Tà Y Độc Phi Của Yêu Vương

Chương 1: Xuyên không




Giữa màn đêm u ám, trên sân thượng của một tòa nhà 87 tầng có một thân ảnh màu đen đang đứng. Thân ảnh màu đen đó hoàn toàn hòa nhập vào bóng tối tĩnh lặng khiến ai nhìn vào cũng khiếp sợ, vì người đang đứng trên sân thượng ấy như một vị thần của cái chết.

Trên bầu trời chỉ có một vầng trăng mờ ảo nhưng ánh sáng của nó cũng đã đủ chiếu sáng cho màn đêm thêm sinh khí, và cũng nhờ ánh sáng mờ ảo ấy mà dung mạo khiến tất cả nam nhân phải trầm luân trong đó phơi bày ra giữa màn đêm huyền ảo.

Ngân phát ( tóc màu bạc) được thả tùy ý vũ lộng tung bay trong gió, tuy chỉ mới 17 tuổi nhưng dung mạo của cô đã khuynh quốc khuynh thành cùng làn da trắng nõn nà khiến bao nữ nhân trong thiên hạ phải ghen tỵ, mà ở giữa mi tâm của cô có một cái bớt màu đỏ nhìn như đóa hoa tường vi kiều diễm càng tôn lên sự cao quý được khắc sâu vào trong linh hồn cô, mắt phượng bình thản nhìn mọi thứ như vị thần tối cao nhìn xuống thiên hạ, mày liễu hẹp dài, cái mũi dọc dừa nhỏ nhắn nhưng cao thẳng, tuy vậy nhưng không đánh mất sự tuyệt luân trên gương mặt của cô, đôi môi Anh đào tựa tiếu phi tiếu ( cười như không cười) càng tăng thêm sức quyến rũ động lòng người.

Đúng vậy cô là Lý Uyển Nhu, sát thủ hàng đầu thế giới hay còn được biết đến với cái tên King.

_ King! Mọi thứ đã chuẩn bị xong có thể bắt đầu bất cứ lúc nào. Đột nhiên bên tai cô truyền đến một giọng nói thanh thúy của thiếu nữ.

Nghe thấy giọng nói êm tai của thiếu nữ cô đưa tay khẽ ấn vào tai nghe mà trả lời:

_ Ân! Bắt đầu đi.

_ Oke. Giọng nói thanh thúy của thiếu nữ ở đầu dây bên kia lập tức vang lên nhưng không che giấu được sự hưng phấn trong đó.

King khẽ lắc đầu rồi phi thân xuống ban công tầng 86 của tòa nhà, cô lấy ra từ trên tóc một cây kim dài khoảng 6 cm rồi bắt đầu phá khóa. Sau hai phút cửa ban công đã mở ra, cô đẩy cửa vào đồng thời cũng rút khẩu súng mà cô yêu thích ra. Đi vào bên trong là một căn phòng khách, nhưng cô không quan tâm nhiều mà đi thẳng đến căn phòng bên trái. Bước chân của cô rất nhẹ nên người bên trong không thể nghe thấy.

Vào trong, ở giữa căn phòng là một chiếc giường cỡ lớn. Mà ở trên giường là một đôi nam nữ đang quấn chặt lấy nhau, trong phòng trở nên nóng vì những tiếng hô hấp dồn dập và ái muội của họ.

Lý Uyển Nhu: "..."

Cô cất khẩu súng rồi đi đến ghế sofa gần đó ngồi xuống, có lẽ vì nơi đó bị bóng tối che khuất khiến đôi nam nữ trên giường không hề phát hiện ra có người. Hay nói đúng hơn là bây giờ hai người bọn họ đã hoàn toàn mất hết lý trí, không thể phát hiện ra sự tồn tại của cô được.

_ King! Chị lại như vậy nữa hả? Mau giải quyết hắn đi. Giọng nói thanh thúy của thiếu nữ từ đầu dây bên kia lại vang lên bên tai của king.

_ Đang chán mà! Cô vừa nhìn một màn mây mưa trước mắt vừa thản nhiên trả lời.

"..." Thiếu nữ sở hữu giọng nói thanh thúy hoàn toàn nghẹn lời không thể nói gì hơn.

Tiếng thở dốc của người nam nhân càng ngày càng dồn dập, còn nữ tử thì liên tục phát ra những tiếng rên yêu kiều khiến người nam nhân càng hưng phấn. Sau khi người nam nhân rời khỏi hạ thân người nữ nhân cô lập tức đứng lên rút súng ra hướng giường lớn đi tới.

Người nam nhân đang chuẩn bị vào nữa thì cảm giác lạnh lẽo đằng sau gáy khiến hắn toàn thân dựng đứng, khi quay người lại lại làm hắn một hồi kinh diễm. Đồng thời cũng quên cô gái trước mặt đang chỉa súng vào huyệt thái dương của mình ( giữa trán).

Sau một hồi thất thần tên nam nhân tỉnh táo lại mà dè dặt hỏi cũng như khẳng định:

_ Ngươi... Ngươi là king.

_ Biết rồi thì không cần ta nói nhiều nữa. Cô lạnh giọng nói càng khiến hắn toát mồ hôi lạnh.

Tên nam nhân khẽ đặt tay xuống dưới thành giường, chuẩn bị ấn cơ quan nhưng cô đã nhìn thấu ý đồ của hắn, không nói hau lời king lập tức nổ súng. Nhưng hắn đã kịp ấn cơ quan thông báo tới toàn bộ tòa nhà, cô " hừ " một tiếng rồi phi thân ra ngoài ban công. Khi cô sắp tiếp đất thì đột nhiên cả tòa nhà bị nổ tung, ý thức của cô dần chìm vào trong bóng tối.

Khi cô nhìn lại xung quanh thì chỉ toàn là màu đen, cô nhíu đôi mày liễu lại nhưng đột nhiên trước mắt cô xuất hiện một con đường đầy ánh sáng. Đi đến cuối con đường cô nhìn thấy một cánh cửa màu vàng, khẽ đẩy ra, từ trong cánh cửa một luồng ánh sáng trắng bao trùm lấy thân thể cô rồi biến mất.

------------------

Thương Huyền đại lục.

Tại hoàng cung Huyền Linh đế quốc, trong một tẩm cung xa hoa các thái giám và cung nữ ra vào tấp nập. Mà ở bên trong, trên giường là một thiếu phụ tầm 25 26 tuổi, trên trán của thiếu phụ tràn đầy mồ hôi. Còn phía các mama không ngừng hô lên:

_ Nương nương cố gắng lên sắp ra rồi.

_ Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhh!

Sau một tiếng hét đau đớn của thiếu phụ thì các mama vui mừng lên tiếng:

_ Nương nương! Chúc mừng nương nương là một tiểu công chúa.

"Két" sau khi vị nương nương sinh tiểu công chúa ra không lâu  thì cửa cung bị mở ra. Nhìn thấy người vào các mama và cung nữ đồng loạt hành lễ:

_ Tham kiến quý phi nương nương!

_ Lui ra hết đi. Quý phi ra lệnh kêu các mama cùng cung nữ lui ra.

Các mama và cung nữ lui ra quý phi đến bên cạnh giường của thiếu phụ, nhìn thấy tiểu công chúa đáng yêu đang cười với vị thiếu phụ thì cười lạnh cùng trào phúng.

_ Ngươi còn nhớ giao dịch của chúng ta chứ?

_ Tất nhiên! Giao giải dược của Tuyết nhi cho ta trước. Thiếu phụ trả lời nhưng đáy mắt xẹt qua tia ngoan độc.

Quý phi ném lọ dược vào tay thiếu phụ rồi kêu cung nữ ẳm tiểu công chúa đi.

Nhìn một màn đối thoại trước mặt thì nàng đại khái hiểu được phần nào, đặc biệt là tia ngoan độc xẹt qua đáy mắt mẫu thân mình.

Đúng vậy, tiểu công chúa trong tay cung nữ chính là king, sau khi đi qua cánh cửa cô đã xuyên qua.