rối tóc dài mềm mại của Dạ Nhiễm: “Đứa ngốc, trong đội có cửu nhãn phi ưng, lại hết lần này tới lần khác chỉ đi bộ, hửm!”
Dạ Nhiễm khẽ giật mình, bất chấp bộ dáng tóc bị vò rối đến không thành hình của chính mình, nháy nháy mắt to, thoạt nhìn cảm thấy cực kỳ đáng yêu: “Không phải là không cho phép sao?”
Quân Mặc Hoàng nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Chẳng lẽ không biết có một câu gọi là ‘Tướng ở bên ngoài, quân lệnh có chỗ không bị’ sao?”
Nhìn xem Quân Mặc Hoàng, Dạ Nhiễm hắc mâu thâm thúy nhìn chằm chằm hắn: “Chức trách hàng đầu của quân nhân, chính là phục tùng.”
Quân Mặc Hoàng thật sâu bất đắc dĩ nhìn xem Dạ Nhiễm, sau nửa ngày mới nhảy ra ba chữ: “Đứa ngốc.”
Thật là một đứa ngốc, nhưng lại ngốc để cho hắn không thể không yêu, ngốc đến nỗi khiến cho hắn khảm sâu trong tim, yêu bao nhiêu cũng đều cảm thấy chưa đủ.
“Cắt…, bổn cô nương chỉ là không muốn bởi vì nguyên nhân tiểu tử này còn nhỏ mà không đăng vị được quán quân bảo tọa, nói cách khác, Tạp Tạp huýt sáo một tiếng là có thể gọi đến Phi thiên bằng.” Dạ Nhiễm ở bên người Quân Mặc Hoàng cúi đầu lầm bầm.
Quân Mặc Hoàng vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, bất quá hắn nhưng lại ưa thích Dạ Nhiễm như vậy, ở trước mặt của hắn cũng không che dấu tiểu tính tình, tiểu nhược điểm của nàng.
Đưa tay đem tóc Dạ Nhiễm vén lên, Quân Mặc Hoàng cúi đầu tại trán Dạ Nhiễm rơi xuống một nụ hôn: “Có bổn vương ở đây, cho dù không đoạt giải quán quân, cũng không có sao.”
Dạ Nhiễm không chút nghi ngờ nhún nhún vai, công tích vĩ đại của Quân Mặc Hoàng ở Học Viện Quân Sự nàng đã đã biết, khiếp sợ lúc đó cho tới bây giờ còn chưa tiêu tán.
Quân Mặc Hoàng, hoàn toàn xứng đáng danh xưng đệ nhất thiên tài Thương Minh đại lục.
Mười bốn tuổi đột phá Bát Giai võ giả, trở thành một thành viên của biệt khu Học Viện Quân Sự, hơn nữa từ đó trở đi bắt đầu đảm nhiệm chức huấn luyện viên.
Thân phận tôn quý – Cẩn vương của Minh vực quốc một trong Tam đại quốc gia ở Thương Minh đại lục, độ cao thiên phú được đại lục xưng tụng là đệ nhất thiên tài, hơn nữa thực lực rất cường hãn, tính cách lại tàn nhẫn, Thương Minh đại lục mỗi người vừa kính mà vừa sợ hắn.
Quân Mặc Hoàng năm gần mười chín tuổi, tay cầm quyền hành của Minh vực quốc, lão đại của biệt khu Học Viện Quân Sự, từ hai năm trước đã tấn chức lên hàng ngũ Vi Tiên Thiên Tông sư, thực lực hôm nay, không ai nắm rõ.
Quân Mặc Hoàng, một đại nam nhân thần bí mà cường đại.
Mà một người đàn ông như vậy, nhưng lại liên tục hai lần xuất hiện ở trước mặt nàng, đều là như vậy chật vật.
Ba năm trước đây, chứng kiến Quân Mặc Hoàng bị một đám cao thủ đuổi giết, tâm tính đạm mạc Dạ Nhiễm cũng không có ý định ra tay, nhưng lại ngay tại lúc thân ảnh Quân Mặc Hoàng sắp đánh lên một giây, tầm mắt hai người tương hợp một chỗ, đại não còn chưa kịp phản ứng, trên tay cũng đã đem Quân Mặc Hoàng hộ tại sau lưng.
Lúc kịp phản ứng, Dạ Nhiễm không nhịn được ở trong lòng mắng to lừa bố mày!(Smile: nguyên văn của tác giả nha…=)))
Ba năm trước đây nàng thực lực chỉ là Tam Giai võ giả, lại trong sửng sốt của Quân Mặc Hoàng đang bị trọng thương mà giết ra một đường máu, thành công trốn thoát.
Dạ Nhiễm ôm người cứu được theo nguyên tắc vì Quân Mặc Hoàng băng bó miệng vết thương, lại mơ mơ hồ hồ đem viên đan dược đối với nàng vô cùng quan trọng mà đưa vào trong miệng Quân Mặc Hoàng, cứu mạng của hắn.
Khi đó Quân Mặc Hoàng, khuôn mặt tuấn mỹ còn có chút non nớt, một đôi con mắt màu đen có vài phần mỏi mệt cùng thương cảm.
Khi đó, Dạ Nhiễm giương lên một bộ dạng tươi cười, đôi gò má còn nhiễm chút máu tươi, huyết sắc mị hoặc nói: “Bổn cô nương luôn không làm việc lỗ vốn, một vạn lượng hoàng kim.”
Khi đó, Quân Mặc Hoàng suy yếu thân thể, tròng mắt đen nhánh thâm thúy lạnh nhạt nhìn xem Dạ Nhiễm, đôi con ngươi híp lại: “Bổn vương hiện tại trên người không có ngân lượng.”
“Đã không có ngân lượng, cái kia…liền lấy thân báo đáp.” Dạ Nhiễm lúc ấy tà mị mà cười, người nam nhân này, lúc ở trên yến hội nàng đã bái kiến rồi — Minh vực Cẩn vương.
Khi đó, Dạ Nhiễm lại không có được câu trả lời của Quân Mặc Hoàng, bởi vì hắn…ngất.
Về sau, Dạ Nhiễm đem Quân Mặc Hoàng đặt ở một nơi an toàn, mỉm cười trở về núi Hắc Chỉ.
Ba năm sau, lần nữa gặp lại, Dạ Nhiễm ngược lại thật sự quên Quân Mặc Hoàng, về sau mới nhớ tới người này sớm đã là nam nhân của nàng.
Nhớ lại những chuyện đã xảy ra, Dạ Nhiễm không khỏi cười ra tiếng.
“Cười gì vậy ?” Quân Mặc Hoàng khiêu mi nhìn xem Dạ Nhiễm, nha đầu kia từ lúc nãy đã bắt đầu xuất thần, khuôn mặt tuấn tú của Quân Mặc Hoàng có chút biến đen.
“Nghĩ tới chúng ta lúc mới gặp nhau.” Dạ Nhiễm tủm tỉm cười ngẩng đầu lên đối với Quân Mặc Hoàng nói ra.
Quân Mặc Hoàng bất ngờ gõ Dạ Nhiễm một cái: “Ngươi dám quên, ta còn chưa tính toán sổ sách với ngươi đâu, đi giao nhiệm vụ thôi.”
Dạ Nhiễm sờ sờ đầu bị gõ đau, ngượng ngùng cười cười, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ vừa chuyển, hướng phía cửa phòng đi đến.
Gõ cửa phòng, sau khi đi vào vẫn như cũ thấy vị mỹ phu nhân kia, Dạ Nhiễm mỉm cười, đem văn kiện mật lấy được từ Học Viện Hoàng Gia đưa lên: “Đệ nhất phân đội, tiểu đội thứ mười trình nhiệm vụ.”
Thiên Tứ bà bà cười nhạt gật đầu cầm lấy: “Ta đã ghi chép lại rồi, tiểu nha đầu, sau khi đạt quán quân thì tới tìm ta.”
Dạ Nhiễm khiêu khiêu lông mày, mặc dù không biết vị mỹ phu nhân này vì cái gì lại dặn nàng đi tìm nàng ta, bất quá vẫn là gật đầu đáp ứng: “Vâng.”
Rời phòng, Dạ Nhiễm hít sâu một hơi, bên trong khí tức của vị phu nhân kia phảng phất so với lần trước càng cường đại hơn rồi.
“Mặc Hoàng, vị kia…” Hồi trở lại tiểu đình ven đường, Dạ Nhiễm vừa tính mở miệng hỏi vấn đề của mỹ phu nhân, bỗng nhiên từng đợt tiếng kèn vang lên.
Dạ Nhiễm cùng Quân Mặc Hoàng thần sắc đồng thời ngưng trọng!
Đây là hiệu lệnh triệu tập khẩn cấp của Học Viện Quân Sự!