Ta Xuyên Về Quá Khứ Mang Theo Không Gian Kì Diệu Bên Người

Chương 116: Chương 116





Tuy nói kỹ năng nấu ăn của Hứa Mỹ Lam mặc dù không phải là đứng đầu, nhưng cô cũng có thể đè bẹp được nhiều đầu bếp ở những tiệm cơm khác! Chính mình có bao nhiêu cân lượng cô vẫn là biết đến.

Lý do chính khiến món ăn cô nấu ngon hơn món ăn của những đầu bếp khác là cô bỏ được cho dầu, muối và gia vị.

“Nếu anh thích, sau này có thể thường xuyên tới đây! Tuy rằng không có rượu ngon và đồ ăn ngon chiêu đãi anh, nhưng chỉ cần anh không chê, ít nhất cũng có thể làm anh no căng bụng!” Trương Hùng cười đùa nói.

Hứa Bưu nghe vậy cũng bật cười ha ha, “Vậy thì tôi sẽ không khách sáo, thu xếp cho tôi một phòng đi, khi nào có thời gian sẽ qua đây ăn cơm!”
Trương Hùng nghe vậy nhướng mày, không ngờ rằng Hứa Bưu thật sự đồng ý, nhưng nghĩ đến cũng chỉ ở chung trong thời gian ngắn, anh cũng đã biết tính cách của Hứa Bưu.

Anh ta không phải loại người đàn ông hay ngại ngùng, tâm như gương sáng vậy, miệng cũng nghiêm, cái gì không nên một câu đều sẽ không nói ra bên ngoài, ở chung với một người như vậy quả thật là quá vui sướng.

“Được, lát nữa em sẽ thu dọn một phòng cho anh”, nghĩ đến ở phía đông có căn phòng kho, bên trong cũng không có đồ vật gì, dọn dẹp cũng thuận tiện.


Nói xong chuyện này, Hứa Bưu lại nghĩ đến chuyện khác: “À, đúng rồi, lần này anh có chuyện muốn hỏi các em, hai ngày nữa anh sẽ lái xe đi Kinh Thành, các em có muốn cùng đi một chuyến, đi chơi dạo quanh một vòng không?”
Vừa nói muốn đi Kinh Thành, ánh mắt của ba người trong phòng đều sáng lên.

Bọn họ đang chuẩn bị chờ thư thông báo trúng tuyển gửi xuống dưới liền đi mua nhà ở Kinh Thành.

“Anh Bưu, xe kia của anh có thể ngồi được sao?” Hứa Mỹ Lam biết rằng chỉ có phía trước xe mới có chỗ ngồi.

Phía sau chất đầy thùng hàng, 2 tài xế luân phiên lái đường dài, có chỗ ngồi thì chỉ còn chỗ sau ghế tài xế cho tài xế thay ca nghỉ ngơi!
“Đừng lo lắng, lần này anh một mình lái xe đi Kinh Thành, hàng ghế sau bốn người đều có thể ngồi được!”
Hứa Bưu cho Hứa Mỹ Lam một cái trấn an ánh mắt, người cùng anh ta lái xe đường dài bởi vì vợ mới sinh con, nên chuyến đi lần này người đó hướng trong xưởng xin nghỉ, nhà xưởng thì thiếu nhân lực, hàng lại cần gấp, sau nhiều lần cân nhắc, cuối cùng nhà xưởng quyết định để anh ta một mình lái xe đi Kinh Thành.

Anh ta lái xe một mình sẽ rất nhàm chán, nếu em gái nuôi anh ta mới nhận đồng ý đi chung, trên đường đi Kinh Thành cũng có người nói chuyện cho đỡ chán.

Hứa Mỹ Lam thật sự rất muốn, nhưng cô vẫn muốn hỏi ý kiến ​​​​của Trương Hùng và chú Đổng.

Bây giờ Hứa Bưu đang ở đây, thật không dễ dàng để cô thương lượng với hai người họ, vì vậy cô chỉ có thể tìm cớ để dụ dỗ Hứa Bưu rời đi.

Nghĩ đến điều này, Hứa Mỹ Lam bình tĩnh nháy mắt ra hiệu với Trương Hùng, Trương Hùng hiểu ý đã chủ động tiếp nhận cuộc trò chuyện.

“Được rồi, anh Bưu, anh trước về phòng của cha rm nghỉ ngơi đi.

Bọn em bàn bạc một chút, nếu có quyết định đi sẽ nói với anh trước.” Hứa Bưu nghe vậy gật đầu, đi mấy ngày đường thực sự rất mệt, “Được rồi, vậy anh đi ngủ trước, à, đúng rồi, em gái cái bao kia em lấy hết đồ vậy ra đi, đồ vật bên trong đều là đồ anh tặng cho các em.”
“Chú, thật xin lỗi, cháu không có ý định quấy rầy chú!” Hứa Bưu chân thành nói, chú Đổng xua tay tỏ vẻ không sao, chỉ bảo Trương Hùng đưa anh ta đi về phòng.


Sau khi Hứa Mỹ Lam dọn dẹp nhà bếp, cô đi xem Hứa Bưu đã mang gì tới đây, trong khi chú Đổng và Trương Hùng đi dọn dẹp phòng cho Hứa Bưu.

Ý đồ của Hứa Bưu quả thật rất rõ ràng, Trương Hùng biết anh ta muốn sống lâu ở đây!
Tuy nhiên, khi nghĩ đến những gì đã xảy ra với anh ta, tâm trạng chán nản của Trương Hùng ngay lập tức được khôi phục lại, bây giờ nếu đã nhận kết nghĩa, thì anh không thể bỏ mặc anh ta được.

Những khúc mắc trong lòng Trương Hùng loanh quanh lòng vòng, Hứa Mỹ Lam cũng không rõ, bây giờ cô đang cùng cái bao kia phân cao thấp.

Những thứ Hứa Bưu mang đến không nhiều, nhưng lại rất đắt tiền, thứ đầu tiên đập vào mắt cô là mấy ký thịt heo và thịt dê tươi, cả hai miếng thịt đó đều được bọc trong giấy dầu.

Còn có hai hộp sữa bột, hai lọ kem bảo vệ da đựng trong chai thủy tinh, một đôi giày da gót nhọn, một đôi giày thể thao nam, còn có hai hộp trái cây đóng gói sẵn và một gói kẹo sữa hình con thỏ trắng.

Cộng lại tất cả, nếu không có vài chục đồng tiền chắc chắn sẽ không mua được.

Thấy món quà đắt tiền như vậy, Hứa Mỹ Lam trầm mặc! Cô không biết có nên nhận những thứ này hay không, nhất thời cũng có chút lưỡng lự.

Sau khi suy nghĩ, vẫn là đi tìm Trương Hùng thương lượng một chút, “Trương Hùng, anh ra ngoài một chút, em có chút chuyện muốn nói với anh!” Hứa Mỹ Lam hét vào phòng kho một câu.

Trương Hùng nghe thấy những lời đó đã vô cùng sửng sốt, vội vàng bỏ dở việc đang làm và chạy ra ngoài.


Ngay khi anh chạy ra khỏi phòng kho, anh nhìn thấy Hứa Mỹ Lam đang đứng trong sân thất thần, nhìn chằm chằm vào những đồ vật ở trên mặt đất.

“Vợ, em đang nhìn cái gì vậy?” Trương Hùng bình tĩnh đi đến bên cạnh Hứa Mỹ Lam, nhìn theo phương hướng cô đang nhìn, anh lập tức hiểu ra ngay.

Hứa Mỹ Lam nghe xong liền tỉnh táo lại, có chút xấu hổ nhưng cũng không có ý định che giấu, cô chỉ vào đống đồ dưới chân mình, dùng ánh mắt dò hỏi Trương Hùng tiếp theo cô nên làm gì.

Trương Hùng ngẫm nghĩ và đưa ra quyết định một cách dứt khoát.

“Mỹ Lam, em có thể nhận lấy đi, đây đều là tấm lòng của anh ấy.

Nếu em không nhận lấy nó, có thể sẽ làm cho anh ấy buồn đấy.”.