Sau khi nghỉ ngơi một hồi, Trương Hùng lấy lý do hôm nay Hứa Mỹ Lam mệt mỏi, anh bắt cô vào phòng nghỉ ngơi, để anh rửa nồi, rửa chén và nấu nước.
Hứa Mỹ Lam cũng quả thật có chút mệt mỏi, cô vui vẻ đồng ý với lời đề nghị của Trương Hùng.
Trở về phòng, Hứa Mỹ Lam nằm úp sấp trên giường, xương cốt trên người cô đau ê ẩm.
Trong lòng nghĩ đến, ngày mai sau khi từ trấn trên trở về, cô phải nhanh chóng làm một cái chăn, sau đó cô liền chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại lần nữa, cô bị tiếng “loảng xoảng loảng xoảng” ở ngoài cửa đánh thức, chuyện gì đang xảy ra vậy, cô kinh ngạc ngồi dậy, chăn bông trên người cũng vì thế mà rơi xuống giường.
Có lẽ là do đứng dậy quá nhanh, cho nên đầu cô có chút choáng váng, Hứa Mỹ Lam rên rỉ một tiếng rồi lại phải nằm xuống.
Hai mắt cô nhắm chặt để giảm bớt những đợt chóng mặt, lỗ tai cũng không nhàn rỗi, chăm chú lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Hứa Mỹ Lam mơ hồ nghe thấy tiếng mở cửa, tiếng hỏi thăm của Trương Hùng, ngay sau đó là tiếng chửi bậy từ ngoài cửa lớn truyền vào, nghe thấy tiếng động, có vẻ có khá nhiều người.
Có điều, bên trong hình như có giọng nói của bà mẹ chồng rẻ tiền kia.
Hứa Mỹ Lam không thể nằm yên được nữa, cũng may mắn đợt choáng váng ban nãy đã đi qua, giờ cô cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, ít nhất cũng có thể đứng dậy rời khỏi giường và đi lại.
Hứa Mỹ Lam chậm rãi đi đến cạnh cửa, mở cửa ra và đi ra ngoài sân, lúc này tiếng chửi bậy ngày càng rõ hơn.
“Mày là cái thằng xui xẻo, hại c.h.ế.t ông bà mày còn chưa đủ, còn muốn hại c.h.ế.t cả nhà chúng tao sao, vì cái gì không phải là mày chết, sao còn giữ cái loại như mày sống ở trên đời làm gì?”
Đại Lưu điên cuồng gào thét, khiến một số người không biết rõ sự thật, trong lòng vô cùng nghi ngờ.
“Làm sao vậy, bọn họ không phải đã ở riêng rồi sao, lại cùng nhau tới đây làm gì!”
Một người phụ nữ tầm hai mươi, ba mươi tuổi nhịn không được hỏi người phụ nữ đứng gần cô ấy nhất.
Người phụ nữ khi nghe những lời đó liền bĩu môi, như thể cô ta rất coi thường Trương Hùng.
“Còn có thể vì lý do gì nữa? Con trai ăn ngon mặc đẹp mà không hiếu kính cha mẹ thì coi như xong.
Anh trai và chị dâu đến tìm anh ta nói chuyện thì bị hai vợ chồng bọn họ đánh.
Mà hai vợ chồng bọn họ cũng không phải là cái gì người tốt, hai vợ chồng Tiểu Lưu bị ức h.i.ế.p như vậy, không thể nhẫn nhịn được nữa nên bà ta mới đến đây chống lưng cho bọn họ.”
Bĩu môi, ý bảo mọi người hãy nhìn đôi vợ chồng đi theo bên trái Đại Lưu.
“Bà Vương, bà đang nói bừa cái gì vậy? Vợ chồng Trương Hùng trêu chọc bà à, mà bà lại chửi bới bọn họ.
Ồ, đúng rồi, ngày hôm qua bà và con trai út muốn lừa bịp hai vợ chồng bọn họ, giống như lừa không thành, còn bị đánh.
Bây giờ, không phải vì ghi hận trong lòng mà bà đến đây để hủy hoại thanh danh của hai vợ chồng bọn họ đi!”
Một người phụ nữ khoảng ba mươi bốn mươi tuổi đột nhiên ngắt lời, người này không ai khác chính là người tình cờ nhìn thấy toàn bộ trò bịp bợm ngang ngược của bà Vương, sau đó bị Hứa Mỹ Lam hỏi thăm tình hình và cô tặng kẹo cho vị khán giả nhiệt tình dì Thúy Phân.
Dì Thúy Phân vốn dĩ là bởi vì Hứa Mỹ Lam mắt không chớp, liền cho bà mấy viên kẹo trái cây, nên đối với cô bà rất có cảm tình, sau đó Trương Hùng lại đến nhà bà mua gà, điều này làm cho nhà bà có thêm một khoản thu nhập.
Về tình về lý, bà không thể để người khác vô duyên vô cớ nói bậy hai vợ chồng bọn họ được.
“Bà nói nhảm cái gì vậy? Tôi chỉ là đang ăn ngay nói thật thôi.
Quên đi, tôi còn có rất nhiều việc ở nhà, không thèm nói chuyện với bà nữa.”
Bà Vương có thể là bị Hứa Mỹ Lam thu thập nên trở nên thành thật, bà ta mơ hồ nhìn thoáng vào trong sân, sau đó quay người vội vã rời khỏi đám người..