Trong suốt nửa năm qua, Phương Vân Hi luôn nỗ lực làm việc thật tốt khiến không chỉ hoàng thượng và các quan đại thần đều rất hài lòng.
Sự ủng hộ dành cho hắn càng ngày càng lớn.
Ở Phong Quốc, không phải chờ hoàng đế băng hà rồi thái tử mới được nối ngôi.
Mà chỉ cần là hoàng đế có nhu cầu muốn nghỉ ngơi, nhường vị trí lại cho thái tử vẫn có thể nhường ngôi sớm, còn bản thân làm Thái thượng hoàng ở phía sau hỗ trợ.
Phương Vân Hi rất gần gũi với hoàng đế, thường xuyên bày tỏ nguyện vọng muốn để phụ hoàng được an nghỉ tuổi già, nếu có thể thì đi du ngoạn đây đó.
Hoàng hậu tuy biết rõ ý đồ của con mình nhưng lại chẳng cách nào ngăn được.
Vân Hi bảo vệ Thiên Phàm rất kỹ.
Cho dù bà cho thuộc hạ dò tìm khắp nơi nhưng lại không có cách nào tiếp cận được.
Đại hội tỉ võ Ngũ Đại Quốc năm nay hoàng đế Phong Quốc muốn nhân cơ hội này công bố truyền lại vương vị cho Phương Vân Hi, sau đó sẽ để y chủ trì toàn bộ quá trình diễn ra Đại hội.
Chuyện này đã được thông báo rộng rãi đến toàn thể các quốc gia khác.
Diệp Thanh Vân bí mật đến Phong Quốc sớm hơn một tháng.
Bao lâu nay hắn vẫn luôn cho người thăm dò tin tức của Hà Thiên Phàm ở Phong Quốc.
Tuy không biết đích xác được nơi ở hiện giờ của Thiên Phàm nhưng vẫn có thể khoanh vùng được.
Hắn muốn nhân lúc Đại hội còn chưa bắt đầu đi tìm Thiên Phàm nói chuyện một lần.
Thiên Phàm đã rời Hoả Quốc đi gần một năm, đồng nghĩa với gần một năm qua họ không gặp mặt.
Không biết Thiên Phàm còn căm giận hắn như ngày trước không.
Hắn nhờ người thăm dò thì được biết Phương Vân Hi vẫn thường qua lại chăm sóc cho Thiên Phàm rất chu đáo.
Không biết Thiên Phàm có phải lòng hắn ta rồi không? Còn hắn, kể từ cái ngày đó, hắn chưa có hôm nào được yên giấc, nhiều đêm còn mơ thấy ác mộng.
Kể từ sau khi Thiên Phàm rời đi, tâm trạng hắn lúc nào cũng trống rỗng.
Đã bao nhiêu lần hắn gọi tên y như một thói quen mà đến bây giờ vẫn không bỏ được.
Hắn yêu Thiên Phàm nhiều hơn hắn nghĩ.
Nếu bây giờ thời gian quay ngược lại, hắn chắc chắn sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy với y.
Bây giờ mới tìm y xin lỗi, sợ rằng y không thể tha thứ cho hắn.
-----------
Phương Vân Hi rất bận rộn nhưng một tháng vẫn dành thời gian đến ở chung với Thiên Phàm vài ba ngày.
Khoảng thời gian vài ba ngày đó hai người họ luôn quấn quýt lấy nhau, trêu đùa nhau cả ngày.
Hôm nay Phương Vân Hi đến sẽ lần cuối cùng.
Hắn muốn đón Thiên Phàm về cung cùng mình.
“ Huynh còn chưa lấy được hoàng vị, đưa ta về lúc này có ổn không?”
“ Có gì mà không ổn.
Với vị thế hiện tại của ta bây giờ không kẻ nào dám phản đối ta nữa.
Ta đã chờ mãi mới đến ngày đón ngươi về cùng ta.
Ta không muốn chờ thêm nữa.”
“Không được.
Chỉ còn mấy ngày nữa Đại hội sẽ bắt đầu, cũng là lúc mà huynh được truyền ngôi.
Ta không muốn xảy ra sai sót gì.
Chúng ta đã chờ nửa năm rồi, chờ thêm vài ngày nữa không được hay sao?”
“Còn để ngươi ở ngoài ngày nào ta càng lo lắng ngày ấy.
Chỉ khi nào ngươi ở bên cạnh ta, ta mới có thể yên tâm.”
“Từ huynh cũng đi rồi, huynh lo cái gì.
Ngày mai vẫn nên trở về đi.
Khi nào Đại hội diễn ra, ta sẽ theo huynh về.”
Phương Vân Hi mỉm cười ôm lấy Thiên Phàm hôn một cái thật kêu lên môi y.
Đột nhiên sắc mặt ngưng trọng, trở nên lo lắng.
Hắn hỏi:
“Ngươi cũng biết Đại hội diễn ra cũng là lúc Diệp Thanh Vân sẽ đến đây.
Ngươi định sẽ làm gì?”
“Suốt thời gian qua ta vẫn luôn tu luyện chờ ngày phục thù.
Giờ tu vi đã thăng cấp lên Ngũ tinh đỉnh phong, lại thêm năng lực Băng cũng đã lên tới Tam tinh rồi.
So với Diệp Thanh Vân có lẽ vẫn còn thiếu một chút.
Nhưng người đã đến thì cũng nên chào hỏi, để cho hắn biết món nợ năm đó ta không bao giờ quên.”
“ Để ta giúp ngươi.
Ta cũng muốn xử tên đó lâu lắm rồi.”
“ Không được.
Đây là chuyện riêng của ta, ta muốn tự mình xử lý.
Yên tâm.
Ta biết tu vi mình chưa đủ nên sẽ chưa ra tay với hắn đâu.”
Ý Thiên Phàm đã quyết, hắn dĩ nhiên sẽ không cản.
Ban đầu hắn còn lo lắng Thiên Phàm sẽ tha thứ cho Diệp Thanh Vân và có thể vẫn còn tình cảm với y, nhưng giờ thì hắn yên tâm rồi.
Thiên Phàm lúc này đối với Diệp Thanh Vân chỉ có căm hận và muốn trả thù.
Vân Hi hôn nhẹ lên trán Thiên Phàm một cái rồi nói nhỏ: “ Vậy được.
Ta sẽ chịu khó chờ thêm mấy ngày.
Ta cũng sẽ cho người tăng cường canh gác để tên Diệp Thanh Vân đó không thể tìm thấy ngươi.”
“ Tùy huynh.”
“ Vậy trời chưa sáng, chúng ta làm thêm hiệp nữa nhé!”
Thiên Phàm lập tức giảy nãy.
“ Không.
Ta mệt rồi.
Ta muốn ngủ.
Ưm...!Buông...ưm..”
Vân Hi mặc kệ Thiên Phàm phản kháng, vừa hôn vừa đè hắn ra quyết tâm làm thêm lần nữa.
--------
Phương Vân Hi cho phân phó nhiều người giăng kết giới bảo vệ quanh khu vực mà Thiên Phàm ở.
Nhưng ngàn vạn lần hắn không ngờ tới lúc xe ngựa hắn rời đi khỏi kết giới đã tình cờ bị người của Diệp Thanh Vân bắt gặp.
Từ đó Diệp Thanh Vân tra được chính xác khu vực mà Thiên Phàm đang ở.
Diệp Thanh Vân đích thân đến tận nơi thăm dò.
Tu vi của hắn hiện tại đã thăng lên Thất tinh, so với lão tướng Hà Tranh không hề kém cạnh.
Hắn đánh bật kết giới mà Phương Vân Hi giăng ra không mấy khó khăn.
Thiên Phàm lúc này đang đứng bên ngoài tưới cây trong khoảng vườn rộng bên nhà.
Kể từ khi sống ở trạch viện này, Thiên Phàm trồng rất nhiều hoa và cây ăn quả.
Vân Hi thi thoảng cho người mang những hạt giống quý đến cho hắn trồng.
Ngày trước do không có nhiều thời gian nên hắn không hay trồng cây, nhưng từ khi chuyên tâm vào khu vườn nhỏ này hắn đã xem nó như niềm vui không thể thiếu trong cuộc sống.
Khi vườn trái cây thu hoạch, hắn hái được bao nhiêu đem cho hàng xóm và các em nhỏ bấy nhiêu.
Ngày hôm nay cũng vậy, Thiên Phàm mới thu hoạch được một giỏ táo đầy, hắn định mang ra chia cho mấy em nhỏ đang ở làng kế bên thì bắt gặp một thân ảnh quen thuộc.
Một thân ảnh mà có lẽ cả đời này hắn không thể quên được.
“ Tiểu Phàm.”
Hắn nhìn xung quanh nhưng không thấy ai cả.
Bình thường có người lạ xuất hiện như thế này ảnh vệ phải chạy ra ngay rồi chứ.
“ Ngươi khỏi cần tìm.
Bọn chúng bị ảnh vệ của ta cầm chân cả rồi.
Chỗ này chỉ có hai chúng ta thôi.” Diệp Thanh Vân đi từng bước về phía Thiên Phàm, giọng nói không giấu nổi sự vui mừng: “ Lâu quá không gặp lại, ngươi lại sợ ta như vậy sao?”
Thiên Phàm điềm tĩnh thả rổ táo xuống đất, lạnh lùng đáp: “ Sợ? Ngươi đang kể chuyện cười à? Ta chỉ là ngạc nhiên không hiểu làm sao ngươi lại vào được đây thôi.
Xem ra mấy tháng không gặp tu vi của ngươi thăng tiến không ít.”
Thái độ của Thiên Phàm đối với hắn rất lãnh đạm, thậm chí là ghét bỏ.
Diệp Thanh Vân dường như thấy lại hình ảnh Thiên Phàm nhìn hắn đầy căm phẫn ở Hình Bộ ngày đó.
Bàn tay vô thức siết chặt.
Hắn rốt cuộc đã gây ra cái gì thế này?
“ Tiểu Phàm...”
“ Đừng có gọi ta như thế.
Ngươi không xứng.”
“ Ngươi...!Vừa nãy ta thấy Phương Vân Hi từ chỗ này đi ra.
Ngươi với hắn hiện tại là quan hệ gì?”
Thiên Phàm nhíu mày.
Xem ra Phương Vân Hi không cẩn thận để Diệp Thanh Vân phát hiện hành tung nên mới truy ra được chỗ ở của hắn.
Tuy hắn không có kế hoạch gặp Diệp Thanh Vân lúc này nhưng nếu y đã tới rồi thì hắn cũng không ngại.
“ Ta chẳng việc gì phải trả lời ngươi.”
“ Ngươi...”
Diệp Thanh Vân bước lên một bước thì Thiên Phàm lùi lại một bước.
Hắn sững người giơ tay muốn chạm vào y thì y lại lùi thêm bước nữa.
Rõ ràng Thiên Phàm không muốn hắn chạm vào mình, thái độ vô cùng ghét bỏ.
Diệp Thanh Vân vừa tức giận lại vừa đau lòng.
Hắn đến đây muốn xin lỗi Thiên Phàm, thuyết phục theo hắn cùng trở về.
Nhưng thái độ của y thế này hắn nghĩ không cần nói cũng biết trước kết quả rồi.
Nếu vậy hắn chẳng việc gì phải nhẹ nhàng nữa.
Thiên Phàm kinh ngạc khi thấy Diệp Thanh Vân đột nhiên tháo dây lưng, cởi áo khoác ngoài ra, và vẫn còn có ý định cởi tiếp.
Hắn đỏ mặt la lên: “ Ngươi...!Ngươi làm cái gì đấy hả?”
Diệp Thanh Vân tiếp tục cởi áo để lộ hoàn toàn nửa thân trên.
Trên ngực hắn là một vết sẹo còn khá mới.
Nhìn sơ qua có vẻ như bị một vật nhọn đâm phải và không sâu lắm.
Nếu là trước kia, nhìn thấy vết thương này hắn sẽ đau lòng lắm, nhưng bây giờ trong suy nghĩ của hắn chỉ là y bị như thế này là đáng.
Hắn chỉ ngạc nhiên không hiểu tại sao lại cho hắn xem thứ này.
Chẳng lẽ đang muốn thử tình cảm của hắn.
“ Mấy ngày trước khi ta đến đây, phu thân của ngươi, Hà Tranh cầm kiếm lao thẳng vào cung điện đâm ta một nhát.
Nếu không phải Nhất Vũ ngăn cản kịp thì chắc hẳn ta đã bị thương nặng lắm.
Hiện giờ ông ta đang ngồi trong nhà lao Hình Bộ.”
Thiên Phàm nghe mà bàng hoàng.
Cha hắn xông vào cung muốn giết hoàng đế ư? Đó là tội chết.
“ Chuyện của ngươi ta vốn đã phong tỏa, không để tin tức truyền ra biên ải.
Cho nên gần đây ông ta trở về mới biết chuyện về ngươi.
Không ngờ lại dám xông vào cung ám sát ta.
Trước đó còn viết di chúc để lại chức vị gia chủ cho nhị ca ngươi rồi xem như việc mình làm không can hệ gì đến gia tộc.
Ông ta vì ngươi mà làm đến mức này.
Ngươi...”
Hắn còn chưa nói xong đã thấy Thiên Phàm kề lưỡi kiếm vào cổ mình.
Một thanh kiếm rất đặc biệt.
Nó làm bằng Băng.
Diệp Thanh Vân nhìn nó, dường như không hề ngạc nhiên.
“ Quả nhiên là ngươi.
Từ cái lần bị ngươi làm đổ cây cản đường ta đã nghi ngờ rồi.
Ta đã không ngừng tìm kiếm tất cả tài liệu liên quan đến quá khứ của tổ tiên ngươi.
Thiên Phàm, ngươi hiện tại là người duy nhất ở Đại lục này sở hữu năng lực của hoàng tộc Tuyết Quốc.”
Mặt Thiên Phàm đã đen như đáy nổi.
Con mắt trái màu đỏ máu càng khiến gương mặt hắn trở nên vô cùng đáng sợ.
“ Tiểu Phàm, ngươi muốn giết ta? Nghĩ cho kỹ!”.